Bán Tiên

Chương 364






Hai người đã biết rõ chuyện gọi là Yêu quái giết người là xảy ra chuyện gì, dù cho lời Hắc y nhân nói chính là giả, thì đại khái cũng không quá có khả năng ngay vào lúc này lại vội vàng tranh đoạt tại trước khi bọn họ trở về để đi giết người.

Nếu như hắc y nhân nói chính là thật, vậy thì Liệt Cốc sơn trang đột nhiên thoáng cái giết chết bảy người thủ vệ của mình là có ý gì? Người ngủ say tối hôm qua mới uống máu một trái tim, hôm nay lại uống bảy cái sao?

Việc này, thật đúng là biết rõ càng nhiều thì càng thêm hồ đồ.

"Có người nào nhìn thấy được hung thủ không?" Dữu Khánh hỏi một câu.

Nam Trúc: "Không có, nếu không thì đã sớm lộn xộn rồi, đã chạy theo truy sát rồi, làm gì còn phải tụ tại nơi đây."

Thấy mọi người đều nhìn bên này, Dữu Khánh tiến đi tới, tách mọi người ra đi vào trong nhìn xem, bảy cổ thi thể xếp nằm một hàng trên mặt đất, đều là nam tính, vị trí trái tim đều chỉ còn lại một cái lỗ thủng trào máu, toàn bộ trái tim đều đã bị người móc đi rồi.

Nhị trang chủ Ngô Tạ Sơn, Tam trang chủ Ngô Hòa Vận đều có mặt tại hiện trường, khuôn mặt âm trầm, cũng đều đang nhìn chằm chằm Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết mới trở về.

Sau khi đem bảy cái thi thể kiểm tra qua, Dữu Khánh cũng đi tới trước mặt nhị vị trang chủ, hỏi: "Có thể cho chúng ta đi đến hiện trường nhìn xem hay không?"

Ngô Hòa Vận nói: "Bọn họ ngăn cũng ngăn không được, đều đã tới xem qua rồi."

Dữu Khánh quay đầu lại nhìn, Nam Trúc gật đầu thể hiện quả thực như thế.

Ngô Hòa Vận lại nhìn chằm chằm Dữu Khánh hỏi: "Lâm huynh đệ, hai người các ngươi đi đâu vậy, tại sao muộn như thế này mới trở về?"

Dữu Khánh: "Cũng không thể một mực ngây người tại nơi này không làm gì mà ăn cơm đi, yêu nghiệt kia cũng thật sự là đáng ghét, ngay cả thiếu niên cũng không buông tha, hai người chúng ta đuổi theo phương hướng tối hôm qua hắc y nhân kia thoát đi để dò xét tìm tòi một lần."

Ngô Hòa Vận: "Có phát hiện được cái gì hay không?"

Dữu Khánh tự nhiên không có khả năng nói thật, lắc đầu buông tiếng thở dài, "Giống như biển rộng tìm kim, không phát hiện thấy bất cứ đầu mối gì."

Hoa y phụ nhân Lâu Ngọc Thục chợt cười khanh khách nói: "Nói cách khác, khi chuyện nơi đây xảy ra thì chỉ có hai vị là không có mặt tại hiện trường rồi."

Nghe được lời ấy, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết có điểm sững sờ, mặc dù không dám khẳng định là có ý gì, nhưng đã cảm thấy được lời này không thích hợp.

Nam Trúc lập tức đứng ra đây, lên tiếng: "Nghe ý ngươi nói lời này, làm sao có cảm giác như là đang nói những người này là do huynh đệ ta giết? Muội tử, lời nói cũng không thể nói lung tung, toàn bộ Liệt Cốc sơn trang có rất nhiều người không có mặt tại đây. Còn có, nhìn từ di thể người chết, nhìn như thế nào đều là Yêu quái hạ độc thủ a."

Muội tử? Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết trái lại trước tiên bị cách xưng hô này làm cho kinh ngạc, không phải nói Lâu Ngọc Thục không sai biệt lắm đã xấp xỉ một trăm tuổi rồi sao? Nam Trúc ngươi mới bao nhiêu tuổi, người ta làm nãi nãi của ngươi vẫn còn dư dả, từ "Muội tử" này cũng có thể gọi ra miệng sao?

Tiếp đó lại từ trong lời vấn đáp nghe hiểu là có ý gì, thì ra là đang hoài nghi bọn họ là hung thủ giết người.

Lâu Ngọc Thục che miệng cười trộm, "Mập mạp huynh đệ, ta nhưng không có nói như vậy a, vừa rồi không phải Liệt Cốc sơn trang đang điều tra trong chúng ta có ai không tại hiện trường sao? Ta đây không phải là hơi chút trả lời sao, mọi người đều có mặt, cũng chỉ có hai người huynh đệ này của ngươi không có mặt a."

Hai người Dữu, Mục rất không nói nên lời, nếu thật sự là như vậy thì hai người đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ không thể nói ra rồi, chuyện về hắc y nhân không có cách nào giải thích, cũng không nghĩ tới trùng hợp như thế, hai người vừa rời đi, nơi đây liền đã xảy ra chuyện.

Nhưng vẫn là phải biện giải, Dữu Khánh nói: "Việc này không có quan hệ gì với chúng ta, chúng ta cũng không đáng làm loại chuyện này, lại nói, việc này chẳng lẽ không là Yêu quái làm ra sao?"

Một trong Tặc uyên ương, Nhiếp Phẩm Lan lên tiếng: "Chúng ta cũng không muốn liên lụy tới người nào, chỉ là vừa rồi nhìn thấy ý của ba vị trang chủ, tựa hồ là đang hoài nghi tới chúng ta. Vừa đúng lúc lại là hôm nay chúng ta vừa mới đến, việc này nếu là không làm cho rõ ràng thì tính là chuyện gì xảy ra chứ? Vị tiểu huynh đệ này họ Lâm đi? Ngươi cũng không cần khẩn trương, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, nói vậy tại nơi đây cũng không người nào sẽ oan uổng ngươi, khi vụ việc xảy ra thì ngươi không tại nơi đây, đến tột là đi đâu chứ, thành thành thật thật nói rõ rõ ràng ràng mọi việc thì tự nhiên sẽ không có chuyện gì rồi."

Dữu Khánh nhìn chăm chú về phía bà ta: "Ta vốn là tới trừ yêu, tối hôm qua yêu nghiệt tại đây hành hung, hôm nay ta một ngày đều ở bên ngoài truy tìm."

Nam Trúc cũng nói: "Việc này, lúc ban ngày Tam trang chủ có hỏi qua, ta đã giải thích rồi."

Nhiếp Phẩm Lan: "Lâm huynh đệ, chúng ta không phải là không tin lời ngươi nói, chỉ là chuyện chúng ta có mặt tại chỗ thì đều có nhân chứng, chuyện các ngươi ở tại bên ngoài có người nào có thể chứng minh không?"

Dữu Khánh: "Nơi chúng ta đi đến là là mịt mờ sa mạc, ta đi đâu để tìm người chứng minh chứ?"

Lâu Ngọc Thục lại cười khanh khách lên tiếng nói, "Nếu như là như vậy thì, thật đúng là có phần nói không rõ ràng rồi. Các ngươi dù sao cũng là lai lịch bất minh, vì để tránh nghi ngờ... Hai vị trang chủ, không ngại trước tiên đem người giám sát trông giữ đi, rất tốt điều tra rõ ràng rồi nói tiếp."

Dữu Khánh mắt lạnh nhìn chăm chú về phía bà ta, "Ta và ngươi không oán không cừu, vì sao phải muốn giội nước bẩn lên đầu ta?"

Lâu Ngọc Thục phẩy tay áo xuống, "Đã đa tâm rồi nha, điều tra được rõ ràng thì mới có thể trả lại sự thuần khiết cho chính ngươi, cũng có thể trả lại sự thuần khiết cho mọi người. Chúng ta cũng không muốn vô duyên vô cớ bị liên lụy a."

"Liên lụy?" Dữu Khánh trừng mắt lạnh, ha hả cười, "Còn thật sự không biết là ai đang liên lụy ai a. Hai vị trang chủ, có chút người tụ tập chạy tới nơi này, ta kiến thức hạn hẹp, luôn cảm thấy không thích hợp, sợ rằng thật sự đúng là phải cẩn thận một chút."

Trán Ngô Hòa Vận hơi nhảy lên, phản ứng không khác lắm với Ngô Tạ Sơn, ánh mắt xoay chuyển nhìn tới nhìn lui, quan sát phản ứng của hai nhóm người.

Hiện trường rõ ràng đã tạm thời hình thành hai nhóm, bốn người Dữu Khánh đương nhiên là đoàn kết một chỗ, Tam Chi Hoa và Tặc uyên ương thì tựa hồ ý kiến nhất trí, về phần người chăn dê kia thì ra vẻ chuyện không liên quan gì tới mình.

Chu Khoan Trấn lông mày rậm mắt to, râu quai nón, cõng kiếm bản to cuối cùng cũng mở miệng rồi, chỉ vào Dữu Khánh quát lớn: "Tiểu tử, nói người nào thì nói cho rõ ràng, đừng có tại nơi đây nói hưu nói vượn, bảo kiếm phía sau ta nhưng không ưa cái kiểu này!"

Nhiếp Phẩm Lan đưa tay ngăn cản trượng phu một cái, "Chúng ta là thật sự đúng dịp tụ tập tới nơi đây, ngày hôm qua người chết thì nói như thế nào?"

Dữu Khánh: "Ngày hôm qua, mấy người Tam trang chủ tận mắt nhìn thấy yêu quái hành hung, còn vu không đến trên đầu chúng ta."

"Đương... Đương đương đương đương..."

Với ánh lửa chiếu sáng xung quanh, Ninh Triêu Ất ngồi trên một tảng đá, tay ôm đàn Tam huyền cầm, thảnh thơi gảy ra tiếng đàn, khiến tất cả mọi người tại đây đều lắng nghe, đều quay nhìn về phía y.

Tiếng đàn dừng lại, sau đó Ninh Triêu Ất nghiêng đầu nhìn về phía Tam trang chủ, "Đã nếm được rượu ngon, vốn không muốn ở lâu, cũng đã từ chối thịnh tình của Tam trang chủ, dự định ngày mai liền rời đi. Bây giờ xem ra, nếu ta rời đi, sợ là có chút giải thích không rõ ràng rồi. Cũng được, dù sao ta nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không ngại tạm trú một đoạn thời gian nhìn xem, ta trái lại muốn nhìn xem là yêu nghiệt phương nào quấy phá."

Sắc mặt Ngô Tạ Sơn và Ngô Hòa Vận đều hiện lên vẻ cứng ngắc, Ngô Hòa Vận gượng ép nói: "Việc này nhất định không có quan hệ gì với Ninh tiên sinh, nhất định là Yêu nghiệt làm ra, tiên sinh không cần để trong lòng."

Ninh Triêu Ất đứng lên, "Ta xem như cũng đã có lời giải thích cho nhưng dò hỏi rồi đi, bây giờ ta có thể trở về phòng rồi chưa?"

Ngô Hòa Vận chắp tay nói: "Xin cứ tự nhiên." Tiếp đó lại hướng những người khác chắp tay nói: "Chư vị xin cứ tự nhiên."

Ninh Triêu Ất ôm đàn không nhanh không chậm mà ly khai. Y là một người tương đối dễ dàng thu hút ánh mắt của mọi người, những người khác không có người nào có được loại khí chất đặc biệt đó như y.

Lâu Ngọc Thục thì đối với nữ nhi và ngoại tôn nữ ở hai bên cười nói: "Ninh tiên sinh nói có lý, việc này nếu không điều tra rõ, quả thực là có chút giải thích không rõ ràng, chúng ta trước tiên cảm tạ hảo ý của Tam trang chủ, ở lại nhiều một đoạn thời gian rồi nói tiếp đi." Dứt lời liền xoay người rời đi, hai phụ nhân cùng đi theo.

Ngô Hòa Vận khom người chào tạm biệt.

"Đã là như thế, chúng ta cũng không thể để cho người ta nghĩ lầm là có tật giật mình, đợi điều tra rõ ràng sự thật rồi lại đi cũng không muộn."

Nhiếp Phẩm Lan ném xuống lời nói, kêu gọi trượng phu cùng nhau rời đi.

Khóe miệng Ngô Hòa Vận co giật một cái, lại hơi khom người chào, thần sắc rất nhiều phức tạp.

Lúc trước ba nhóm người này đều đã thảo luận ổn thỏa xong chuyên mua rượu với y, cũng đều đã chuẩn bị ngày mai liền rời đi, lúc đó y còn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy có thể là do phía bên mình suy nghĩ nhiều, cũng khách sáo mời khách nhân ở lại nhiều chút thời gian, người ta đều đã từ chối.

Hiện tại hay rồi, xảy ra chuyện như thế này, mọi người thuận theo lời khách sáo của y, đều không đi nữa rồi.

Dữu Khánh nhìn theo ba nhóm người rời đi, sau đó lại nói với Ngô Hòa Vận: "Tam trang chủ, có thể để cho ta đi xem hiện trường xảy ra vụ việc hay không?"

Ngô Hòa Vận than thở: "Không cần thiết phải đi nữa, phu nhân của ngươi và Chu huynh đều đã tới nhìn xem rồi, huống hồ ta cũng tin tưởng không phải do ngươi làm."

Đều đã biết rõ Kiều Thư Nhi là ở chung cùng với Dữu Khánh một phòng, cô nam quả nữ ngủ chung với nhau, vì để tránh cho ngoại nhân nhìn với ánh mắt dị dạng, đương nhiên là dùng thân phận phu thê để báo cho người ngoài biết. Dữu Khánh cũng không cảm thấy có việc gì không thích hợp, hắn đã quyết định chờ cho chuyện lần này kết thúc, tài nguyên tu luyện cũng đã kiếm được rồi, không còn nỗi lo về sau nữa, thì sẽ lấy Kiều Thư Nhi làm vợ.

Ngay cả Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng minh bạch, biết rõ lão Thập Ngũ cũng không phải là chơi đùa, cho nên người trước người sau đều đã trực tiếp xưng hô là "Đệ muội" rồi.

Dữu Khánh: "Tam trang chủ, nhiều thêm một đôi mắt nhiều thêm một phần khả năng, lẽ nào ta đi xem sẽ có vấn đề gì sao?"

Ngô Hòa Vận do dự một hồi, cuối cùng đưa tay làm ra cái thủ thế "Mời", thời điểm dẫn bốn người đi vào thì âm thầm ra hiệu một cái ánh mắt với thủ hạ ở một bên, người sau hiểu ý lập tức rời đi, thẳng đến trong vườn nho dưới màn đêm, cũng là phương hướng mà Dữu Khánh cùng Mục Ngạo Thiết biến mất lúc ban ngày...

Phương hướng sự việc xảy ra cũng là một con đường mà khi mấy người Dữu Khánh khi đi ra vào nơi ở thì thường nhìn thấy.

Lúc trước, hắn từng thử đi vào trong hướng đó, muốn nhìn một chút xem tình huống bên trong, kết quả là sau khi quẹo tiến vào trong thì phát hiện không thể thâm nhập sâu hơn, tại lối rẽ bên trong có người trông chừng, không cho đi sâu vào. Bây giờ, trên mặt đất tại ngã rẽ có vết máu, rất rõ ràng, thủ vệ nơi đây đã bị người giết chết.

Lượng lớn vết máu đều kéo dài tới trên bậc thang dẫn xuống phía dưới, sau khi sát nhân, vì để tránh bị người khác dễ dàng phát hiện thấy, hắn đã kéo thi thể đến trên bậc thang, sau đó thì theo bậc thang một đường lẻn đi tới, là một con đường dẫn xuống trong lòng đất.

Đi một mực tới phần cuối đường hầm, ngoại trừ một ít kho chứa thì thực sự là một con đường cụt. Những nhà kho này coi như là nơi cất giữ một ít vật tư trọng yếu bên trong sơn trang, cho nên mới bố trí bốn người canh giữ tại nơi này, coi như là luân phiên canh gác.

Qua một đường đi tới tổng kết ra được tình hình tổng thể là: Hung thủ sau khi giết chết người ở ngã rẽ bên ngoài, lại đem bốn người ở nơi đây giết chết rồi, chỉ là đối diện với bốn người thì không thể làm được lặng yên không một tiếng động, từ tình hình vách đá bị tổn hại có thể thấy là đã phát sinh đánh nhau, động tĩnh đánh nhau làm kinh động đến nhân thủ ở bên ngoài đuổi tới, hai người chạy tới trước tiên lại bị hung thủ giết chết rồi.

Vấn đề liền xuất hiện tại điểm đây, khi động tĩnh đánh nhau bên trong vẫn còn thì sau đó lượng lớn nhân thủ Liệt Cốc sơn trang chạy tới, đã phong kín được đường thoát ra ngoài, hung thủ trốn không thoát được rồi. Nhưng quỷ dị chính là, hung thủ vậy mà hư không biến mất, vậy mà không còn tìm thấy rồi, tìm khắp mỗi một cái ngóc ngách ở bên trong cũng không thấy bóng dáng.

Khi đã biết rõ ràng tình huống, Dữu Khánh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Còn có chuyện như vậy sao? Tam trang chủ, ngươi xác định nơi đây không có lối ra khác, thí dụ như mật đạo chẵng hạn?"

Ngô Hòa Vận lắc đầu, "Không có."