Tôi nói: "Không cần, giải quyết vấn đề trước đã."
Hắn lúc này lại ngang như lừa, đi thẳng một mạch vào phòng bếp.
Tôi giờ mới nhận thấy trán mình đầy mồ hôi lạnh, rút mấy tờ khăn giấy trên bàn lau. Cơn chóng mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất, tôi thả mình xuống sô pha, ngơ ngác mà nghe động tĩnh trong bếp, đưa mắt nhìn từng món đồ trong nhà.
Tất cả đều mang dấu vết sinh hoạt của chúng tôi.
Sau ngày tuyên bố Lương Diệp có bạn trai, hắn lập tức xách đồ tới nhà tôi ở.
Dưới hoàn cảnh chưa hiểu rõ, chúng tôi đã vội vàng đến với nhau.
Tôi là người cảm tính, thích những thứ nghệ thuật viển vông và lãng mạn, ngoài công việc, tôi thường hành động theo cảm xúc và trái tim mình. Nhìn thấy hắn bối rối không biết làm thế nào, bộ dáng mặt đỏ tai hồng tôi đều rất vui vẻ yêu thích, vì thế tôi chọn ở bên hắn.
Nhưng trên thực tế, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của cả hai đều không giống nhau, hắn mới sáng sớm đã phải dậy đi làm, tôi lúc trước cũng thường tiễn hắn, sau đó văn phòng nhận 2 dự án lớn, tôi mỗi ngày tăng ca tới 2 giờ sáng mới có thể đi ngủ, thành ra buổi sáng không tài nào dậy sớm được, cũng không còn tiễn hắn đi làm như trước.
Còn hắn lúc đầu vẫn kiên trì đưa đón tôi tan làm, nhưng sau khi tôi thấy hắn về nhà rồi lại tiếp tục tăng ca điên cuồng, tôi đành nói hắn sau này cứ làm xong việc ở công ty luôn đi, không cần cố quá.
Thế giới này thật sự có tình yêu sao? Tôi chống cằm cầm điều khiển lên mở đại một kênh.
Tình cảm của hai chúng tôi lúc bắt đầu thật sự rất tốt, lúc hắn ngồi ở sô pha, tôi sẽ chạy tới rồi ngồi trên người hắn. Tôi nói: "Ai cười trước thì thua." Hắn lúc ấy sẽ cực kỳ nghiêm túc vòng tay qua eo tôi mà nhìn, tôi cảm thấy mình như được một con chó bự âu yếm yêu thương, lúc nào cũng bật cười trước.
Hắn sẽ ôm lấy tôi ngã xuống sô pha, đè người lên mà hôn.
*
Lương Diệp bưng bát từ trong phòng bếp ra, tây trang trên người còn quấn một chiếc tạp dề trông rất buồn cười.
Hắn làm một chén mì đầy ắp, bên trên còn có hai cái trứng và rau xanh.
Thật trùng hợp, hồi chiều tôi còn không động vào bát mì kia, tôi nói với hắn: "Anh lấy cái bát chia đôi đi, nhiều như vậy em ăn không hết."
Hai chúng tôi im lặng cùng ăn xong một bát mì, cảm thấy cả người cũng thỏai mái hơn, tâm trạng cũng không còn khó chịu như trước, ít nhất cũng có thể bĩnh tĩnh đặt đũa xuống hỏi đầu bếp: "Anh đã có thể trả lời được chưa?"
Lương Diệp nói: "Chuyện nói với công ty đã kết hôn, bởi vì như vậy sẽ không bị người trong nhà hay đồng nghiệp quấy rầy giới thiệu đối tượng cho anh."
Sau đó lại bổ sung: "Nhưng anh cũng không biết cô gái mà em nói đã tới công ty là ai?"
Tôi hỏi: "Vậy sao anh nói có vợ đẹp?"
Lỗ tai hắn bỗng đỏ bừng, ậm ừ nói: "...... Em rất đẹp mà."
Tôi:.......
Tôi cứng miệng không biết phải nói gì, lại nghĩ đến vấn đề cuối.
"Thế nhẫn đâu?", Tôi hỏi
"Cái còn lại ở trong tủ đầu giường, trước giờ chưa tìm được cơ hội đưa nó cho em." Lương Diệp nói, "Anh tính đợi công việc ổn định, rồi lại tìm cách."
"Anh cứ bí mật đeo nó một mình suốt một năm nay." Tôi nói.
"Ừm." Lương Diệp im ru, tôi cảm giác mình không thể cạy mở được gì miệng hắn nữa.
Tôi nhìn mặt bàn, ánh đèn ấm áp chiếu xuống mặt đá cẩm thạch, khi sự thật được vạch ra trần trụi, tôi lại bối rối không biết mình nên tin vào đâu.
Tôi liếc mắt nhìn hắn, hắn vẫn đang nhìn tôi, bắt gặp ánh mắt của tôi hắn mất tự nhiên mà nhìn đi nơi khác.
Tôi thở dài, không nhìn hắn nữa, nói: "Cảm ơn anh đã nói thật với em."
"Đây là chuyện phải làm." Lương Diệp vội nói, lại bổ sung thêm, " Anh thật sự không biết cô gái mà em nói là ai, có thể là nhân viên trong công ty, lần sau em có thể tự mình đến xem."
Vậy là không chia tay sao? Tôi không kìm được mà nghĩ, lại hỏi: "Anh có thấy tình cảm của chúng ta như bây giờ có tốt không?"
Điều này nằm ngoài phạm vi lý giải của hắn, hắn hỏi: "Cái gì tốt?"
Tôi nói: "Anh cảm thấy, nửa năm gần đây, có giống như chỉ là bạn tình không?"
Hắn nhíu mày, cứng ngắc nói: "Sao lại nói như vậy?"
Tôi bần thần nhìn nước dùng còn thừa trong cái bát trước mặt: "Đôi khi cả ngày cũng không thấy mặt nhau, sáng hôm sau anh lại đi làm sớm. Đi công tác cũng không nói với em một tiếng, có lần em phát sốt, Tần Tiểu Dặc phải nửa đêm lái xe đưa em tới bệnh viện truyền nước..."
Lương Diệp hỏi: "Chuyện lúc nào?"
Tôi nói: "Hè năm nay. Còn có nhiều lúc em nhớ anh, rất cần anh, nhưng anh lại không ở bên. Mà lúc ở nhà, anh luôn làm việc trong phòng sách, em chỉ cảm thấy....."
Tôi nói một hơi nhiều thứ, giống như nếu không nói nhanh, sẽ không còn cơ hội nào nữa: "Chúng ta thích hợp với nhau không? Anh thật sự còn yêu em sao? Em không cảm nhận được, có lẽ anh cũng không cảm thấy được là em yêu anh đúng không...."
Hắn nói: "sao có thể...."
Tôi bắt đầu lôi từng chuyện cũ ra, nói đến tủi thân, cuối cùng không nhịn được mà bùng nổ: "Hồi tháng chín có cái hạng mục kia, em bị sếp mắng không ngẩng đầu lên được mà vẫn phải cắn răng đảm bảo, còn phải sứt đầu mẻ trán để chạy tiến độ, em lúc ấy cảm thấy mình sắp chịu không nổi nữa, nhưng nghĩ về nhà có anh, em sẽ kể lể với anh, anh có thể ôm an ủi em một cái....."
Tôi rốt cuộc kìm không được mà bật khóc: "Đến lúc về nhà mới biết anh đã đi công tác. Nếu không có bạn trai em sẽ tự mình chịu đựng, nhưng rõ ràng em có anh mà, anh phấn đấu vì sự nghiệp, em thì không ư? Em luôn cố gắng về nhà sớm một chút để chờ anh, vậy mà tại sao những lúc em cần anh anh không bao giờ ở cạnh...." Tôi bắt đầu nức nở, gần như khóc không thành tiếng.
Hắn hốt hoảng đi tìm khăn giấy cho tôi, duỗi tay muốn lau nước mắt trên mặt tôi, hắn nói: "Thật xin lỗi.... anh không biết...."
Tôi lắc đầu muốn đẩy hắn ra, tôi cảm thấy mình hiện tại nói ra cũng chỉ là để phát tiết, bởi vì tất cả đều đã quá muộn. Lúc ấy tôi chọn cách khóc một mình rồi bỏ qua, thì bây giờ cũng không cần hắn phải làm gì.
Nhưng có lẽ hắn không nghĩ vậy, hắn ôm chặt lấy tôi, tôi ngửi thấy hơi thở, xúc cảm da thịt quen thuộc còn thoảng mùi khói bếp, hắn siết chặt lấy tôi nói: "Mạn Mạn, anh rất ngốc, em đừng giận anh."
Tôi nhỏ giọng nói: "Em không phải giận anh."
Hắn lập tức sửa miệng: "Đừng thất vọng về anh."
Sau đó hắn khẽ nới lỏng tay, đối mặt với tôi, hắn dùng lòng bàn tay lau sạch những giọt nước mắt của tôi, cúi đầu, dán lại gần sát, cuối cùng răng môi va chạm, hắn hôn tôi.
Tôi nhanh chóng đẩy hắn ra, bởi vì vừa mới khóc hết hơi, lại còn nghẹt mũi thở không nổi. Tôi không nói gì nữa, chỉ trầm mặc nhìn hắn.
Hắn giống như còn sói lớn dịu ngoan nửa quỳ bên cạnh ghế ăn của tôi, ôm lấy eo tôi không buông, tôi cảm nhận được cảm giác an toàn và an ủi đến muộn.
Hắn nói: "Mạn Mạn."
Tôi "Hả" một tiếng.
Lương Diệp nói: "Anh trước giờ vẫn luôn...."
Hắn đại khái lần đầu tiên phải đối mặt với việc thổ lộ trực tiếp như vậy, nên ngập ngừng một chút rồi nói: "Anh trước giờ vẫn luôn nghĩ em quan trọng hơn công việc."
Tôi đạp nhẹ hắn một cái: "Điều anh nói với cái anh làm không giống nhau."
Hăn bị tôi đá đến nghiêng người, liền nắm chặt lấy tay tôi ổn định thăng bằng: "Bởi vì sau khi ở bên em anh đã nói chuyện chúng ta với gia đình."
"Anh ước định với người nhà sẽ dùng sự nghiệp để thể hiện quyết tâm, thời hạn khảo sát là hai năm." Hắn sát lại gần tôi ý đồ dán chặt, áp đầu tôi trên vai hắn, thuận thế hôn hôn cổ tôi.
Tôi không khỏi bất ngờ, bởi vì hắn chưa từng nói chuyện trong nhà với tôi.
Tôi cảm giác hơi nhột, khẽ rụt cổ lại: "Sao anh không nói cho em biết."
Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: "Bởi vì anh cảm thấy hành động quan trong hơn lời nói, anh từ nhỏ đã được dạy như vậy."
Lương Diệp chân thành xin lỗi: "Mạn Mạn, anh sai rồi."
"Cho nên, anh chờ em đá một cái mới nói được một câu." Tôi có chút dở khóc dở cười, "Anh cảm thấy yêu đương chỉ cần dựa vào hành động là được sao, hai người yêu nhau cần phải giao tiếp với nhau, anh không thích nói chuyện cùng em sao?"
"Đương nhiên không phải." Hắn nói, "Nhưng anh cũng sợ mình nói nhiều em sẽ chê phiền."
Tôi không thể tin được mà nhìn hắn: "Miệng anh như cái hồ lô, lại còn sợ em chê anh nói nhiều?"
Hắn nghiêm túc: "Vì em nói thích đàn ông điềm tĩnh ít nói."
Tôi mấp máy môi, nhịn không chửi thành tiếng. Lúc ấy hai chúng tôi đã ở bên nhau, hắn bị tôi ghẹo cho mặt mũi đỏ bừng, tôi vui vẻ ôm lấy hắn nói: "Em thích anh trầm tĩnh ít nói lại ngốc nghếch như vậy."
Một câu vui đùa hắn lại ghi nhớ lâu như vậy.