Vu Tiểu Anh thấy Hạ Dực đang quan tâm đến Dương Nhược Hy mà càng thêm tức.
“Thật ngứa mắt không chịu được.”
Cô ta kéo tay Dương Nhược Hy lại, nói rằng cô ta sẽ đảm nhận việc bôi thuốc.
-“Ông chủ à\~Việc bôi thuốc cứ để em làm cho. Ông chủ ra ăn cơm đi, cơm canh nguội hết cả rồi\~”
Dương Nhược Hy cũng gật đầu đồng ý.
-“Đúng đó, bôi thuốc tôi cũng tự bôi được mà. Anh mau ra ăn cơm đi.”
Vừa nói, cô vừa khoác tay anh kéo ra bàn ăn.
Hành động này lọt vào mắt của Vu Tiểu Anh, càng khiến cô ta càng thêm hận cô hơn.
Vì cô ta đã làm việc cho Hạ Dực 3 năm, nhưng chưa bao giờ được tiếp xúc thân mật với anh như vậy.
…
Ngồi trước một bàn toàn món ngon như vậy, quả thực Hạ Dực không cưỡng được.
Nhưng anh lại thấy Dương Nhược Hy lùi lại đằng sau.
-“Nè, cô không ăn à?”
-“À…anh ăn đi. Tôi ăn sau.”
Cô cũng biết một chút quy tắc trong bữa ăn của những gia đình nhà giàu.
Giúp việc và đấng dưới sẽ không được chung mâm với gia chủ.
Điều đó là cũng coi là vi phạm quy chế.
Vì vậy, cô sẽ đợi cho Hạ Dực ăn xong, cô mới dám ăn.
Còn Hạ Dực thấy cô cứ đứng đó, sợ rằng cô sẽ đói.
-“Nè, lại đây ăn chung đi. Cứ có người đứng đợi tôi ăn không quen.”
Đám người hầu trong nhà đứng đó thì không khỏi ngạc nhiên.
Họ cũng đang đứng sờ sờ ở đó mà.
Vả lại, bao nhiêu năm qua vẫn thế, ông chủ đâu kêu ca tiếng nào.
Vậy mà bây giờ lại….
Dương Nhược Hy thấy thế thì cũng từ chối khéo.
Cô cảm giác như người giúp việc ở đây có vẻ cũng khó chịu.
-“Anh cứ ăn đi. Lát nữa tôi ăn, tôi muốn ăn cơm chung với mọi người. Tiện chào hỏi làm quen.”
-“Được.”
…
Sau khi Hạ Dực ăn xong bữa tối, Dương Nhược Hy tiến tới dọn dẹp.
Một nữ giúp việc muốn qua đó giúp, nhưng liền bị Vu Tiểu Anh ngăn lại.
-“Phàm Vũ Vũ, em đang định làm gì vậy chứ.”
-“Em muốn giúp chị ấy.”
-“Em điên à. Việc của cô ta, để cô ta làm.”
-“Đúng đó, đừng có gieo lòng tốt nhầm chỗ chứ.” - Một nữ giúp việc khác lên tiếng.
Mọi người đều cản không cho Phàm Vũ Vũ lại đó giúp Dương Nhược Hy.
Một mình cô phải ôm một chồng bát to, lại không may bị trượt chân.
Chồng bát cứ thế đổ xuống, vỡ tan tành.
Quản gia nghe thấy tiếng đổ vỡ thì chạy lại coi, không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng này.
Đám người hầu kia thì vẫn cứ đứng đó cười nhạo Dương Nhược Hy.
Mặc kệ cô giữa đống mảnh sứ vỡ nát dưới sàn.
Cô bị mảnh sứ cắm vào vai, máu chảy xuống đỏ cả tay áo.
Phàm Vũ Vũ chạy lại đỡ cô dậy, đưa cô vào phòng ngủ chung.
*(Phòng ngủ chung: là phòng ngủ tập thể dành cho người giúp việc. Họ sẽ ngủ và sinh hoạt với nhau trong căn phòng này. Thường thì phòng ngủ chung sẽ rất rộng.)
Phàm Vũ Vũ đỡ Dương Nhược Hy về giường của mình, rồi chạy đi lấy bông băng.
-“Chị à, chị cởi áo ra đi, để em bôi thuốc cho.”
-“À…chị biết rồi.”
Cô cởi chiếc áo đã bị nhuốm máu cả một bên tay.
Phần thân trên của cô dần lộ ra, để lộ ra khuôn ngực đầy đặn trắng nõn.
-“Wao! Chị Dương à, body chị đẹp thật đó.”
-“À…ờm đâu có đâu.”
-“Em nói thật đó.”
-“Hì, chị cảm ơn. Mà em tên là gì?”
-“Em là Phàm Vũ Vũ. Cứ gọi em là Tiểu Vũ là được rồi.”
-“Chị là Dương Nhược Hy…”
-“Em gọi chị là chị Hy được không ạ?”
-“Được.”
Vậy là Dương Nhược Hy đã có cho mình một người bạn mới. Sau này sẽ dễ dàng có người tâm sự hơn.
…
Hạ Dực sau khi nghe quản gia nói về chuyện khi nãy thì nhanh chóng lao xuống bếp.
Nhìn đám người hầu đang dọn dẹp đống bát vỡ kia, anh không kiềm được tức giận.
-“Thật là nuôi một lũ vô dụng. Cô ấy đâu rồi.”
Đám người hầu nhìn thấy anh thì sợ chết khiếp, họ đùn đẩy nhau, chối bỏ trách nhiệm.
Vu Tiểu Anh đứng đó mặt xanh mét, chính cô ta đã ngăn không cho Phàm Vũ Vũ tới giúp Dương Nhược Hy.
Một người hầu trong đám đó bước ra.
-“Dạ thưa ông chủ, chúng tôi cũng đã định vào giúp cô ấy…..nhưng cô ấy đã từ chối. Vả lại….đây vốn là nhiệm vụ của cô ấy, chúng tôi cũng không dám ạ….”
Đám người hầu cũng gật đầu tán thành.
Hạ Dực cũng hết cách, đành tha cho họ.
-“Thôi được rồi, sẽ không còn lần sau đâu. Cô ấy đang ở đâu.”
-“Dạ ở phòng ngủ chung ạ.”
…
Hạ Dực tiến đến phòng ngủ chung, anh thấy cửa phòng không khoá.
Vốn dĩ anh sẽ gõ cửa trước, nhưng do sốt sắng quá nên anh đẩy cửa vào luôn.
Cảnh tượng trước mắt khiến anh đỏ mặt.
Cái thứ đẫy đà kia đang lộ ra, đập ngay vào mắt anh.
Anh vội che mắt, chạy ra ngoài cửa.
-“Áaaaa…! Biến thái…..!”
-“Xin lỗi! Tôi chưa thấy gì hết.”
-“Hạ Dựcccc! Anh là đồ biến thái.”