Bán Tiên

Chương 321






Thiết Diệu Thanh và Tôn Bình rời đi cũng không có bao lâu liền quay trở về, sau khi trở về thì lập tức gặp mặt với sư huynh đệ hai người.

Nhanh như vậy đã trở về, Dữu Khánh tự nhiên có điểm lo lắng.

Vừa hỏi liền biết, cũng không phải là không có làm tốt sự tình, sau khi đã xác định các nàng có thể lấy được quyền kinh doanh độc quyền trái tiên đào và tiên đào thụ, U Nhai thể hiện hoan nghênh và ủng hộ đối với việc các nàng mở cửa hàng.

Duy trì U Giác Phụ bán ra chủng loại vật phẩm đa dạng là một trong những căn cơ duy trì U Giác Phụ tiếp tục phồn vinh, tại nơi đây cái gì đều có thể mua được, chính là đối với một trong những điều hấp dẫn khách hàng, cho nên người phụ trách chăm sóc U Giác Phụ là sẽ cho ra sự ủng hộ ở mức độ nhất định.

Chỉ là sự tình phát sinh đột ngột, phải để cho cửa hàng nhà ai bị loại, phía bên U Nhai cũng cần phải xem xét, cần phải cân nhắc một chút.

U Giác Phụ tổng cộng chỉ ba nghìn nhà cửa hàng, vĩnh viễn sẽ không nhiều thêm, cũng vĩnh viễn không ít đi, khống chế số lượng nhất định cũng là vì tránh việc chủng loại kinh doanh xuất hiện lượng lớn trùng lặp. U Giác Phụ không cần loại cạnh tranh đó, lại càng không cần lượng lớn người dùng chuyện kinh doanh cửa hàng để ngụy trang trốn ở nơi này cầu che chở, cũng hi vọng người kinh doanh tại U Giác Phụ có thể thu được lợi.

Hiện tại, còn chưa đến thời điểm mỗi ba năm một lần U Nhai tiến hành xem xét đào thải cửa hàng.

Còn chưa tới thời gian đào thải, Diệu Thanh Đường ngươi muốn mở cửa hàng, nếu U Nhai ủng hộ thì nghĩa là có một cửa hàng phải sớm bị loại mới có thể có vị trí trống. Mỗi khi gặp thời điểm này, U Nhai liền sẽ hướng về phía một số cửa hàng không có sức sống kinh doanh gì, hoặc là kinh doanh không tốt để hạ thủ, tiến hành khuyên lui.

Nếu U Nhai muốn để cho ngươi lui, ai cũng vô pháp chống cự, huống hồ người ta cũng không phải vô duyên vô cớ khiến ngươi lui, ngươi quả thực kinh doanh không tốt.

Việc này kỳ thực cũng là một loại phương thức tiến hành đào thải cửa hàng.

"U Nhai bây giờ còn chưa có đưa ra quyết định, bảo chúng ta sáng mai quay lại, đến lúc đó sẽ trả lời cho chúng ta."

Tôn Bình đem sự tình kể lại rất rõ ràng.

Tình huống chính là như thế, khi Thiết Diệu Thanh và Tôn Bình ly khai thì Nam Trúc tích cực đưa tiễn.

Dữu Khánh thì nhìn theo, tâm tư cũng có chút phức tạp, sở dĩ đồng ý với hai nữ nhân này, vẫn là bởi vì nhắc tới Tần Quyết.

Trải qua chuyện Tần Quyết, hắn nghĩ đến việc Giám Nguyên trai bị thủ tiêu, nghĩ đến điểm bất tiện trong thân phận U Giác Phụ, cần phải tuân thủ quy củ của U Nhai, tại bên ngoài vạn nhất làm ra chuyện gì không thích hợp lại bị phát hiện, là sẽ bị U Nhai quản giáo, sẽ trực tiếp liên lụy đến cửa hàng.

Chính hắn cũng không dám xác định mình còn có ở bên ngoài làm ra chuyện gì hay không, nghĩ tới nghĩ lui, để cho hai nữ nhân này đi đứng tên cửa hàng chưa chắc là chuyện xấu.

Đầu tiên là đem so sánh với những ngoại nhân khác thì quan hệ với hai nữ nhân này xem như tốt đẹp, coi như là tương đối lý giải. Thứ nhì cũng chính là bởi vì hai người vừa vặn quen thuộc cái nghề này, không cần hoàn toàn lục lọi tìm hiểu từ đầu. Sau cùng chính là hai nữ nhân này đều đã bị người làm cho không còn thế lực bối cảnh, khả năng dưỡng hổ làm hoạn xem như không lớn.

Chính hắn cũng không biết vì sao mình sẽ đột nhiên đi cân nhắc vấn đề theo những phương diện này...

Nam Trúc tiễn người đi nửa ngày không có trở về, ngồi ở trong đình viện nhỏ nhỏ nơi chỗ hai nữ nhân, cùng Tôn Bình nói chuyện phiếm.

Người mà gã thực sự muốn nói chuyện phiếm cùng thì ở trong phòng, ngồi ở trước bàn trang điểm.

Nhìn hình ảnh mình trong gương, Thiết Diệu Thanh thử lấy xuống đóa hoa trắng nhỏ bên tóc mai, nhưng mà sau khi hơi hơi cúi đầu thì lại chậm rãi đem đóa tiểu bạch hoa cài lại vào bên mái tóc...

Ngày hôm sau, hai nữ nhân đi tới U Nhai không bao lâu, lại rất nhanh quay trở về, lại lần nữa chạy về gặp mặt Dữu Khánh.

"Chọn một trong hai cửa hàng?"

Hai nữ chạy về nói ra tình huống, Dữu Khánh rất kinh ngạc.

Tôn Bình: "Một nhà cửa hàng rất lớn, một nhà cửa hàng thì rất nhỏ, còn không lớn bằng Diệu Thanh Đường trước đây, lớn thì phí chuyển nhượng đắt, nhỏ thì phí chuyển nhượng rẻ. U Nhai cũng là cân nhắc đến tình huống của chúng ta, nói chúng ta có cả một đống cây, vì thuận lợi cho chúng ta kinh doanh, cố ý tìm cho chúng ta một cái cửa hàng lớn, phía trên còn đúng lúc có cái 'Cửa sổ mái', hoàn cảnh thật sự không tệ, nếu không phải là hộ thương gia kia đã bị suy sụp, thật sự không tới phiên chúng ta lựa chọn.

Chọn cái nào, U Nhai không miễn cưỡng, tùy tiện tự chúng ta quyết định. Nhưng mà có một điểm, phía bên U Nhai đặc biệt nhấn mạnh, nếu lựa chọn cửa hàng lớn thì bảo chúng ta phải cân nhắc đống tiên đào kia có có thể một mực có bán hay không, một khi tương lai không còn nguồn cung cấp, xuất hiện tình trạng kinh doanh không tốt thì cũng rất có khả năng sẽ tùy thời xuất hiện tình huống bảo chúng ta nhường ra cửa hàng cho người thích hợp hơn, bảo chúng ta tự cân nhắc rõ ràng."

Nam Trúc hỏi, "Lớn nhỏ mỗi cái bao nhiêu tiền?"

Việc này cần phải biết rõ, tên gia hỏa lão Thập Ngũ kia thiếu một khoản nợ lớn, hai trăm triệu lượng bạc a!

Gã lo lắng một khi nói ra sẽ hù chết lão Nhị còn tại Linh Lung quan, vì mấy trăm lượng có thể trở mặt đánh nhau mặt mũi bầm dập, bây giờ còn dám nợ hai trăm triệu, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn trả không nổi, vậy thì làm thế nào mới tốt a.

Tôn Bình: "U Nhai dứt khoát gọn gàng đưa ra giá cả là nhỏ một trăm vạn lượng, lớn..." Buông tiếng thở dài, "Rất đắt, phải trả cho phía để lại cửa hàng trên ba nghìn vạn lượng, chúng ta cũng lấy không ra nhiều tiền như vậy."

Nam Trúc hừ một tiếng, "Chẳng khác gì đoạt tiền."

Tôn Bình: "Vậy chúng ta liền đi chọn nhỏ."

"Chậm đã." Dữu Khánh gọi lại, do dự một chút, "Nếu như chọn lớn, chúng ta hiện tại lấy không ra nhiều tiền mặt như vậy, có thể kéo dài mười ngày nửa tháng rồi mới thanh toán tiền hay không?"

Nam Trúc ngơ ngẩn nhìn hắn.

Tôn Bình: "Loại chuyện này chưa thử qua, nhưng cũng không phải là chuyện gì không thể thương lượng, U Nhai vẫn là cân nhắc cho thương hộ, có thể đi thương thảo. Huống hồ chúng ta có nhiều đồ vật để thế chấp như vậy, ta cảm thấy vấn đề hẳn là không lớn."

Dữu Khánh: "Vậy thì đi nói đi, nếu như có thể, các ngươi liền trực tiếp chọn lớn, nếu thực sự không được thì chọn nhỏ đi."

"Được." Tôn Bình hưng phấn đồng ý, lại cùng Thiết Diệu Thanh đồng thời cáo từ rời đi, quay lại U Nhai.

Đợi hai người vừa mới rời khỏi, Nam Trúc lập tức nhịn không được, "Ta nói a lão Thập Ngũ, ngươi hiện tại ngon a, dùng tiền hơi động một chút là tiêu phí hơn nghìn vạn, ta xem nếu vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ngươi làm sao bây giờ, còn khoản nợ hơn hai trăm triệu a!"

Lần này Dữu Khánh không cãi nhau với gã, trầm ngâm nói: "Không quản có thể trả được hai trăm triệu kia hay không, nợ nhiều thêm ba nghìn vạn, hay nợ ít đi ba nghìn vạn đều không khác biệt gì. Cửa hàng nhỏ, còn nhỏ hơn so với Diệu Thanh Đường trước đây, cần chỗ ở lại còn phải chú ý nhu cầu tu luyện, chúng ta và thêm hai nữ nhân các nàng ở lại cũng đã đủ chật chội, ngươi có thể đảm bảo tương lai tiểu sư thúc mấy người không đến sao?"

Nam Trúc cau mày, cá nhân gã cũng cho rằng tiên đào là có một phần cho tiểu sư thúc và lão Nhị.

"U Nhai cân nhắc dùm cho chúng ta không sai, cây cần được chiếu sáng, địa phương nhỏ ngay cả sắp xếp cũng không thuận tiện. Tôn Bình cũng đã nói rồi, hoàn cảnh rất tốt, cũng là vận khí tốt, nếu không căn bản không tới phiên chúng ta lựa chọn. Kỳ thực một lần chọn được đúng chỗ cũng tốt, tránh khỏi tương lai thi triển không được, địa phương lớn mới có lợi cho chúng ta."

"Ta xem ngươi là rận nhiều không sợ ngứa."

"Lải nhải dông dài, làm như ngươi sẽ trả tiền thay ta vậy."

Lần này, Thiết Diệu Thanh và Tôn Bình đi thật lâu, không sai biệt lắm non nửa ngày mới trở về, dáng vẻ đều rất cao hứng.

Sự tình ổn thỏa rồi, cửa hàng đã tiếp nhận thành công, tiền do U Nhai đại diện ứng ra trước, cho mười ngày trả lại, việc khác là cho thương gia thời gian ba ngày để dọn đi, ba ngày sau bên này có thể đến tiếp nhận cửa hàng.

U Nhai ứng ra? Vừa nghe như vậy, Nam Trúc liền nhịn không được nhéo trán xoay người.

Thiếu tiền cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác còn là thiếu nợ người không thể trêu vào, với nhà nào cũng không dám lại...

Ba ngày thời gian, đã dành thời gian cho bên dọn đi, cũng dành thời gian cho bên tiếp quản làm chuẩn bị.

Ba ngày sau, cửa hàng thuận lợi bàn giao.

Chuyện tu sửa tạm thời đặt một bên, trực tiếp vào ở, trực tiếp vận chuyển hàng tới đây, Dữu Khánh vội vã khai trương, kì hạn trả nợ cho U Nhai chỉ còn có sáu ngày!

Hoàn cảnh quả thực không tệ, chỉ dựa vào hoàn cảnh thì cho dù là tại toàn bộ U Giác Phụ cũng có thể xếp hạng ở phía trước.

Trong đình viện có nước chảy róc rách theo trong sông dẫn tới, còn xây dựng đình đài lầu các, cũng nhiều gian phòng, càng có ánh sáng trời như cột trụ chiếu xuống.

Dữu Khánh đứng một mình ở trên đỉnh lầu đài, tắm rửa ánh sáng trời, nhìn quanh toàn cảnh toàn bộ cửa hàng, lại nhìn xem tin tức buôn bán do lưu quang hợp thành đang bay lượn xung quanh trong không trung, kỳ huyễn và đồ sộ, trong lòng cảm khái vô hạn, trước đây thật sự không nghĩ tới có một ngày mình có thể tại U Giác Phụ có được một cái cửa hàng tốt như vậy.

Thời điểm lần đầu tiên hắn tiến vào thì đã yêu thích, phát hiện thật sự giống như Tôn Bình nói vậy, muốn có được một cái cửa hàng với hoàn cảnh tốt như vậy thì thật sự nhờ vận khí.

Đứng ở bên trong U Giác Phụ, ngẩng đầu ngước nhìn mây trắng trôi qua trên bầu trời, Dữu Khánh trong lòng đánh giá, không biết có phải mình là người đầu tiên từ trước tới nay của Linh Lung quan mở ra sản nghiệp ở bên ngoài, hơn nữa còn là tại U Giác Phụ.

Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác tự hào là Chưởng môn kiệt xuất nhất trong lịch sử...

Mục Ngạo Thiết ở trong sân trồng cây, muốn đem một cây tiên đào trồng làm hàng mẫu cho người mua sắm xem.

Những cây đào còn lại đều được tồn giữ tại khu vực vận chuyển ra vào của U Giác Phụ, nơi đây chỉ trồng một cây làm hàng mẫu, ngược lại quả tiên đào thì đều vận chuyển hết tới đây.

"Đây là tiên đào a!"

Sách sách không thôi, Tôn Bình và Thiết Diệu Thanh vây quanh cái rương được mở ra, dáng vẻ như đã được mở rộng ánh mắt.

Sau khi trải qua suy nghĩ cặn kẽ, Dữu Khánh quyết định sư huynh đệ ba người vẫn nên tận lực tránh không xuất đầu lộ diện mới tốt, phụ trách chuyện buôn bán còn là giao cho hai nữ nhân, có người tại sao không dùng? Liền do Nam Trúc phụ trách giới thiệu tình huống của tiên đào và tiên đào thụ cho hai nữ nhân, Nam Trúc đương nhiên là mừng rỡ.

"Không thể ăn sao? Nghe nói đã bị tà khí xâm nhiễm, không nghĩ tới là thật sự." Tôn Bình thổn thức một phen, lại hỏi Nam Trúc, "Tiên đào này định giá bao nhiêu một quả?"

Nam Trúc nhìn về phía liễu Dữu Khánh, việc này quả thật là gã không làm chủ được, không nói lung tung sợ bị bẽ mặt, gọi một câu, "Lão Thập Ngũ, bán bao nhiêu một quả thì thích hợp?"

Dữu Khánh tại phụ cận tay chắp sau lưng đi lui đi tới, không biết đang suy tư chuyện gì, nghe hỏi thì lại nghe một đằng, trả lời một nẻo, "Nghe động tĩnh bên ngoài, có phải là đã có người cảm thấy hứng thú với đồ vật của chúng ta hay không?"

Tôn Bình cười nói: "Khi Tiên đào thụ được vận chuyển tới đây thì đã hấp dẫn thật nhiều người tới nhìn xem, bọn họ còn chưa có nhìn thấy quả tiên đào, sợ rằng đều đang chờ chúng ta khai trương để tiến đến mở rộng nhãn giới đi. Mấy thứ này tại U Giác Phụ quả thực đã tạo thành oanh động nhất định."

Dữu Khánh gật đầu, dừng bước nhìn về phía mấy người, "Tiên đào thì bán năm mươi vạn lượng một quả, cây đào thì năm nghìn vạn lượng một cây!"

"A!" Nam Trúc thất thanh.

Tôn Bình cùng Thiết Diệu Thanh ngưng nghẹn không nói nên lời, cảm giác giá này không khỏi có phần cao quá mức.

Đang bồi thêm đất cho cây đào, Mục Ngạo Thiết cũng quay đầu nhìn tới.

Dữu Khánh chắp tay sau lưng, tiếp tục tự biên tự diễn nói: "Người muốn nhìn xem rất nhiều, vậy thì không cho tùy tiện nhìn xem. Chúng ta không đủ nhân thủ, đối phó không được quá nhiều người, vừa vặn đóng cửa làm buôn bán. Chút nữa ở bên ngoài treo thông báo, xác định đồng ý mua tiên đào mới có thể tiến vào nhìn xem, trước giao năm mươi vạn lượng mới có thể vào cửa nhìn xem tiên đào, nhìn xem tiên đào thụ, rời cửa thì có thể mang đi một quả tiên đào, không hoàn lại, mua nhiều lợi nhiều. Nguyện mua nguyện bán, không miễn cưỡng nhau!"