Ngay đêm hôm ấy, thông tin Hưng Thịnh và người của Triệu tập bị bắt đã nổi lên. Không hiểu cánh nhà báo đánh hơi đâu mà nhanh vậy. Bản tin đã nói trên thời sự đêm:
- Ngay đêm nay, cảnh sát Thành phố đã nhận được 1 tin báo mật, báo về vụ việc có người buôn bán ma túy. Đáng nói hơn, đối tượng được nhắc tới là Hưng Thịnh- chủ tịch tập đoàn Hưng Phái và cô Ái Kỳ- bên Văn phòng Thư ký Triệu tập. Điều này càng khiến mọi người thêm tin vào tin đồn trước đó: Triệu tập có gián điệp của Hưng Phái. Chuyện này chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra thêm...
Anh Nhã nhợt nhơ trên giường, nghe xong bản tin là cô tắt bụp chiếc ti vi. Đưa tay mát xa lên khuôn mặt đang đắp mặt nạ của mình, Anh Nhã nhẹ nhàng, thư thái xoa tay từ thái dương xuống gò má, dê dê tay xuống cằm. Cô thư giãn vô cùng, miệng lẩm bẩm:
- Nhanh thật...
Cũng loằng ngoằng 1 tháng sau, Ái Kỳ đang bị giam ở trại lâu rồi. Cả nhà Triệu Lâm vẫn sinh hoạt bình thường, có phần thoải mái hơn. Đầu tuần tới là tới phiên xét tội của Ái Kỳ và Hưng Thịnh. Sau quá trình điều tra, công an phát hiện tập đoàn Hưng Phái có các hành vi vi phạm như: đút lót, rửa tiền, chèn ép, có lách luật, trốn thuế, khai khống sổ đưa lên Chính phủ... Đến lượt Ái Kỳ, ả vì mang ma túy vào đêm hôm ấy nên bị kết tội, không những vậy, Hưng Thịnh còn khai rõ Ái Kỳ là gián điệp, hắn đã ghi âm buổi nói chuyện đêm ấy khiến Ái Kỳ lâm vào đường cùng.
Sáng hôm nay, Anh Nhã đến trại giam số 7- nơi Ái Kỳ đang đợi xét xử. Cô bước vào phòng đợi gặp tù nhân. Ái Kỳ bị còng tay, bước ra với chiếc áo tù nhân. Thấy cô, ả điên cuồng chạy lại, đập tay mạnh vào lớp kính ngăn, hét:
- Con chó... Con ranh khốn kiếp... Mày hại tao, hại tao...
Anh Nhã khuôn mặt lạnh tanh ngồi bên ngoài, nhếch mắt nhìn dáng vẻ chó điên của Ái Kỳ, cô khẽ thở dài rồi nói:
- Đừng trách tôi. Chị nghĩ chuyện chị hại tôi bị bắt cóc, suýt thất thân. Rồi chuyện chị tìm đủ mọi cách lôi kéo Triệu Lâm, mặt dày vô đối... tôi không để bụng sao? Tất cả tôi chỉ cất gọn trong lòng, để 1 ngày mà lập ra được cái kế... 1 mũi tên trúng 2 đích...
Ái Kỳ nước mắt chảy ra. Ả đang khóc, phải đang khóc. Ái Kỳ ngồi khuỵu xuống ghế, thê lương nói:
- Tại sao? Tại sao... mày lại ác đến như vậy?
Anh Nhã nhẹ nhàng nói:
- Tôi và chị như Tấm và Cám... Cám và mẹ tìm mọi cách để hại Tấm, từ lúc chặt cây cau cho Tấm ngã chết, giết chim vàng anh khi Tấm hóa thành, chặt hai cây bóng mát của vua, v.v... Sau tất cả, Tấm vẫn sống, vẫn trỗi dậy, nhà vua và Tấm vẫn sống hạnh phúc. Kết truyện mà người lớn không thường kể cho trẻ em nghe: Tấm đã đổ nồi nước sôi xuống thân Cám, rồi lấy xác ngâm mắm cho chính mẹ Cám- mụ dì ghẻ ăn miếng mắm đó...
Anh Nhã kể đến đó, nhìn lên vẻ mặt thất thần của Ái Kỳ 1 lúc lâu. Ả trắng bệch mặt ra, khuôn mặt lạnh cắt không giọt máu. Cô nói tiếp:
- Nếu 1 kẻ luôn chuyên tâm tìm mọi thủ đoạn hãm hại, dìm chết bạn xuống mương bẩn, bạn sẽ cam tâm chịu uất ức, an bài hay đứng lên vung đấu, chiến lại? Ở thời đại này, ở hiền không gặp lành... mà ở hiền là bị bắt nạt...
Anh Nhã đứng dậy, quay đi nhưng tiếng Ái Kỳ lại kêu thất thanh lên:
- Anh Nhã....
Cô quay lại, nhìn lấy bộ dạng thảm hại. Ái Kỳ cầu xin:
- Tôi xin cô... tôi hiểu rồi. Xin cô hãy cứu tôi đi, tôi không muốn đi tù, không muốn...
Anh Nhã cúi sát mặt vào lớp kính ngăn, sát lại gần mặt Ái Kỳ, nhẹ nhàng thả chữ:
- Muộn rồi....
Anh Nhã quay đi, bỏ lại tiếng hét van lơn của Ái Kỳ. Bước ra ngoài trại giam, ánh nắng lên cao, chéo hắt qua tán lá cây, ánh xuống khuôn mặt đoan trang của Anh Nhã trông thật hiền hòa. Cô khẽ nheo mắt ngước lên ánh nắng qua tán lá, nói:
- Thay vì cam chịu, hãy đứng lên... Mày thắng rồi, Đổng Anh Nhã.