Bán Tiên

Chương 344






Tại một tòa đình viện, trong một cái đình, Cao Viễn, Giang Sơn, Thử thái bà lặng im ngồi đó.

Bạch Lan từ bên trong phòng đi ra, quét mắt nhìn bốn phía, nhìn thấy ba người ngồi trong đình, liền đi tới, cũng đi vào ngồi xuống.

Thử thái bà thấp giọng hỏi ả ta, "Không phải muốn giết chết tiểu tặc kia báo thù giúp ngươi sao, vì sao đã kéo mấy tháng rồi, chúng ta vẫn còn phải nằm dí ở nơi này không chút động đậy?"

Bạch Lan than nhẹ một tiếng, "Ta nào biết được, có thể là không tiện hạ thủ đi, tiểu tặc vẫn là có chút bối cảnh."

Mấy người đang ngồi trong đình nói chuyện, ở trong phòng trên lầu, xuyên qua khe hở cửa sổ, người mặt sắt kia đang nhìn chằm chằm phía này.

Phía sau có tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, không cần nhìn cũng biết là thủ hạ của mình, người mặt sắt đưa lưng về phía sau từ từ nói: "Ngươi không phải nói vị Thám Hoa lang kia thiếu một khoản nợ khổng lồ sao, sẽ rời đi U Giác Phụ làm U Nhai nhiệm vụ sao? Vì sao chờ tới bây giờ vẫn còn chưa có dấu hiệu rời đi, chờ người khác trở về đem nhiệm vụ giao xong rồi mới đi làm nhiệm vụ hay sao?"

Người ở phía sau dấu nửa khuôn mặt dưới đấu bồng nói: "Đích xác đã xuất hiện phán đoán sai lầm, nhưng mà hắn đã sắp chống không nổi rồi, phía bên Bích Hải Thuyền Hành đã vận chuyển hàng đến vị trí chỉ định, đã đang thúc dục hắn trả khoản tiền lời năm đầu, trên tay hắn không còn có bao nhiêu tiền, nhiều nhất kéo đến hết một năm, vì kế hoạch năm sau, hắn tất phải đi ra khỏi cửa kiếm tiền."

Người mặt sắt: "Trong tay không phải còn có khoảng một nghìn vạn sao?"

Người đấu bồng: "Những quả tiên đào kia còn có thể lác đác lẻ loi bán ra một chút, đối với rất nhiều người mà nói vẫn là một khoản tiền thu không nhỏ, nếu hắn còn không muốn buông tha. Đã làm an bài, sẽ khiến hắn không đủ tiền dùng, nhất định phải bức hắn rời đi U Giác Phụ."

...

Một ít thời gian sau, Dữu Khánh từ chỗ râm mát dời ra một qảu tiên đào được bao bọc trong nhựa cây, giống như ôm một cục hổ phách, đi tới trong đình viện, đối với ánh nắng mặt trời chính ngọ để kiểm tra. Nhìn nhìn xuyên qua lớp bọc mông lung trong suốt, bỗng nhiên phát hiện không đúng, quay đầu lại liền đi vào bên trong phòng, rút kiếm ra, trở về một kiếm chém ra quả tiên đào bọc tại trong nhựa cây.

Một tay chống kiếm, ngồi chồm hổm mặt đất nhìn nhìn, chỉ thấy thịt quả đào ở bên trong đã biến đen, rõ ràng là hư thối bắt đầu từ vỏ ngoài vào trong, vị trí trung tâm vẫn còn tốt một chút, nhưng đã không có cách nào dùng nữa rồi.

Cắm kiếm ở trên mặt đất, Dữu Khánh lại trở về bên trong phòng đem mấy chục quả tiên đào khác được bọc trong nhựa cây hay các loại để phong tồn đều lấy ra, bổ ra từng quả để kiểm tra.

Kết quả không có một quả nào nguyên lành, hoặc nhiều hoặc ít đều bắt đầu hư thối.

Thiết Diệu Thanh đi qua từ cửa vào viện, dừng lại, nhìn thấy tình hình bên trong, chân thành đi tới, nhìn thấy tình hình Tiên đào hư hỏng nằm trên mặt đất, kinh ngạc hỏi, "Ngươi làm gì vậy?"

Dữu Khánh: "Những tiên đào kia sẽ dần dần hư thối, hiện nay đây là nguồn thu duy nhất, ta muốn tận lực kéo dài thời gian giữ tươi."

Thiết Diệu Thanh gật đầu, biểu thị đã lý giải, nhìn những quả đào hư hỏng nằm trên đất, "Đều không được sao?"

Dữu Khánh bối rối nói: "Ta cho rằng sau khi phong kín lại sẽ tốt hơn một chút, không nghĩ tới còn chưa đến mười ngày liền hỏng rồi, vậy mà lại hư hỏng còn nhanh hơn cả không phong kín, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, xem ra tarí tiên đào này quả nhiên là không giống với những hoa quả bình thường khác."

Thiết Diệu Thanh cũng nhíu mày.

Dữu Khánh nhổ kiếm trên mặt đất lên, lại bước nhanh trở về gian phòng của mình, mở ra nắp phong kín miệng lu lớn, nâng kiếm hướng băng phong ở bên trong ào ào đào bới.

Ở ngoài cửa, vươn đầu nhìn vào, Thiết Diệu Thanh không biết đang làm gì, do dự một chút, còn là đi đến nhìn xem đến tột cùng, đi đến trước lu, vừa vặn nhìn thấy Dữu Khánh moi ra một quả tiên đào đã đóng băng.

Ôm tiên đào nhìn nhìn, Dữu Khánh chợt vung kiếm chém chém, răng rắc đem băng đào một phân thành hai.

Hai người lập tức nhìn chằm chằm mặt cắt quả tiên đào bị cắt ra, thậm chí còn bôi "Lam sắc yêu cơ" lên để tỉ mỉ kiểm tra, phát hiện thịt đào đóng băng còn tươi, đóng băng rất tốt, linh khí ở bên trong được phong tồn như cũ, cũng không có bất cứ hư hao gì.

Thiết Diệu Thanh lại nhìn một chút tình huống trong lu, hỏi: "Ngươi đây này là dùng băng phách phong tồn?"

Dữu Khánh gật đầu, "Tạm thời nhìn đến, dùng băng phách phong tồn thì so với những thứ kia có hiệu quả càng tốt, chỉ mong trường kỳ phong tồn có thể khả thi, ta hẳn là nên thử nghiệm sớm một chút."

Hắn cũng là bởi vì nhìn thấy kết quả của ba quả tiên đào đầu dùng làm thí nghiệm ở bệ cửa sổ kia mới quyết định làm ra thử nghiệm mới.

Nói đến cùng vẫn là bị Long Hành Vân hại thảm rồi, trước kia vốn tưởng rằng có thể bán ra ngoài thật nhiều.

Thiết Diệu Thanh trầm ngâm hỏi: "Dù cho khả thi, nhưng nhiều tiên đào như vậy, phải sử dụng bao nhiêu viên băng phách để phong tồn mới đủ chứ?"

"Trước tiên nhìn kết quả của một lu này đã rồi nói tiếp đi."

Dữu Khánh buông tiếng thở dài, đem miệng lu lại lần nữa phong kín lại.

Sau khi hai người đi ra cửa, song song đứng ở dưới mái hiên, nhìn cột sáng từ cửa sổ mái xuyên qua thế giới trong lòng đất này tạo ra cảm giác mê huyễn.

"Phía bên Bích Hải Thuyền Hành lại đang thúc dục thu lợi tức."

"Việc này không gấp gáp, còn chưa có đủ một năm, có thể trước tei6n kéo dài, cũng không phải không trả cho bọn họ."

Về sau không lời nào, hai người cứ như vậy lẳng lặng đứng sóng vai với nhau, trầm mặc, bình tĩnh.

Dữu Khánh nghĩ đến Diệp Điểm Điểm đã từng nói ra phen lời nói kia, hắn không biết thật hay giả, mấy lần muốn nói chuyện cùng với nữ nhân này, nhưng mà lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Nghiêng đầu nhìn nhìn dung nhan một bên của nữ nhân này, phát hiện thật sự quá đẹp, tinh xảo không tì vết, ngay cả lông mi hơi hơi rung động đều có sự phong tình khác lạ, có thể nói là phong hoa tuyệt đại, nhất là đứng ở khoảng cách gần như thế còn có thể ngửi được mùi thơm cơ thể của nàng, sợ là đủ để khiến cho bất cứ nam nhân nào tâm tình nhộn nhạo.

Hắn cũng nhộn nhạo, có xung động muốn ôm lấy, nhưng lại không dám, cũng không hiểu làm như thế nào.

Còn có, hắn biết rõ, chỉ bằng chính hắn, loại nữ nhân này là chướng mắt hắn, nếu như có thể nhìn trúng, nhìn trúng cũng chỉ là "Thám Hoa lang" kia, nếu như hắn quả thật vượt quá giới hạn, thì đó chính là lừa gạt.

Nhìn xem nàng mặc một thân váy đen bình thường, còn có đáo hoa trắng nhỏ trên thái dương, hắn vẫn là thử hỏi ra một câu, "Thật sự muốn thủ tiết cả đời với Nhan Hứa sao?"

Thiết Diệu Thanh hơi có động tĩnh, hơi cúi đầu, không nhìn hắn cũng biết hắn đang nhìn gì, vô ý thức nhấc tay đụng vào đóa hoa trắng nhỏ cài bên mái tóc, nhẹ nhàng đáp lại một câu, "Trong mắt người ở bên ngoài nhìn, ta làm thế nào đều là sai."

Dữu Khánh không biết những lời này nàng muốn biểu đạt ý gì, không hiểu, cũng sẽ không có đi đáp lại.

Lặng im một hồi, thấy hắn không nói lời nào, Thiết Diệu Thanh bước xuống bậc cấp, đi vào trong cột sáng, thân hình chậm rãi rời đi...

Mấy tháng sau, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều lần lượt phá Huyền, hai người đều rất hưng phấn, cũng đều từ trong miệng Dữu Khánh biết được khốn cảnh hiện nay.

Cũng là hiện nay nằm trong dự liệu.

Trong thời kỳ Tiên đào còn được giữ tươi, có thể là một cơ hội sau cùng trong đời này để bọn họ một lần rất nhanh tăng lên tu vi, cho nên trước không quản gì khác, tiếp tục nắm chặt thời gian lợi dụng tiên đào để tăng lên tu vi.

Cảm giác này, giống như là muốn làm một lần bồi thường cho sự khuyết thiếu tài nguyên tu luyện của Linh Lung quan mấy năm nay.

Đồng thời cũng phát hiện thấy, sau khi phá Huyền, tốc độ luyện hóa linh khí đột nhiên nhanh hơn rất nhiều, nhưng mà khả năng dung nạp của bản thân cũng rõ ràng cảm giác được trở thành biển lớn, chân chính là một cái cảnh giới khác. Mỗi ngày luyện hóa, hấp thu dù có nhiều bao nhiêu cũng có cảm giác chỉ là muối bỏ biển.

Cao Vân Tiết tự nhiên cũng đã là tại trong Cao võ cảnh giới tiếp tục tăng lên.

Ngay cả Trùng Nhi, tu vi cũng đồng dạng bước vào Cao võ cảnh giới.

Hai người phá Huyền cũng là chuyện ở trong tầm tay.

Chỉ bằng tốc độ tu vi tăng lên như vậy, Dữu Khánh dám cam đoan, đặt ở trong môn phái này thì đều là rất giỏi.

Nghĩ đến tương lai sắp tới, toàn bộ Linh Lung quan đều là Huyền cấp tu sĩ, ngay cả ngoại môn đệ tử cũng không ngoại lệ, ai dám nói không phải là công lao của người chưởng môn là mình đây?

Dữu Khánh chính mình suy nghĩ cũng có một ít kích động, rất kiêu ngạo, cảm giác vì thế mà phải gánh chịu tất cả nguy hiểm đều đáng giá...

Lại mấy tháng sau, chyện phải đối diện vẫn đã tới rồi, lợi tức phải trả cho Bích Hải Thuyền Hành không có khả năng tiếp tục một mực kéo dài vô hạn.

Sau khi bị Bích Hải Thuyền Hành nhắc nhở, Dữu Khánh cuối cùng xuất ra một nghìn vạn đưa cho đối phương, xem như là có sự bàn giao.

Giao xong khoản tiền này, Dữu Khánh lại mở ra lu nước đóng băng, lại móc ra một quả băng đào, lại lần nữa chém mở ra kiểm tra, phát hiện hiệu quả giữ tươi của băng phách y nguyên không tệ, sau đó lại quan sát một chút kích thucớ của băng phách, phát hiện chỉ nhỏ đi một chút, liền làm ra quyết định chủ mưu đã lâu.

"Thế chấp Diệu Thanh Đường?"

Dưới cây đào trong vườn, nghe được quyết định của Dữu Khánh, Tôn Bình kinh hô, Thiết Diệu Thanh kinh ngạc.

Dữu Khánh gật đầu, "Trước tiên đổi lấy khoản tiền khẩn cấp."

Tôn Bình vội la lên: "Không được a, không còn Diệu Thanh Đường nữa rồi, chúng ta về sau đặt chân ở đâu?"

Dữu Khánh: "Không còn đồ vật để bán, U Giác Phụ ba năm một lần đào thải chúng ta cũng không vượt qua được. Trước tiên gán nợ đổi tiền, còn lại để ta tiếp tục nghĩ biện pháp."

Không còn cách nào, những tiên đào kia đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn rồi, hắn cần phải dùng lượng lớn băng phách để phong tồn. Cũng bởi vì trông vẻ ngoài tiên đào bây giờ nhìn không tốt, càng thêm mà khó bán ra rồi, gần như không có người mua.

Tôn Bình còn muốn nói gì đó, Thiết Diệu Thanh liền nhấc tay ngăn cản, gật đầu nói với Dữu Khánh: "Cứ ấn theo lời Đông gia nói mà làm đi."

Về sau hai nữ nhân ra cửa, tìm đến thương gia liên quan, đem Diệu Thanh Đường làm thế chấp mượn nợ, cầm đến tay lại chỉ có hai nghìn năm trăm vạn.

Hơn nữa chỉ cho kỳ hạn hai năm rưỡi, nếu đến kỳ hạn không trả tiền thì trực tiếp thu cửa hàng, người ta phải tranh thủ tại trước khi U Giác Phụ đào thải Diệu Thanh Đường của ngươi thu vào tay.

Kết hợp số tiền trong tay, Dữu Khánh có được tiếp cận ba nghìn vạn, một hơi mua sắm gần trăm viên băng phách.

Về sau lại đối với một ít gian phòng tiến hành cải tạo, muốn làm mấy ao nước, muốn dùng băng phách đem toàn bộ tiên đào phong tồn lại...

"Đem Diệu Thanh Đường gán nợ rồi? Đây là cái mà ngươi gọi là không có tiền chống không nổi nữa?"

Bên trong một căn phòng ánh sáng u ám, người mặt sắt thả bộ bước qua bước lại trầm giọng chất vấn, người cũng đi tới phía trước cửa sổ, xuyên qua cửa sổ quan sát đến đám người Bạch Lan tản bộ bên ngoài.

Người trong đấu bồng, giọng điệu rối đáp: "Quả thực không nghĩ tới vị Thám Hoa lang kia vậy mà lại làm ra việc như vậy."

Người mặt sắt: "Tên gia hỏa kia cố chấp thủ tại đó như vậy để làm gì?"

Người trong đấu bồng nói: "Có khả năng vẫn còn sợ Long Hành Vân tìm hắn phiền phức, Long Hành Vân nhìn chằm chằm vào hắn không thả."

"Sớm làm thì được rồi, bây giờ mới nhắc nhở?"

Người mặt sắt một tay khép cửa sổ lại, quay đầu giận dữ.

Người trong đấu bồng cúi đầu không nói...

Bên ngoài Diệu Thanh Đường, một nhóm người đia ngang qua tạm dừng lại.

Long Hành Vân dẫn dầu phun một ngụm nước bọt, "Thám Hoa lang gì chứ, ta xem là rùa đen rút đầu, lại hại lão tử tại nơi đây thủ không sai biệt lắm một năm, đồ chó, có gan thì cả đời trốn ở nơi đây đừng đi ra."

Ở một bên, một gã lão đầu than thở nói: "Thiếu gia, đừng dây dưa nữa, Các chủ thật sự không vui rồi, đã đến kỳ hạn trở về rồi, nếu muộn sợ là sẽ bị tội."

Long Hành Vân phất tay áo rời đi, một nhóm đi theo.

Cùng đi, Thôi Du quay đầu lại nhìn một cái, cũng chỉ có thể là cất tiếng than thở.

Không còn cách nào, nghe nói có người đang cảnh báo Xích Lan các chủ, nói việc Long Hành Vân thả ra tin tức khiến cho Diệu Thanh Đường khó làm buôn bán đã khiến cho U Nhai chú ý, một khi chứng cứ thực sự rơi vào trong tay U Nhai, vị phán quan kia của U Nhai cũng sẽ không cho Đại thánh mặt mũi, đến lúc đó người nào đều bảo đảm không được Long Hành Vân.