Bán Tiên

Chương 274






Nói đến việc này, lão hắn cũng trở nên bối rối.

Hiện tại, từ đủ các loại dấu hiệu cho thấy, chuyện hạ độc rất có khả năng chính là Văn Quách Thị liên thủ với Trâu Vân Đình làm ra.

Nếu như thực sự là hai người này làm, nói khó nghe một chút, lão gia nắm bắt nhược điểm giữ lại không lộ ra để lưu làm dự bị, rất có khả năng đã là tự lấy tảng đá đập vào chân mình.

Vấn đề là, cho dù hai người có gian tình, hiện tại cũng chưa đến thời điểm Văn thị bình thường truyền thừa vị trí gia chủ, đột nhiên làm ra loại chuyện tà đạo tựa như chó cùng rứt giậu này, đó là phải bốc lên bao nguy hiểm lớn cỡ nào?

Nhất là tại khi Văn thị thu được vai trò chủ tế tế thần, thời điểm mà vạn chúng chú mục thì đột nhiên hạ loại sát thủ này, Văn Khôi thật sự nghĩ không ra đôi cẩu nam nữ kia là nghĩ như thế nào, đang rất tốt đột nhiên lại trở nên điên cuồng như thế làm gì, ăn sai thuốc rồi sao?

Văn Hinh lại hỏi: "Nhị bá có biết không?"

Văn Khôi: "Không biết. Lão gia nói, Thanh Liên sơn và Văn thị cũng sẽ không để cho loại chuyện gièm pha này lộ ra ngoài, Nhị gia nếu biết rõ cũng không có chỗ minh oan, đơn giản là giết chết đôi gian phu dâm phụ kia mà thôi, huống hồ vốn là không dự định buông tha, chỉ là định để muộn một chút rồi mới xử tử mà thôi, không cần phải để cho Nhị gia buồn lòng, còn có thể làm cho Văn thị được lợi ích lớn nhất."

Văn Hinh trầm mặc một hồi, hỏi: "Chuyện hạ độc là bọn hắn làm sao?"

Văn Khôi đã cảm giác được sự biến đổi của nàng, với cuộc sống của nàng trước đây thì sẽ không tồn tại chuyện hỏi về phương diện này, trả lời: "Hẳn là vậy, còn cần xác nhận. Bọn họ đã chết rồi, đem người liên quan tới bọn họ khống chế lại, hẳn là rất nhanh là có thể tra ra kết quả, đám người thiếp thân nha hoàn của Quách thị chắc là biết không ít tình hình, khi đi ra ngoài lão nô sẽ trước tiên khống chế bọn họ lại. Tiểu thư, Chưởng môn đã tới rồi, đang chờ ngươi, có lời gì đi ra ngoài rồi nói tiếp đi." Dứt lời cúi người nâng đỡ, nhưng mà tay lão cũng có thương tích, bị chạm đến chỗ tổn thương khiến đau đớn phải hít vào một hơi.

"Khôi gia gia, không cần nâng, ta không sao." Văn Hinh tự mình đứng lên.

Văn Khôi cầm đèn đi trước, bồi nàng từng bước một đi xuống bậc cấp, không có dẫn nàng đi ra ngoài theo lối ra gần nhất tại Ngọc viên, vẫn là từ thư phòng gia chủ đi ra.

Không đi bao xa, lại nhìn thấy được thi thể trên mặt đất.

Chỉ nhìn Tống Bình Bình một cái, mắt Văn Hinh liền lại lã chã rơi lệ, nhưng không lên tiếng.

Những gì trải qua gần nhất khiến cho nàng đã chảy hết nước mắt của không biết bao nhiêu năm. Đầu tiên là tình yêu chết non, một mình trốn ở phía sau vụng trộm khóc không biết đã bao nhiêu lần. Tiếp đó lại là tình cảnh rất nhiều người một nhà trúng độc ngã lăn chết, còn có cả gia gia cũng chết, bây giờ bằng hữu tốt nhất vì bảo vệ nàng cũng bị người giết chết rồi.

Hơn nữa nàng còn làm ra chuyện mà đời này cũng không dám nghĩ tới, vậy mà chính tay cầm kiếm giết chết hai người.

Một đoạn hành trình tâm trí đột ngột mà đến, khó tả.

"Ai!"

Văn Khôi nhìn nàng một cái, lại nhìn thi thể Tống Bình Bình, cũng là cất tiếng thở dài.

Có chút lời nói lão cũng không tiện nói ra, từ khi Văn Mậu quyết định để cho Tống Bình Bình tới đưa cơm, lão liền biết Tống Bình Bình đã bước một chân vào quỷ môn quan, nếu lần này Văn Quách Thị không giết nàng ta, để cho nàng ta biết rõ bí mật chân chính của Văn thị địa đạo, tương lai có người nào giết chết nàng để diệt khẩu hay không, vậy thì chỉ có trời biết.

Văn Khôi cúi người tại trước thi thể Tống Bình Bình, tháo ra chiếc vòng tay tương tự hổ phách trên cổ tay Tống Bình Bình, than thở: "Tiểu thư, đi thôi, đợi một hồi lão nô sẽ an bài người đến nhặt xác."

Ý nghĩa phía sau những lời này là lại có người sắp chết.

Văn Hinh nhấc tay áo lau lệ, theo lão tiếp tục đi tới trước, nhìn thấy vết chân máu ngổn ngang trên mặt đất, nàng nhớ tới chuyện gì đó, nhắc nhở: "Khôi gia gia, còn có sáu người đi tới phía trước rồi, không biết đã đi đâu."

"Không sao, tiểu thư, người chưa được cho phép mà tự tiện xông vào Văn thị địa đạo thì đều phải chết, bọn họ hẳn là đã biến thành bạch cốt rồi. Đây cũng là nguyên nhân lão gia bảo ngài trốn ở trong địa đạo, nơi đây mới là nơi bảo hộ ngài tốt nhất."

"Đều phải chết?"

"Tiểu thư, nơi này là địa đạo do Văn thị tổ tiên đào ra. Thật lâu trước đây, còn chưa có Cẩm Quốc, phiến thiên địa này còn chưa được nhất thống, các phương chư hầu cắt cứ, thường xuyên có chiến tranh, tùy thời có khả năng gặp phải nguy hiểm, tổ tiên Văn thị đã sớm đào ra cái địa đạo này, mục đích chỉ là vì xây dựng một cái mật đạo thoát hiểm đề phòng vạn nhất.

Về sau lại, căn cứ theo nhu cầu của từng giai đoạn, cái mật đạo này càng xây dựng càng to lớn. Sau đó, vì đề phòng có người phát hiện ra mật đạo, Văn thị tiền bối nghĩ biện pháp cầm tới loại 'Thận kiến' cực kỳ hiếm thấy. Đó là một loại kiến đặc thù, có thể tản ra một loại huyễn độc khí vô sắc vô vị mạnh mẽ, có thể thấm vào thân thể, gọi là 'Thận khí' . Người trúng chiêu, hiếm có thứ gì có thể hóa giải được, sẽ bị dụ dỗ đi đến mẫu tổ của 'Thận kiến', người bị bầy kiến bao phủ không bao lâu liền sẽ bị gặm thành một bộ bạch cốt.

'Thận kiến' được Văn thị tổ tiên dùng một loại biện pháp đặc thù, ước thúc tại phía dưới địa đạo, trên cơ bản chỉ có thể chạy khắp nơi tại phía dưới mặt đất dưới chân chúng ta, 'Thận khí' tản ra lắng đọng trên mặt đất, người xâm nhập vào trong địa đạo di động liền sẽ làm cho 'Thận khí' bị khuấy động bay lên, sau đó liền sẽ bị mê hoặc.

Chiếc vòng tay Tiểu thư đeo trên tay không khác chiếc này lắm, chính là một loại kết tinh lấy từ trong cơ thể Mẫu tổ kiến, đeo ở trên người có thể thanh khiếu an thần trừ tà, có thể hóa giải hiệu ứng mê huyễn mà 'Thận khí' gây ra. Những thứ này, lão gia hẳn là đều có ghi chép lại trong mật thất."

Văn Hinh trầm mặc, đã ý thức được biện pháp Văn thị mật đạo đề phòng ngoại nhân phát hiện, đó chính là đem toàn bộ người xâm nhập đều giết chết!

"Tiểu thư, một hồi nếu Nhiệm Chưởng môn có hỏi ngài đi đâu thì ngài không cần phải nói ra sự việc trong địa đạo, ngài cứ nói là ngài một mực trốn ở trong mật thất phía sau thư phòng, cái gì cũng không biết, còn lại một ít việc vặt vãnh thì lão nô sẽ xử lý tốt."

Sau khi hai người đi ra khỏi thư phòng gia chủ, Văn Khôi lập tức an bài nha hoàn hầu hạ Văn Hinh rửa ráy, cũng không vội vã đi gặp Thanh Liên sơn Chưởng môn.

Đợi khi lão lại lần nữa xuất hiện tại tiểu viện nhà chính của mình thì mấy tên chủ sự thủ hạ tâm phúc đã đứng sắp hàng ở phía dưới bậc thang nơi cửa chính, từng người đứng khoanh tay, chính là những người mắt mở trừng trừng nhìn lão bị bắt đi lúc trước.

Văn Khôi đứng ở trên mậc thang dưới mái hiên quét mắt nhìn mấy người một cái, chính thức tuyên bố: "Tam tiểu thư, là lão gia lúc sinh tiền cùng Thanh Liên sơn Chưởng môn cùng chung chỉ định làm tân gia chủ Văn thị gia tộc!"

Lời này vừa nói ra, mấy tên nam tử đều kinh ngạc ngẩng đầu, Tam tiểu thư? Để cho một nữ nhân trẻ tuổi không rành thế sự làm Văn thị gia chủ?

Văn Khôi: "Không cần hoài nghi, Thanh Liên sơn Chưởng môn sau đó sẽ tuyên bố công khai. Những kẻ cùng theo Chi thứ hai bên kia hoạt động sôi nổi đều đã nhìn rõ chưa?"

Nam tử cầm đầu đứng chính giữa chắp tay đáp: "Bên trong cùng bên ngoài phủ Văn thị, mỗi ngành nghề nhảy ra đều đã phát hiện, đã toàn bộ đưa vào danh sách."

Văn Khôi: "Văn thị nhà lớn nghiệp lớn, dễ dàng tích bụi, tân gia chủ sắp thượng vị, cũng đến lúc nên quét dọn rồi. Dựa theo danh sách dọn dẹp sạch sẽ đi, cần bắt thì bắt, phải xử lý thì xử lý, trong mỗi nghề có tạo thành chỗ trống chức vị thì lại liệt kê thành dánh sách báo cho ta. Người bên cạnh Quách thị cũng vậy, bắt lại, nhất là thân tín, không để sót kẻ nào, toàn bộ bắt lại, cần người sống!"

"Vâng." Nam tử cầm đầu chắp tay lĩnh mệnh.

"Thời gian lâu dài, quy củ bị buông lỏng, cũng nên làm chặt lên rồi." Văn Khôi nhấc tay, nhìn băng vải trên ngón tay đứt của mình, "Tên gia hỏa này, sau khi bắt lại, móc mắt rút lưỡi, chém đứt tứ chi, bỏ vào trong lu, giành cho hắn một gian trong địa lao ở lại lâu dài. Nói cho hắn biết, lương tháng của hắn vẫn như thường phát cho vợ con hắn, bảo hắn nỗ lực cho tốt, hắn còn sống, vợ con hắn sẽ sống, hắn chết, vợ con hắn liền sẽ đi đoàn tụ cùng hắn." Tay quấn băng vải vung lên, "Đi thôi, dọn dẹp!"

"Vâng!" Mấy tên nam tử đồng thời chắp tay lĩnh mệnh, ngay lập tức xoay người sải bước rời đi, làm theo phận sự của mình.

Rất nhanh, ngoài Văn phủ đột nhiên xuất hiện mấy trăm nhân thủ, phân biệt tiến vào từ bốn cổng Văn phủ, rất nhanh liền đem bên trong Văn phủ khuấy đảo cho gà bay chó sủa, nhân tâm hoảng sợ.

Tây tạp viện, bên trong Tạp sự phòng, Phùng Trường Điển ngồi trong phòng tựa ở trên ghế uống trà, một tay nắm một quyển sách chậm rãi lật xem, dáng vẻ nhàn nhã thong dong.

Lưu Quý thủ tại cửa vào, úp sấp nơi khung cửa, lộ ra nửa cái đầu cẩn thận từng li từng tí mà nhìn ra bên ngoài, nhìn những người cầm vũ khí kai lui tới, thỉnh thoảng nhìn thấy có người bị bắt áp giải đi, đều là người quen thuộc.

Gã nuốt nuốt khan nước bọt, quay đầu chạy về bên cạnh bàn, khẩn trương vô cùng nói: "Quản sự, hình như bắt rất nhiều người, giống như tùy thời sẽ tới bên này, ngài có phải hay không cũng đi bái kiến tổng quản một lần, đem sự tình giải thích một chút?"

Phùng Trường Điển ngẩng đầu, kỳ quái hỏi: "Giải thích cái gì?"

Lưu Quý: "Lúc trước Chi thứ hai bày ra tư thế gia chủ tới đây sai khiến, chúng ta cũng đã nghe bên kia..."

Phùng Trường Điển nghe xong không cho là đúng, tiếp tục uống trà đọc sách giết thời gian, "Không quản Chi thứ hai phân phó, hay là quản gia phân phó, thành thành thật thật làm việclà được rồi. Tuổi còn trẻ, cứt chó cũng không hiểu, tự cho là đúng, nghĩ vớ vẩn, đừng có suy nghĩ chọn phe phái. Không nên tiếp tục ở nơi này, trong mắt không có công việc sao? Đi ra ngoài nhìn xem, nơi này lộn xộn, chỗ nào dơ thì lập tức gọi người đi quét dọn sạch sẽ đi, làm tốt công việc trong phận sự của mình, hku vực do Tây tạp viện chăm sóc không thể nhìn thấy bẩn thỉu rối loạn, đây gọi là thể diện của Văn thị!"

"Bây giờ?" Lưu Quý vẻ mặt thấp thỏm, nhìn nhìn bên ngoài, "Quản sự, hiện tại bên ngoài đao quang kiếm ảnh, còn là chờ chút đi."

"Nhìn ngươi một bộ chưa thấy qua việc đời kìa, bây giờ, lập tức, đi làm việc!" Phùng Trường Điển nắm lên một quyển tập trên bàn nhằm đầu đập đến, đập cho Lưu Quý chạy trối chết rời đi, mà chính hắn thì dựa vào lưng ghế, gác hai chân lên, tiếp tục uống trà đọc sách thảnh thơi.

...

Trước di thể Văn Mậu yên tĩnh nằm đó, Thanh Liên sơn Chưởng môn Nhiệm Thiên Hàng hai tay ôm tại trước bụng, lặng im.

Nhúng người cùng đi theo, đều tại trước di thể, đồng thời nghe Phiền Vô Sầu báo cho biết toàn bộ những gì trải qua trước trước sau sau sự việc xảy ra.

Sau khi nghe xong, mọi người thổn thức cảm khái không thôi, đều đồng cảm với Văn Mậu, không nghĩ tới lại rơi vào loại kết quả này, một gia đình lớn lại chết thảm như vậy.

Nhiệm Thiên Hàng đột nhiên hỏi: "Văn Khôi xảy ra chuyện gì, bảo hắn dẫn một người tới đây, tại sao đến hiện tại còn chưa thấy bóng người?"

Nơi đây vừa mới phái người đi hỏi thì bên ngoài lập tức có người Văn Khôi đã chuẩn bị sẵn từ lâu chạy tới đây trả lời, "Tam tiểu thư né tránh hai ngày, người rất dơ bẩn, sợ thất lễ tại trước mặt Chưởng môn, không thể không hơi chuẩn bị một chút, còn thỉnh Chưởng môn thứ tội!"

Lúc này, bên ngoài chợt lác đác có tiếng đánh nhau truyền đến, một đám người Thanh Liên sơn nhanh chóng quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa, không biết xảy ra chuyện gì.

Có đệ tử Thanh Liên sơn trú Văn thị rất nhanh chạy tới, bẩm báo: "Chưởng môn, Văn Khôi đột nhiên triệu tập nhân thủ tại bên trong phủ tiến hành trắng trợn bắt giữ."

Mọi người quay mặt nhìn nhau, có người hừ nói: "Văn Khôi này làm cái gì vậy, sớm không làm, muộn không làm, làm cho chúng ta nhìn sao?"

Nhiệm Thiên Hàng trái lại nghiêng đầu hỏi Phiền Vô Sầu, "Sau khi sự việc xảy ra, Văn Khôi tùy ý để cho người bắt không có làm ra bất cứ phản kháng gì sao?"

Phiền Vô Sầu: "Không có, còn bị tra tấn tàn bạo khắp người tổn thương, còn là khi ta nhận được thư Chưởng môn mới từ trong lao đưa đi ra."

"Xem ra là nên nhảy đều đã nhảy ra ngoài." Nhiệm Thiên Hàng chắp tay phía sau, quay đầu lại nhìn một chút di thể nằm yên tĩnh, "Ngươi thật đúng là tìm được một quản gia tốt."

Trong lúc nói chuyện, bên ngoài có người tiến vào viện, Văn Hinh đã tới rồi.

Văn Khôi đi sau một bước, thúc thủ bồi tại một bên đi theo tới.