Bán Tiên

Chương 279






Trời với đất, trên sông dài, thuyền lướt theo sông dài.

Trời đầy mây mây đen, rơi xuống lã lướt mưa phùn, đứng ở đầu thuyền, Mục Ngạo Thiết đội nón, mặc áo tơi điều khiển bánh lái, khống chế chiếc thuyền theo sóng mà trôi.

Dưới mái che, bên trong khoang thuyền cũng không rộng rãi lắm, Nam Trúc khoanh chân đả tọa, Dữu Khánh thì ôm đầu nằm tại đó nhìn như chết không nhắm mắt, ngơ ngẩn nhìn đỉnh mái che, đờ ra.

Sư huynh đệ ba người thay phiên điều khiển thuyền.

Ba người vốn dự định cưỡi ngựa để rất nhanh chạy tới mục đích, nhưng chung quy là kế hoạch không theo kịp biến hóa, biến thành chậm rãi đi tới.

Không còn cách nào, trên đường đột nhiên gặp phải lượng lớn quân sĩ chặn đường kiểm tra, làm cho trong lòng ba người rất không tự tin, cũng không biết có phải xông tới vì bọn họ hay không.

Có phần lo lắng không biết có phải là thủ đoạn của người có lòng dạ gây rối nhằm vào bọn họ hay không.

Nếu thật là như vậy thì dọc đường dừng trạm dịch thay ngựa cũng không còn an toàn nữa rồi, thông qua trạm dịch quân đội rất dễ dàng sẽ tra được hướng đi của bọn họ.

Cũng may vùng này kênh rạch chằng chịt rậm rạp, rất nhiều đường thủy, sư huynh đệ ba người dứt khoát kiếm lấy chiếc thuyền.

Một người điều khiển thuyền, hai người trốn trong khoang thuyền, không dễ dàng bị phát hiện, cũng có thể xem là một cái biện pháp.

Trên đường gặp phải kiểm tra gì gì đó, hai người khác cấp tốc từ đuôi thuyền lẻn vào trong nước, bám tại đáy thuyền lăn lộn đi qua, nói chung không để cho ngoại nhân phát hiện là ba người đồng hành.

"Nếu như trên bản đồ không tính sai thì giải đất tam giác phía trước chính là Thạch Cơ Loan rồi."

Đứng ở bánh lái cuối thuyền, Mục Ngạo Thiết nhìn phía trước nhắc nhở một tiếng.

Nam Trúc mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía Dữu Khánh, phát hiện vị tiểu sư đệ này nằm đó không chút động lòng, giống như không có nghe được vậy, không khỏi thổn thức lắc đầu, "Tính tình tên này, đơn phương tương tư không đến mức khiến hắn như thế, xem ra là cùng với Văn Hinh quả thực từng có chuyện gì."

Tại khoang lái, Mục Ngạo Thiết cúi đầu nhìn nhìn vào trong mái che, "Giống như đã Văn Hinh kia câu hồn rồi."

Hai người đã nhận thấy được giữa Dữu Khánh và Văn Hinh có vấn đề, không có cách nào, Dữu Khánh vậy mà đang ngủ lại gọi lên tên Văn Hinh, thật sự có thể nói là khiến hai vị sư huynh giật cả mình, hai người tự nhiên muốn ép hỏi chuyện gì xảy ra, thế nhưng Dữu Khánh đánh chết cũng không thừa nhận.

Ngày hôm qua, khi thuyền cặp bờ, Nam Trúc đi vào một trấn nhỏ để mua sắm, nghe được tin tức Văn Mậu đã chết, Văn Hinh kế thừa vị trí gia chủ Văn thị.

Tin tức này trên thực tế đã truyền khắp toàn bộ Ninh châu rồi, chỉ là ba người rất ít tiếp xúc với ngoại nhân nên không biết mà thôi.

Khi Nam Trúc đem tin tức này mang về tới, mọi người đều rất cảm khái, không nghĩ tới Văn thị chỉ chớp mắt vậy mà lại xảy ra biến cố lớn như vậy, thoáng cái bị người độc chết mấy chục người.

Dữu Khánh chỉ nói một câu, "Có thể là xông về phía bọn ta, không nên lên bờ tại nơi có người nữa."

Sau khi dứt lời, trên cơ bản liền biến thành như vậy.

Hai vị sư huynh đại khái cũng minh bạch được ý trong lời nói của hắn, tai nạn tại Văn thị có thể là do danh tiếng 'Thám Hoa lang' của hắn dẫn đến, rất khả năng có người đi qua Văn thị truy tra tung tích của bọn họ.

Thật sự là sự tình xảy ra quá trùng hợp, sớm không xảy ra, muộn không xảy ra, đúng lúc xảy ra sau khi bọn họ rời khỏi, muốn không nghĩ nhiều cũng khó.

Tối thiểu, bọn họ cũng nên đề cao cảnh giác, ai cũng không dám đảm bảo Văn thị sẽ không bán đứng bọn họ.

"Uy, sắp đến Thạch Cơ Loan rồi."

Đang khoanh chân ngồi, Nam Trúc thả ra một chân, đạp hai cái vào hông Dữu Khánh để nhắc nhở.

"Hử?" Dữu Khánh lúc này mới hồi thần lại, bò đứng lên, nửa bò đến đầu thuyền nhìn ra bên ngoài.

Nam Trúc cũng nửa bò tới hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, chỉ thấy thuyền đã đến chỗ hai con sông ngòi đổ vào, căn cứ vào thể hiện trên bản đồ, phương hướng sông ngòi đổ ra là biển rộng.

Lúc này, bên ngoài có không ít thuyền tới thuyền đi, vị trí bờ sông tam giác rõ ràng là một chỗ bến tàu.

Thỉnh thoảng có thuyền lướt qua ở bên cạnh, Dữu Khánh và Nam Trúc lập tức lùi về khoang thuyền, cũng hạ xuống mành che, tận lực tránh cho người khác biết rõ trên thuyền này có ba người.

Phốc! Dữu Khánh dùng một cái ngón tay đâm ra một cái lỗ trên vòm thuyền, nằm úp sấp trước lỗ thủng nhìn ra phía bên ngoài.

Nam Trúc nhìn nhìn ngón tay mình, học theo, cũng đâm ra một cái lỗ để nhìn ra ngoài.

Bởi vì dòng nước, Mục Ngạo Thiết không tiếp tục lái thuyền, mà là nhấc đôi mái chèo lên, ra sức lái về phía bến tàu.

Thuyền vẫn không cặp bờ, chỉ là đến gần rồi đi qua bên cạnh bến tàu mà thôi, trên cổng chào bến tàu viết ba cái đại tự "Thạch Cơ Loan".

Bên cạnh bến tàu có một khối cự thạch, nghe nói mùa khô thì giống như là một con ếch thật lớn nằm tại trong nước, lúc này chỉ lộ ra một khối lớn khỏi mặt nước, phía trên còn có ngư ông đang tại trên cự thạch dầm mưa thả câu vào nơi nước đọng.

Căn cứ vào ghi chép trong địa phương chí, nơi đây sở dĩ gọi là "Thạch Cơ Loan", chính là bởi vì khối cự thạch này.

Cuối cùng đã tìm được "Thạch Cơ Loan" mà Vân Hề đã nói, ba người đều rất phấn khích.

Nam Trúc nhắm mắt nhớ lại, nói ra: "Vân Hề nói, cửa ra vào tại ngọn núi cao nhất ở chỗ sâu trong dãy núi giữa mây trắng, dưới núi có dòng nước xiết, nương theo bè gỗ trôi khoảng nửa canh giờ thì thấy được một cái trấn nhỏ xung quanh có rất nhiều Sơn Trà hoa, sau đó lại trôi đi non nửa ngày mới trông thấy bến tàu gọi là Thạch Cơ Loan này."

Sau khi mở mắt ra, gã lại lấy ra bản đồ địa phương kiếm được dọc đường đi, mở ra, vị trí được dùng bút than vòng lại chính là Thạch Cơ Loan. Gã đưa tay chỉ vào địa điểm là một vùng núi non cách Thạch Cơ Loan khá xa, "Đánh giá đại khái, hkoảng cách khả năng không sai biệt lắm, lại là khu vực có núi cao, cũng chỉ khu vực này rồi."

Không có cách nào, sau khi cầm đến bản đồ thực tế, mới phát hiện phương thức ngược dòng đi tìm kiếm nguồn gốc là không hiện thực, bởi vì dọc theo đường đi có quá nhiều nhánh sông giao nhau đổ vào con sông chính này, không thể phán đoán ra năm đó Vân Hề đến tột cùng là từ nhánh sông nào cưỡi bè gỗ trôi tới đây.

Ba ngàn năm rồi, nhánh sông hướng chảy cũng cực kì dễ có thay đổi.

Muốn theo từng cái nhánh sông ngược dòng hoặc xuôi dòng đi một lần, không nói tới vấn đề thời gian, cũng xác thực quá sức.

Bọn họ đành phải đánh giá đại khái theo tốc độ chảy để ước lượng non nửa này ngày đến tột cùng có thể trôi bao xa, rồi từ trên bản đồ tìm đến khu vực núi non gần với kết quả, quyết định trước tiên tìm đến ngọn núi được gọi là cao nhất, sau đó lại dựa theo hành trình mà Vân Hề nói để thử xem, nhìn có thể tìm được cái trấn nhỏ có rất nhiều Sơn Trà hoa kia hay không.

Nếu như tìm được đỉnh cao nhất, cưỡi bè gỗ trôi khoảng nửa canh giờ mà có thể nhìn thấy trấn nhỏ hoa Sơn trà thì hẳn là sẽ không sai rồi.

Tựa tại vòm cong của thuyền, theo lỗ thủng trước mắt quan sát bến tàu náo nhiệt bên ngoài, Dữu Khánh nói: "Thạch Cơ Loan này có thể tồn tại ba ngàn năm, là bởi vì địa hình tiện lợi, trời sinh là bến tàu tốt, một cái trấn nhỏ trong núi chỉ sợ chưa hẳn có thể kéo dài lâu như vậy, chúng ta chỉ sợ vị tất có thể tìm được."

Nam Trúc tựa ở trên vách, "Nếu như trấn nhỏ thật sự không còn tồn tại, tìm không được trấn nhỏ cũng không sao. Trấn nhỏ có thể biến mất, các loài thực vật thích hợp sẽ không dễ dàng biến mất, vị trí đại khái nếu có lượng lớn Sơn Trà hoa tồn tại coi như là một cái chứng minh.

Nếu như tìm không được chứng cứ, chúng ta đây liền đánh cuộc với đỉnh cao nhất trong dãy núi non kia là được, động phủ của tiên nhân, nếu đã tại đỉnh núi thì hẳn là sẽ không chọn nơi thấp hơn đi? Trước hêt tìm đến ngọn núi cao nhất chờ đến ngày mồng một tháng một sang năm thử nhìn xem. Nếu thực sự không được, cùng lắm thì chúng ta lại tốn thời gian một năm, từng cái sông ngòi chạy tới chạy lui thử xem."

Dữu Khánh xoay người người xuống, "Vân Hề lại có thể nói cho chúng ta biết vị trí tiên gia động phủ, ta luôn cảm giác có vấn đề gì đó, luôn có cảm giác không thích hợp, nàng ta sẽ không phải là cố ý từ trong trí nhớ lấy ra một cái địa danh để đùa giỡn chúng ta đi?"

Nam Trúc: "Nếu thật là như thế thì cũng không còn cách nào, chúng ta có thể không đến, có thể không bị nàng đùa giỡn, là chính chúng ta tự mình dải gió dầm mưa muốn chạy tới nơi này, không có bất cứ kẻ nào miễn cưỡng, có thể trách ai được chứ? Được rồi, lão Thập Ngũ, tới cũngg đã tới rồi, làm cũng đã làm rồi, cứ đi xem đi.

Nói chung, hoặc là phát đại tài, hoặc là uổng công một chuyến. Ngươi không phải hăng hái muốn trở thành cao thủ Tu Hành giới sao? Không có tài nguyên tu luyện ngươi làm sao trở thành cao thủ được, không có tiền ngươi lấy đâu tài nguyên tu luyện? Cướp đoạt chúng ta cũng đánh không thắng người ta nha! Trước đây là chúng ta mạng tiện, vẫn luôn không có con đường phát tài, bây giờ thật vất vả mới có được cơ hội, làm sao có thể không thử xem? Lão Thập Ngũ, chúng ta cũng đã chạy tới nơi đây rồi..."

Dữu Khánh đưa tay ra hiệu ngừng, "Được rồi, ta chỉ là thuận miệng nói ra thôi, ngươi không cần nói tiếp nữa."

Hắn là phục với cái bệnh này, vừa bắt được cơ hội liền mở miệng nghiêm trang mà triển khai thuyết giáo người khác, có thể dông dài liên miên không dứt, thật sự là khiến người chịu không nổi.

Nam Trúc lắc đầu, dáng vẻ như là chán ngán với việc thanh niên nhân không nghe lời lão nhân vậy, quay đầu lại đưa tay vào trong thùng nước ở một bên lấy cái muỗng, múc nước rót vào trong ấm trà ở bên cạnh, gõ gõ vào ấm trà, đối với Đầu To nằm úp sấp trên thanh treo phơi quần áo bắt ngang vòm thuyền, gọi: "Tới, Đầu To, tới đây đun bình trà."

Đầu To nằm trên thanh phơi nghiêng đầu nhìn nhìn gã, rồi quay đầu trở lại, không chút động đậy, căn bản không để ý tới gã.

Nhìn phản ứng là nghe được Nam Trúc kêu gọi.

Nam Trúc nhíu trán, xoay người đưa tay vào trong túi moi móc một hồi, lôi Linh Mễ ra, thả lên trên boong thuyền, rồigõ đập thùng thùng.

Trên thanh phơi, Đầu To nghiêng đầu nhìn, lập tức bay xuống, nhào về phía Linh Mễ.

Phanh! Nam Trúc lật tay, bàn tay che kín nhúm Linh Mễ kia, hướng ấm trà hất hất cằm, "Không làm việc mà không biết xấu hổ muốn ăn? Trước đun trà!"

Đầu To nghiêng đầu nhìn nhìn gã, xoay người một cái nhảy lên, rơi vào trong ấm trà.

Nam Trúc nhếch miệng cười vui, chợt giống như nghĩ đến cái gì, nói với Dữu Khánh: "Lão Thập Ngũ, ngươi có phát hiện hay không, con côn trùng đánh rắm này hình như thông minh hơn trước đây nhiều, giống như đã biết động não rồi, bắt đầu biết cách cò kè mặc cả rồi, bây giờ giống như dần dần đã có thể hoàn chỉnh nghe hiểu tiếng người rồi. Lẽ nào, là chậm rãi lớn lên rồi hay sao?"

Dữu Khánh sửng sốt, trường kỳ tại bên cạnh Đầu To nên không cảm thấy, được nhắc nhở như thế, thật sự đúng là không phải nói, dọc theo đường đi này so với trước đây hình như là có biến hóa không nhỏ, chẳng lẽ thực sự là trước đây còn nhỏ, bây giờ lớn lên rồi sao?

Sùng sục sùng sục, trong ấm trà rất nhanh bốc lên hơi nước, nước sôi lên rồi, Đầu To lại bò ra.

Nam Trúc rửa rửa, rót đổ nước nóng đi, lại rót đầy nước vào trong bình, gõ ấm trà một cái, Đầu To tự mình lại nhảy đi vào.

Sau khi bình nước sôi lên, Đầu To bò ra khỏi liền nhào thẳng về phía Linh Mễ, dát băng dát băng bắt đầu gặm ăn, lần này Nam Trúc không ngăn cản nữa, để cho nó ăn, lấy trà ra thả vào trong ấm trà.

Bên ngoài, đội nón áo tơi đứng tại trong mưa phùn, Mục Ngạo Thiết vung đôi cánh tay điều khiển đôi mái chèo dùng sức khua nước lái thuyền đi tới, cụ thể đi như thế nào thì y cũng biết.

Nói là ba người thay phiên chèo thuyền, nhưng thực tế đa số thời gian đều là một mình y chèo thuyền, Dữu Khánh và Nam Trúc chỉ là tại khi y cần thời gian nghỉ ngơi khôi phục mới sẽ thay phiên tiếp nhận một lần. Tình huống bình thường, các công việc cần sức lực thì cũng đều là do Mục Ngạo Thiết làm, người tự hào 'Võ si', đem làm việc trở thành tu luyện, bản thân mình nguyện ý thì không còn cách nào rồi, hai người khác tự nhiên sẽ không khách khí.

"Lão Cửu, kiềm chế chút, đừng chèo quá nhanh, dễ dàng khiến người hoài nghi."

Đẩy mành ra, Nam Trúc giao cho Mục Ngạo Thiết một chén trà đã ngâm xong, đồng thời nhắc nhở một tiếng.