Bán Tiên

Chương 353






Cái gì mà chia đều lợi ích, loại chuyện hứa hẹn trước không thấy bóng dáng này hoàn toàn là chuyện không đáng tin cây.

Nam Trúc lập tức liền thể hiện sự không hài lòng ra mặt, "Ngươi cho rằng kẻ gì kia biết rõ tình huống Tiểu Vân gian của Vân Hề, nói làm thế nào tìm đến thì không có sai sao? Dựa vào một cái địa danh mấy nghìn năm trước không biết tình hình như thế nào, quỷ mới biết rõ cùng hai cái địa phương trước mắt này có quan hệ gì hay không."

Mục Ngạo Thiết: "Lời hữu ích không cần nói ở trước."

Đều là người nghèo đến sợ rồi, trong cuộc đời này lần đầu tiên trên tay cầm được mười vạn lượng tiền thuộc về chính mình, phổ thông bách tính cả đời cũng xài không hết, cứ như vậy mà tùy tiện tiêu dùng hết làm lộ phí đi đường, hai người đều khó mà tiếp thu được.

Trọng điểm là phía bên Diệu Thanh Đường không còn bán ra được hàng hóa rồi, về sau không còn thu nhập nữa.

Dữu Khánh không tranh chấp với bọn họ, nhấc tay đình chỉ, "Được rồi, tùy các ngươi, ta còn là không muốn mang theo hai cái gánh nặng bọn ngươi a, dựa vào đâu có lợi ích thì các ngươi được chia phần, có gánh vác thì đều là ta chứ? Tiền trên người ta đủ cho chính ta bay tới bay lui rồi." Dứt lời liền đi.

Nam Trúc đưa tay giữ hắn lại, than thở: "Ngươi gấp gáp làm gì, tìm phương pháp ứng đối là được rồi. Hai cái địa phương, tìm đúng được một cái trong đó thì không cần phải chạy chuyến thứ hai nữa, không phải đã tiết kiệm được khoản tiền cho chuyến kia sao?"

Dữu Khánh vẫy tay gã ra, không đi nữa, trước tiên đến một bên ngồi xuống, xem bọn hắn nói như thế nào.

"Liệt Cốc sơn trang, Hoàng Kim cốc..." Nam Trúc thì thầm tự nói suy nghĩ một hồi, chợt có ý nghĩ, nói: "Sợ sẽ là Hoàng Kim cốc tại Tham châu Cẩm Quốc a."

Mục Ngạo Thiết: "Nói thế nào?"

Nam Trúc: "Trong tin tức mà lão Thập Ngũ mới cầm về tới kia có nói rõ ràng, Hoàng Kim cốc tại Tham châu kia tại thời cổ từng phát hiện được mỏ vàng, có vàng, ngươi đã quên đống cát vàng trong Tiểu Vân gian rồi sao?"

Dữu Khánh như có đăm chiêu, điểm này thật đúng là sự liên hệ đơn giản nhất và trực tiếp nhất, trong truyền thuyết, Kim Khư chính là một cái thế giới hoàng kim, có vàng chính là một cái đầu mối trùng khớp cơ bản nhất.

Mục Ngạo Thiết gật đầu, "Vậy thì đi Tham châu Cẩm Quốc?" Ánh mắt nhìn về phía Dữu Khánh.

"Các ngươi quyết định." Dữu Khánh thuận miệng cho một câu, không đưa ra quyết định.

Hắn cũng không dám đảm bảo có đúng hay không, để cho hai người này lựa chọn đi, tránh cho đến lúc đó không còn đủ tiền thì hai tên gia hỏa này lại không chịu xuất tiền túi.

Nam Trúc thấy mọi người đều không có ý kiến, liền đập tay nói: "Được, vậy thì cứ quyết định như vậy đi. Lúc nào khởi hành?"

Dữu Khánh đứng dậy, "Không nên kéo dài nữa, mau chóng đi thôi."

Nam Trúc rồi lại đưa tay lôi kéo hắn lại, hướng về phía căn phòng kia, ra hiệu, "Trong nhà ngươi, cái đuôi kia thì làm sao bây giờ?"

"Nhà ta?" Dữu Khánh thoáng sửng sốt, rồi lập tức kịp phản ứng lại, người ta chỉ chính là Kiều Thư Nhi, hơi cau mày, quyết đoán nói: "Việc này nàng không thể tham gia náo nhiệt, nhiều người chi tiêu cũng lớn, lộ phí cũng chịu không nổi, vứt bỏ nàng đi."

Việc này cũng không cần nhắc nhở, hắn không đến mức hoàn toàn không phân biệt được nặng nhẹ, đã sớm có định ý, quay đầu lại liền đi đến mặt sau bàn học, chỉnh chỉnh bút mực một chút, kéo tới một tờ giấy, lập tức bắt tay vào viết.

Hai người Nam, Mục đi tới nhìn xem, chỉ thấy ý đại khái là nói trên người Kiều Thư Nhi cũng có chút tiền, bảo Kiều Thư Nhi ở lại đây lâu dài, chuyện báo thù và thiếu tiền cũng không nên sốt ruột, bọn họ sẽ hỗ trợ giải quyết, nếu như tình huống có biến thì hãy viết thư báo cho biết, vân vân.

Viết thư xong, đưa cho Nam Trúc, lại một phen thương nghị với hai người.

Sau khi bố trí thỏa đáng các việc trước khi rời đi, Dữu Khánh mới trở về căn phòng của mình, đẩy cửa đi vào, thấy Kiều Thư Nhi khoanh chân đả tọa nhìn tới liền phất tay ra hiệu một cái, "Thư Nhi cô nương, hai gia hỏa sát vách kia có việc tìm ngươi trao đổi."

Kiều Thư Nhi có chút nghi hoặc, "Có việc tìm ta? Chuyện gì?"

Dữu Khánh nhún vai, "Không rõ ràng lắm, không biết bọn họ muốn nói gì."

Kiều Thư Nhi không suy nghĩ nhiều, đứng dậy, chậm rãi rời đi.

Dữu Khánh tới cửa nghiêng người, nhìn lén ra phía ngoài, trông thấy nàng gõ cửa tiến vào gian phòng bên kia thì lập tức xoay người thu dọn đồ đạc, khoác đấu bồng lên người. Đương nhiên, quan trọng nhất là bội kiếm của hắn, đó là hắn sư phụ đưa cho hắn, dù cho lưỡi kiếm chém sứt một lỗ nhưng hắn cũng không nỡ đổi, tự nhiên sẽ không bỏ lại nơi đây.

Sau khi lấy bội kiếm trên tường xuống, hắn lập tức xoay người bỏ chạy.

Bên trong gian phòng kia, Nam Trúc đang cùng Kiều Thư Nhi kéo đông kéo tây để câu giờ, đang tìm hiểu phụ mẫu nàng là chuyện gì xảy ra.

Trò chuyện một hồi, cửa sổ phía bên đình viện vang lên tiếng lạch cạch, tựa hồ bị thứ gì như hòn đá nhỏ ném trúng, Nam Trúc lập tức đi tới mở cửa sổ ra nhìn xem, lải nhải cằn nhằn một câu, "Người nào nhàm chán như vậy?"

Sau đó xoay người quay trở về, tiếp tục tùy tiện nói chuyện phiếm với Kiều Thư Nhi mấy câu rồi mới biểu thị là không có việc gì nữa.

Đợi cáo từ xong, Kiều Thư Nhi vừa ra khỏi cửa thì Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lập tức xách túi đồ đã chuẩn bị sẵn sàng trước đó, đem bức thư Dữu Khánh viết cắm ở khe cửa, sau đó nhanh chóng song song nhảy ra cửa sổ chạy đi.

Sư huynh đệ ba người đang bình thường cứ thế mà bị nữ nhân kia làm cho phải hành động như tặc vậy.

Trở lại gian phòng của mình, Kiều Thư Nhi phát hiện bên trong phòng không có người, lại thử đi đến phía sau bình phong, từng có vết xe đổ, không dám tiếp tục mạo muội, chậm rãi vươn đầu nhìn vào phía sau bình phong, phát hiện cũng không có bóng người nào.

Tiếp đó lại quay đầu nhìn chung quanh, mới phát hiện thấy dị thường, phát hiện đã không còn thấy đấu bồng và bội kiếm của Dữu Khánh nữa rồi, sau đó liên tưởng đến việc Nam Trúc vừa rồi kéo đông kéo tây nói chuyện phiếm, sắc mặt lập tức biến đổi. Vội vã đi ra gian phòng, bước nhanh đến cửa gian phòng Nam Trúc, trực tiếp thi pháp đẩy chốt cửa ra, đẩy cửa đi vào, không thấy người, trước tiên thấy được một tờ giấy bay xuống, vô ý thức phất tay bắt lấy, xâm nhập vào bên trong, nhìn quanh, phát hiện không còn thấy người nữa rồi, bọc hành lý cũng thất tung theo rồi.

Nàng lại chạy đến mở cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài, không phát hiện thấy bóng người, lúc này mới lưu tâm tới tờ giấy trên tay là một bức thư.

Xem hết nội dung trong thư, đương nhiên minh bạch là chuyện gì xảy ra, đã bị ba tên nam nhân chơi kia chơi đùa mánh lới lừa bịp bỏ rơi rồi.

Thu lại bức thư trong tay xong, nàng cũng nhanh chóng rời đi...

Sư huynh đệ ba người chạm trán nhau trên đường phố, bằng tốc độ nhanh nhất rời đi U Giác Phụ, bỏ chạy lấy người.

Đi ra U Giác Phụ, ba người khẩn cấp lao tới trường ngựa ở phụ cận, chạy tới một cái khách sạn lớn ở bên cạnh trường ngựa, tên là "Thiên Lý cư" .

Bởi vì để ổn định trật tự bên trong U Giác Phụ nên không cho phép bay tới bay lui, cho nên cái khách sạn này cũng là địa điểm dừng chân và trạm trung chuyển chủ yếu của Thiên Lý lang.

Sư huynh đệ ba người chạy tới trong khách sạn, đi thẳng đến một bàn có mấy tên Thiên Lý lang ngồi vây quanh, Nam Trúc đi đến trước mặt liền hỏi: "Đến điểm gần Tham châu Cẩm quốc nhất, có đi không?"

Một gã Thiên Lý lang đang ngồi tại đây liền trả lời: "Đi, cả ba người các ngươi đều đi sao?"

Nam Trúc: "Đúng."

Người kia quan sát ba người một chút, báo giá: "Hai người bọn họ mỗi người năm vạn lượng, ngươi bảy vạn lượng."

Lại bị phân biệt đối xử rồi, Nam Trúc rất không nói nên lời, nhưng vẫn là lập tức đáp ứng rồi, "Đi, đi, lập tức xuất phát đi."

"Lập tức?" Người kia lắc đầu, "Lập tức thì không được, phải chờ đợi một chút."

Nam Trúc không lý giải được, "Chờ cái gì?"

Người lại lại lắc đầu, "Chúng ta cũng không biết là chờ cái gì, vừa mới nhận được tin từ thương hội, nói có việc dặn dò chúng ta, bảo chúng ta chờ một chút rồi hãy động thân. Ngươi rất gấp gáp sao? Hẳn là chờ không được bao lâu."

Vô luận là Thiên Lý lang, hay là Thiêu Sơn Lang đều có thương hội phụ trách cân đối điều hòa bọn họ, mà cái khách sạn này chính là một cái cứ điểm chủ yếu liên quan đến thương hội.

Thương hội đã lên tiếng rồi, Thiên Lý lang không có khả năng không nghe, sư huynh đệ ba người đều có thể lý giải, chỉ là lúc này đúng lcú trùng hợp với thời điểm gấp gáp, bọn họ là vì để tránh khỏi bị người truy đuổi, thương hội bên này lại bảo Thiên Lý lang tạm thời dừng bay, vừa đúng lúc lại trùng vào nhau rồi, việc này không phải sống gặp quỷ rồi sao.

Không còn cách nào, việc này bọn họ thật sự là không miễn cưỡng được.

Nam Trúc lập tức hướng Mục Ngạo Thiết ra hiệu cái ánh mắt, người sau hiểu ý, nhanh chóng rời đi, thủ tại ngoài cửa quan sát, một khi phát hiện nữ nhân kia chạy tới thì bọn họ phải đúng lúc tránh né một chút.

Sau khi đợi một lát, người của khách điếm thương hội lộ diện rồi, cầm một đống giấy viết tay đi ra, phát tới từng bàn từng bàn, vừa phát vừa nhắc nhở: "Đều xem đi, đều xem kỹ chút đi, tất cả phải rút kinh nhgiệm."

Cái trò gì? Dữu Khánh và Nam Trúc không lý giải được, chờ phát tời bàn bên này thì vươn đầu tới nhìn một chút, thấy đó là một tờ thông cáo. Nói một vị Thiên Lý lang vì kiếm tiền, cho rằng đêm tối sẽ không bị phát hiện, lặng lẽ chở người bay tại trên không trung Nhân gian, kết quả đã bị bắt lại, bây giờ đang phải đối diện với trừng phạt nghiêm khắc, vân vân.

Còn cho là việc gì, thì ra chỉ là cái trò này, sư huynh đệ hai người không còn hứng thú, Nam Trúc lại thúc giục, "Hiện tại có thể đi rồi chưa?"

Một gã Thiên Lý lang đứng lên, hướng về phía người của khách sạn thương hội hỏi to: "Có khách cần đi, có thể đi rồi chưa?"

Người của thương hội quay đầu lại nhìn đến, phất tay nói: "Đi thôi đi thôi, xem kỹ thông báo đã phát cho, rút kinh nhgiệm."

Một bàn bốn kẻ Thiên Lý lang, ba kẻ đứng lên, đồng thời đi ra cửa, tại cửa vào kêu gọi Mục Ngạo Thiết, một nhóm rất nhanh vẫy cánh vút lên trời rời đi.

Phi hành tại trên không trung núi non mịt mờ, sư huynh đệ ba người thở phào nhẹ nhõm, cho rằng cái vụ này khẳng định là đã thoát được rồi.

Nào ngờ, chưa có đi được bao lâu, phía sau liền có một con cự cầm vẫy cánh rất nhanh đuổi theo, cưỡi trên lưng chính là một nữ tử.

Sau khi đến gần bên này thì chủ động tiến vào đội ngũ hình chữ "Nhất" bên này, cùng nhau bay đi.

Sư huynh đệ ba người lục tục quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy rõ nữ tử cưỡi ở phía là ai thì từng người không nói nên lời.

Đuổi theo không phải người nào khác, chính là Kiều Thư Nhi.

Vậy mà lại bị đuổi theo rồi, sư huynh đệ ba người có thể nói rất lúng túng.

Nhất là Dữu Khánh, hắn lời thề son sắt nói với người ta, bảo người ta yên tâm, nói mấy lời kiểu như không bỏ mặc không quản, hiện tại tự mình tát vào mặt mình bốp bốp vang, chính bản thân mình hình như cũng có thể nghe được tiếng tát tai vang dội.

Sư huynh đệ ba người chỉ có thể âm thầm oán giận phía khách sạn thương hội, nếu không phải vì tại đó bỏ lỡ thời gian thì làm sao có thể như thế này.

Kiều Thư Nhi cũng không có hé răng, mặt không biểu tình, thậm chí là không chớp mắt mà nhìn chắm chú phía trước.

Song phương làm hnư không quen biết vậy, nhưng phi hành tọa kỵ của Kiều Thư Nhi đã nói rõ chính là đang bay chung với nhóm này.

Mặt trời chói chang, mặt trời chiều, ráng chiều, màn đêm, rồi trời sao.

Quá nửa đêm thì bốn con phi hành tọa kỵ mới lục tục hạ xuống một cái bến tàu bên cạnh biển, đây đã là biên cảnh Cẩm quốc, chúng nó không thể tiếp tục bay vào bên trong nữa rồi, cũng là vị trí cách Tham châu gần nhất.

Nhảy rơi xuống đất Dữu Khánh lấy ngân phiếu ra, không nói hai lời, trước tiên chạy tới chỗ Kiều Thư Nhi, giúp nàng trả lộ phí, sau đó mới đi thanh toán lộ phí của sư huynh đệ ba người.

Sau khi đuổi bốn vị Thiên Lý lang đi, bốn người thẳng đến trạm dịch ở gần đó.

Dữu Khánh thuê hai căn phòng, khi chia phòng nghỉ ngơi thì hắn lại rất tự giác mà cùng Kiều Thư Nhi tiến vào cùng một căn phòng.

Tại trong phòng lúng túng một hồi, sau đó cảm thấy cả người không được tự nhiên, Dữu Khánh đứng dậy nói: "Ta sang phòng bọn họ tắm rửa."

Trong khoảng thời gian này, khi hắn muốn đi nói chuyện với hai người Nam Trúc thì đều lấy cớ là sang tắm.

Kiều Thư Nhi chợt lên tiếng: "Tắm rửa tại đây luôn đi, ta không nhìn ngươi."

Dữu Khánh vô ý thức nghĩ đến ngày bị nhìn thấy kia, khuôn mặt có phần nhịn không được, "Đổi là ta tại nơi đây, nói ngươi tắm trong phòng luôn, ngươi làm được không?"

Kiều Thư Nhi: "Có thể."

Nàng không phải chỉ nói ngoài miệng, nói xong thì mở cửa đi ra ngoài gọi người làm đưa nước tắm tới.

Dữu Khánh tức thì há hốc mồm, trong lòng kinh nghi bất định, không biết nữ nhân này có phải giỡn chơi hay không, thật sự muốn tắm rửa ngay trước mặt hắn hay sao?