Dương Minh bế cô từ sân thượng xuống sảnh.
Anh vội vàng đưa cô ra xe cứu thương đang chờ sẵn ở bên ngoài.
Khi anh chạy vụt qua Dương Nhược Hy, cô đã nhìn thấy người nằm trong tay anh là Lâm Tịnh Y.
“Đó là Lâm Tịnh Y mà.”
Không suy nghĩ, cô chạy theo Dương Minh ra đến ngoài xe cứu thương.
Chiếc xe lăn bánh, đưa Lâm Tịnh Y đến bệnh viện khám, lúc này Dương Minh mới thở phào.
Dương Nhược Hy đứng đằng sau, lo lắng hỏi anh:
-“Dương thiếu gia, Lâm Tịnh Y cô ấy bị sao vậy?”
-“Cô ta…định nhảy lầu.”
Nghe đến vậy, Dương Nhược Hy sốc đến mức đứng không vững.
Tại sao cô ấy lại định t.ự t.ử?
Chẳng phải cô ấy vẫn còn bình thường đó sao.
-“Vì sao cô ấy phải làm vậy chứ…”
Giọng của Dương Nhược Hy hơi run run, cứ như là sắp khóc.
Dương Minh thấy như vậy, liền cười nhẹ mà hỏi cô:
-“Cô Dương Nhược Hy có tính độ lượng cao thật đấy.”
-“Ý anh là sao?”
-“Thì ý của tôi là cô thật dễ tha thứ. Tôi thừa biết những chuyện cô ta làm với cô khi trước, khiến cô mang về bao nhiêu thương tích. Vậy mà cô vẫn lo lắng khi cô ta bị như vậy sao?”
-“…”
Quả thật, trong mắt người ngoài Lâm Tịnh Y là một kẻ tội đồ đáng trách, cô ta đã gây ra cho cô bao nhiêu tai hoạ.
Nhưng chỉ có cô mới là người hiểu nhất.
Bản thân cô ấy cũng đâu muốn thế.
Sau mỗi lần phạm lỗi với cô, cô ấy cũng đều rất dằn vặt mà.
-“Chỉ là do chúng tôi từng có bài xích. Bây giờ thì khác rồi. Nhìn cô ấy đúng là rất xấu tính, nhưng mọi chuyện không giống anh nghĩ đâu.” - Dương Nhược Hy lên tiếng bênh vực Lâm Tịnh Y, cô không muốn Dương Minh càng thêm ấn tượng với cô ấy.
Dương Minh thấy cô bênh vực Lâm Tịnh Y như vậy thì không hài lòng.
-“Cô cũng đừng chủ quan, cô ta không tốt đẹp như vậy đâu.”
Nói xong, anh xoay lưng rời đi.
Anh nói với Dương Nhược Hy rằng lúc nào Lâm Tịnh Y tỉnh dậy thì hãy báo với anh, dù sao nguyên nhân cũng từ anh.
…
Vừa bước lên xe, Dương Minh đã nhận được cuộc điện thoại của Hạ Dực.
-“Aydo, Dực à! Có chuyện gì sao?”
-*Nhậu đi.*
Đầu dây bên kia chỉ trả lời vỏn vẹn đúng hai chữ rồi cúp máy.
Bất ngờ bị tắt máy như vậy khiến Dương Minh bực bội, anh thầm chửi rồi cũng đi tới địa điểm cũ mà họ hay hẹn nhau.
Vừa đến nơi, Dương Minh đã thấy xe của Hạ Dực đậu ở đó.
Tiến gần đến bàn mà Hạ Dực và đám Lý Triết Hạo, Mạc Đinh, Trần Chí Cường.
Nếu Hạ Dực đã hẹn hết bọn họ ra đây, hẳn là có chuyện quan trọng hoặc cần tâm sự.
Dương Minh kéo ghế, ngồi xuống cùng mọi người.
-“Dực, có chuyện gì à?”
Hạ Dực im lặng.
Dương Minh quay ra nhìn Lý Triết Hạo, như muốn hỏi Hạ Dực có vấn đề gì.
-“Từ lúc chúng tôi đến đây, cậu ấy đã ngồi đó uống rượu rồi. Chẳng biết là có chuyện gì nữa.” - Lý Triết Hạo lên tiếng.
-“Tôi….”
Hạ Dực vừa say, vừa ấp úng nói..
-“Tôi…tỏ tình Dương Nhược Hy rồi.”
Không khí bỗng trở nên im bặt đến ngộp thở.
Họ vẫn nhớ cô gái tên Dương Nhược Hy ấy là cô hầu nhỏ ở Fovest.
Nhưng làm sao mà Hạ thiếu lại phải lòng cô gái ấy được?
Lý Triết Hạo lên tiếng hỏi: “Sao cậu lại tỏ tình với cô ấy, còn Lâm Tịnh Y thì sao?”
Lý Triết Hạo cũng đã nghe qua nhiều chuyện xấu của Lâm Tịnh Y từ miệng Dương Minh, và anh cũng thấy Dương Nhược Hy mới là người mà Hạ Dực yêu nhất.
Nhưng đâu thể như vậy mà anh lại phản bội người con gái đã chờ đợi anh bao lâu nay.
Hạ Dực từ đầu đến cuối chỉ biết im lặng, khi anh nói ra rằng anh thích Dương Nhược Hy, lòng anh cũng nặng trĩu.
-“Tôi sẽ nói rõ với Lâm Tịnh Y, tôi không thể cứ tiếp tục cái mối quan hệ yêu đương nhạt nhẽo ấy được.”
Mạc Đinh vẫn không đồng tình: “Cậu là đồ bội bạc, cậu nghĩ xem Lâm Tịnh Y đã chờ đợi cậu bao lâu, với lại cậu cũng chờ đợi cô ấy kia mà. Cậu đã từng yêu cô như thế, vậy mà giờ lại trở thành một kẻ bạc tình như vậy.”
Hạ Dực cầm lấy chai rượu, uống đến cạn đáy.
Bây giờ chỉ có cơn say mới có thể thoả mãn anh.
Dương Minh cũng rất đau xót cho anh, nhưng chẳng thể để cho anh cứ tiếp tục như thế.
-“Dực, nghe tôi. Chia tay Lâm Tịnh Y đi.”
Khi Dương Minh nói ra lời này, mọi người không ngạc nhiên lắm.
Vì bây giờ, đó đã là giải pháp cuối cùng rồi.
Trần Chí Cường bây giờ mới lên tiếng nói.
-“Vậy còn Dương Nhược Hy, cô ấy trả lời cậu thế nào?”
-“Cô ấy không trả lời. Cô ấy bỏ chạy rồi.”
-“Là tôi, tôi cũng chạy.”
-“Cô ấy sẽ ghét tôi đúng không?”
Nghe đến thế, mọi người đều ngơ ngác.
-“Sao lại ghét cậu.”
-“Khi tôi tỏ tình, mặt của cô ấy nghệt ra…rồi chạy mất. Hình như là cô ấy sợ rồi…cô ấy sẽ ghét tôi.”
Lý Triết Hạo phì cười, thì ra Hạ Dực khi dính vào tình yêu sẽ ngu ngơ như vậy.
-“Nếu cậu muốn có được cô ấy, hãy dứt khoát với Lâm Tịnh Y đầu tiên.”
Họ trò chuyện với nhau một lúc, Hạ Dực cũng đã say mèm.
Dương Minh lại một lần nữa nhận nhiệm vụ đưa Hạ Dực về.
Tất nhiên, anh rất bất mãn.
Lúc nào sau bữa nhậu cũng là anh đưa hắn về.
Tên nát rượu ấy lần nào cũng hành anh lên bờ xuống ruộng, chẳng bao giờ anh yên ổn trở về cả.