Bán Tiên

Chương 346






Khóe mắt hai người Nam, Mục huých huých với nhau, hai người là tương đối rõ ràng thực lực của Dữu Khánh.

Tại trong vườn đào Tiểu Vân gian, bọn họ không sai biệt lắm đánh một năm, gần như mỗi đêm tối đều đánh nhau, lần nào mà chẳng phải là đánh thật? Mặt mũi bầm dập là rất bình thường, chỉ còn thiếu nạp mạng nữa mà thôi.

Đó là thật sự đánh không thắng, hai người liên thủ cũng đánh không thắng, cảm giác kiếm của lão Thập Ngũ rất lợi hại.

Nhưng mà cũng chính là bởi vì Dữu Khánh hạ thủ không khách khí, hai người quả thật tại trong trường kỳ thực chiến cũng được lợi không ít, năng lực thực chiến tiến bộ đến trình độ là ngay chính bọn hắn cũng khó tưởng tượng, ngay từ đầu là không có sức chống đỡ dưới kiếm của Dữu Khánh, đến sau đó là liều mạng chống đỡ và so chiêu, hơn nữa là đánh đêm.

Chỉ là, lúc trước không quản đánh như thế nào nháo như thế nào, đều chỉ là đánh chém lung tung, hiện tại, tư thế này có cảm giác chính là muốn triệt để phân cao thấp.

Nói thật đi, đều không phải kẻ ngu si, đồng thời đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có một số việc trong lòng hai người đã cam chịu rồi, chỉ là ngoài miệng không muốn thừa nhận, cũng không quá nguyện ý tiếp thu.

Hiện tại, tên gia hỏa lão Thập Ngũ này là không muốn cho mọi người một cái đường lui nữa rồi.

Hai người lặng lẽ nhìn về phía lão Nhị, thầm hô không xong, thật sự không biết hôm nay sẽ kết thúc như thế nào nữa rồi.

Cao Vân Tiết đứng chắp tay, đôi môi cắn chặt không nói, sắc mặt âm trầm.

Dữu Khánh quan sát kỹ mấy người một hồi, thấy một mực không có phản ứng, lại nhìn về phía Trùng Nhi, "Trùng Nhi, ngươi không có dự định chấp nhận người chưởng môn ta đây sao?"

Trùng Nhi cuống quýt lắc đầu xua tay, biểu thị không có.

Vậy thì tốt, Dữu Khánh hất hất cằm với gã ta, hi vọng gã ta có thể dẫn đầu mở miệng bái kiến Chưởng môn trước tiên.

Nhưng mà Trùng Nhi cúi thấp đầu, làm như không thấy không hiểu, còn lặng lẽ quan sát phản ứng của ba vị sư huynh đệ khác.

Gã ta không muốn công khai lựa chọn phải đứng bên nào, hai bên đều là sư huynh của gã ta, bảo gã ta công khai lựa chọn phe phái, gã ta cảm giác rất khó xử, cả hai bên, gã ta đều không muốn đắc tội bên nào cả.

Dữu Khánh tức thì bị gã ta làm cho tức giận một bên trán giật giật, lúc này lại lần nữa mở miệng điểm danh: "Lão Thất, chuyện cho tới bây giờ, chính ngươi thể hiện thái độ đi, di mệnh của sư phụ, ngươi theo hay là không theo?"

Nam Trúc thỉnh thoảng nhìn về phía lão Nhị, mặt đầy do dự.

Trầm mặc, yên tĩnh.

Dữu Khánh chợt đánh vỡ bình tĩnh, "Cửa ở phía sau ngươi, tự mình quyết định đi."

Đây là đã bị buộc đến góc tường rồi, Nam Trúc thấy không có người lên tiếng ủng hộ, chợt thở dài, hai tay chắp lại, cúi đầu nói: "Chưởng môn!"

Trán Dữu Khánh tức thì giãn ra, lại nhìn chăm chú về phía một người khác, "Lão Cửu, ngươi thì sao?"

Mục Ngạo Thiết thấy áp lực nhẹ đi, dù sao đã có người dẫn đầu, cúi đầu hơi chút trầm mặc, rồi cũng chầm chậm chắp tay, "Chưởng môn!"

Thần tình Dữu Khánh thoải mái thêm không ít, ánh mắt nhìn chăm chú về phía lão Nhị, ngoài miệng lại nói: "Trùng Nhi."

Ở một bên, Trùng Nhi lập tức cúi đầu, cũng làm cỏ đầu tường, chắp tay bái kiến, "Chưởng môn sư huynh."

Kế tiếp, Dữu Khánh ngồi ở đó không nói lời nào nữa, hai tay chống kiếm, lẳng lặng ngồi đó, không bức bách cũng không thúc dục, chờ một người sau cùng tỏ thái độ.

Tại thời điểm mọi người cho rằng lão Nhị phải để cho mọi người chờ lâu, hoặc là sẽ làm ồn ào đến khó mà kết thúc, nào ngờ lão Nhị bỗng nhiên hướng phía thủ vị chắp tay, cũng gọi lên một tiếng: "Chưởng môn!" Mặt lại hếch sang một bên, nhắm hai mắt lại, vẻ mặt tràn đầy sự xấu hổ không chịu nổi.

Một xấp tuổi dày, phải cúi đầu với một thanh niên trẻ tuổi bối phận thấp hơn mình, tư lịch nông cạn hơn mình, trời mới biết trong nội tâm ông ta đã trải qua cái gì.

Quai hàm Dữu Khánh chậm rãi mở ra, đột nhiên vui như hoa nở, mắt cười híp cả lại, mặt tràn đầy tươi cười đứng lên, hai tay nâng lên, nói: "Miễn lễ, đều miễn lễ."

Tâm tình có thể nói đột nhiên tốt đẹp.

Kỳ thực hắn không có hoài bão gì, nơi từ nhỏ lớn lên chính là nhà của hắn, việc này như vậy đột nhiên coi như là trở thành gia chủ rồi, cảm thấy rất dễ chịu, có cảm giác lâng lâng bay bổng.

"Trở mặt tặc..." Mục Ngạo Thiết lặng lẽ thì thầm một tiếng.

Trùng Nhi cũng sững sờ nhìn phản ứng của Chưởng môn sư huynh.

Đợi cho tất cả mọi người buông tay rồi, Dữu Khánh cũng ý thức được mình có chút không kiềm chế được cảm xúc, vẻ mặt, hình như cười có phần quá mức càn rỡ, giống như là phản ứng của tiểu nhân đắc chí vốn không nên có, liền lại nhanh chóng thay đổi sắc mặt, cưỡng ép để vẻ mặt trở nên nghiêm túc, "Vậy thì, lão Thất, lão Cửu, thu dọn chuẩn bị đi, cùng ta ra ngoài một chuyến."

Nam Trúc sửng sốt, "Đi đâu?"

Dữu Khánh: "Ngoại trừ đi kiếm tiền thì còn có thể đi đâu? Bây giờ còn có cửa hàng để thế chấp, sang năm thì làm sao bây giờ? Muốn chống cũng không thể tiếp tục chống nữa. với nhiệm vụ tìm kiếm 'Cửu Tử Kim liên' của U Nhai, chúng ta vô luận như thế nào cũng phải đi thử thời vận."

Hai người Nam, Mục nhìn nhau, tinh thần cũng lập tức tỉnh táo lại, không giống như trước kia, hiện tại tu vi đều đã phá Huyền rồi, đang muốn đi ra ngoài hoạt động giãn gân giãn cốt, có chút cảm giác rục rịch muốn động, thậm chí muốn chủ động tìm người tìm gây sự.

Nam Trúc gật đầu ừ một tiếng, "Cũng được, vậy thì đi một chuyến đi."

Mục Ngạo Thiết cũng gật đầu.

Trùng Nhi nhanh chóng lên tiếng nói: "Ta cũng đi."

Dữu Khánh: "Ngươi tại sao không lên trời?"

Trùng Nhi tức thì không nói gì.

Dữu Khánh lại nói: "Ta không tiếc thế chấp cửa hàng lấy tiền mua băng phách về chính là để làm cái gì? Thành thành thật thật nâng cao tu vi của mình lên rồi nói tiếp. Ngươi lưu lại bồi Nhị sư huynh trông nhà, những đồ vật đó cũng cần phải có người lưu lại nhà trông coi. Còn có, Nhị sư huynh, tu vi của ngươi và Trùng Nhi tạm thời tận lực đừng để cho người ta tìm hiểu được rõ ràng..."

Đối diện với một phen dặn dò tỉ mỉ, Cao Vân Tiết không có nói lời nào, chỉ yên lặng nghe mà thôi, thỉnh thoảng sẽ gật đầu, tinh khí cả người rất giống như đang chìm đắm tại trong một laoị mất mát khó giải thích.

Sau đó, Dữu Khánh lại đi tìm Thiết Diệu Thanh và Tôn Bình để dặn dò.

Sau khi tất cả đã dặn dò thỏa đáng xong, sư huynh đệ ba người không có dây dưa làm chuyện gì kéo dài, lập tức xuất phát.

Ba người đều là che dấu ở trong đấu bồng đen lặng lẽ phân tán rời đi, thừa dịp bầu trời tối đen để xuất phát.

Lần lượt từ trong dòng nước xiết dưới lòng đất bay vọt lên hiện thân ra, sau đó lại lục tục xuất hiện tại trường ngựa đã ước định sẵn, gặp mặt nhau.

Bên cạnh trường ngựa có một cái khách sạn, không ít Thiên Lý lang ở tại đây tiếp nhận công việc, sư huynh đệ ba người tìm ba gã Thiên Lý lang nguyện ý chở người, đàm luận ổn thỏa giá cả xong liền lập tức cưỡi phi cầm rời đi.

Ba con đại hình phi cầm bay dọc theo vùng núi non vắt ngang, bằng với việc bay vòng một cái đường cung lớn. Cũng là không còn cách nào, vô luận là Ân quốc cảnh nội hay là Cẩm Quốc cảnh nội, đều không cho phép phi cầm chở người bay tới bay lui tại trên bầu trời, Thiên Lý lang chuyên chở hàng thì có thể, chính là không cho phép chở người.

Cho nên chỉ đành bay lượn vòng qua, sau đó vượt qua trên không trung biển rộng.

Một đường đi ngân hà xán lạn, thẳng đến khi chân trời hơi hiện lên màu trắng bạc thì ba con phi cầm bay trên cao lại nhào về phía trong bóng tối gần mặt đất, lao hướng biển rộng mịt mờ.

Trên biển, có một vùng mơ hồ sáng đèn đuốc, là một hòn đảo, tên là "đảo Móng ngựa", bởi vì nó có hình giống như móng ngựa mà đặt tên như vậy.

Hòn đảo này rất có danh tiếng tại Tu Hành giới, là địa phương mà rất nhiều người trong giới tu hành khi trải qua thì sẽ dừng chân tạm nghỉ, coi như là một khu vực không ai quản lí.

Sư huynh đệ ba người cũng tạm thời nghỉ chân tại đây, ba con phi cầm to lớn đã chở bọn họ bay cả đêm, xác thực tiêu hao sức lực cũng lớn, chi bằng nghỉ ngơi một cái.

Ba con cự cầm lục tục hạ xuống một mảnh đất trống, sư huynh đệ ba người nhảy xuống, ba con cự cầm lại lần nữa biến ảo thành người, hai bên buôn bán bắt đầu tính tiền, rất đắt.

Chỉ có thể nói là nguyện đánh nguyện chịu đựng, không còn cách nào, chính là có người nguyện ý dùng tiền mua thời gian.

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết một người đưa năm vạn lượng, Nam Trúc thì đưa bảy vạn lượng.

Chỉ vì Nam Trúc quá mập mạp, chở quá nặng, nếu không trả nhiều thù lao hơn thì không người bào nguyện ý chở hắn bay đi.

Song phương buôn bán sau đó chia tay, ba gã Thiên Lý lang cần nghỉ ngơi khôi phục một ngày mới có thể tiếp tục bay, sư huynh đệ ba người không muốn vì thế bở lỡ thời gian một ngày, muốn tiếp tục chạy tới Minh Hải, chi bằng tại đây tìm cự cầm khác nguyện ý đón khách.

Cũng may tại loại địa phương trung chuyển như thế này, không thiếu nhất chính là Thiên Lý lang làm buôn bán công việc này.

Từ trên cao nhìn thấy trời sắp sáng lên rồi, nhưng trên mặt đất vẫn là tối như mực, trên đảo có không ít khách sạn và tiệm rượu, thâu đêm suốt sáng, đèn đuốc mù mờ.

Sư huynh đệ ba người rời khỏi bờ biển cuồn cuộn sóng lớn, nhằm phía trung tâm đảo đi đến, biết được đảo không tính quá lớn, nếu đã tới rồi thì có suy nghĩ thuận tiện đi một chút nhìn xem, cũng thuận tiện tìm Thiên Lý lang thích hợp để tiếp tục lộ trình tiếp sau.

Khắp nơi đi tới đi tới, phát hiện bầu trời tối đen thì cũng chẳng có gì đáng xem, liền tìm một cái quán rượu đêm khách tương đối nhiều, đi vào gọi chút đồ ăn thức uống, mượn cơ hội này hỏi chủ quán về việc Thiên Lý lang.

Việc này tại trên đảo thì đơn giản, chủ quán bảo bọn họ an tâm dùng cơm, chỉ cần chạy đi bắt chuyện kêu gọi một tiếng là được, sẽ giúp bọn hắn tìm tới.

Vì vậy lúc này ba người che dấu sau đấu bồng ngồi xuống chờ dùng mỹ vị của hải đảo phong tình, thuận tiện nếm thử.

Chờ tới rượu và thức ăn đem lên, tại lúc ba người mới hưởng dụng không bao lâu, bên ngoài lại có hai người tiến vào khách sạn, an vị tại bàn sát vách bọn họ, cũng gọi rượu và thức ăn.

"Không biết là người nào, không nghĩ tới nhanh như vậy liền tìm được Cửu Tử Kim Liên rồi."

"Quả thực rất nhanh, U Nhai nhiệm vụ mới treo ra còn chưa đến mấy ngày đi?"

"Luôn là có người có vận khí tốt, cũng không biết người đắc thủ sẽ hướng U Nhai đề cập điều kiện gì."

Tại lúc sư huynh đệ ba người ăn đã không sai biệt lắm rồi, chuẩn bị muốn rời bàn thì đề tài nói chuyện phiếm từ bàn sát bên mơ hồ truyền vào trong tai ba người, lập tức khiến lỗ tai ba người dựng thẳng lên.

Sau khi nghe rõ nội dung, Dữu Khánh tức thì ngồi không yên, lập tức đứng dậy, đi tới trước bàn sát bên, chắp tay hỏi: "Thỉnh giáo, nhị vị chẳng lẽ là từ U Nhai tới?"

Hai gã nam tử bàn sát bên trên dưới quan sát hắn, rõ ràng vẻ mặt cảnh giác, một người hỏi: "Phải thì thế nào?"

Dữu Khánh lại hỏi: "Mới nghe nhị vị nói tới, nói U Nhai phát ra nhiệm vụ mới tìm kiếm 'Cửu Tử Kim Liên' đã được người hoàn thành rồi, không biết có phải hay không tại hạ nghe nhầm?"

Đối phương đáp: "Ngươi không có nghe sai, tân nhiệm vụ đã được người hoàn thành rồi."

Dữu Khánh nghi hoặc hỏi: "Không dối gạt nhị vị, ta cũng là không lâu trước vừa mới từ U Nhai tới đây, cũng định đi Minh Hải tìm 'Cửu Tử Kim Liên', thời điểm trước lúc động thân còn thấy nhiệm vụ vẫn còn treo tại đó, nhị vị sẽ không nhìn lầm a?"

Đối phương phì cười nói: "Chúng ta cũng không mù mắt, thế nào sẽ nhìn lầm, chữ trên vách đá, tại lúc chúng ta động thân thì tắt đi. Đương nhiên, ngươi cảm thấy chúng ta mắt mù cũng được, cảm thấy chúng ta là đang nói bậy cũng không sao." Nhún vai, một bộ không quan trọng, lười nhiều lời.

"Quấy rầy rồi." Dữu Khánh khách khí một tiếng, chậm rãi đi trở về chỗ ngồi ngồi xuống.

Sư huynh đệ ba người quay mặt nhìn nhau, tương đối không biết nói gì, phỏng chừng bàn sát bên nói hẳn phải là thật, vấn đề là người ta cũng không cần phải lấy ra loại chuyện này để lừa gạt bọn họ.

Khả năng chính là tại thời điểm sau khi bọn họ rời đi U Nhai không lâu thì có người hoàn thành nhiệm vụ trở về.

Ba người thật là buồn phiền, bằng với không công phí sức chạy một chuyến không nói, trong tay vốn không còn dư dả, còn lãng phí hơn mười vạn lượng lộ phí, ba người đau lòng đến mức đều không muốn hô hấp nữa rồi.

Dữu Khánh sau đó đứng dậy, tìm chủ quán muốn mướn phòng.

Đã không cần phải tiếp tục chạy tới Minh Hải nữa, vậy trước tiên ở lại rồi nói tiếp đi.

Sau khi đến phòng thuê ở lại, xuất sư bất lợi, ba người ngồi tụ lại với nhau không có hé răng, nhìn ánh lửa chập chờn trên bàn đờ đẫn ngẩn người.

Nhất là Dữu Khánh, vốn còn muốn mượn nhờ Quan Tự quyết của mình ở tại trong sương mù dày đặc có thể chiếm được ưu thế, lúc xuất phát thì lòng tin còn rất tràn đầy, cho rằng cơ hội đã tới rồi, kết quả người còn chưa đến nơi, nhiệm vụ thì đã bị người khác nhanh chân hoàn thành rồi, tâm tình thê lương.