Bán Tiên

Chương 244






Bỏ xuống sự quật cường, cúi thấp đầu, thì không có tư cách náo loạn, tiểu cẩu quả thực cũng đã náo loạn quá lâu, quậy mệt rồi, sau khi ăn no bụng lập tức ngủ một giấc đến lcú trời đen kịt.

Đã bị dày vò quá chừng, cuối cùng chủ tớ cũng có cảm giác ngủ được an tâm.

Ngủ đẩy giấc, thức dậy, đi ra cửa, nhìn ánh nắng mặt trời, Văn Hinh bỗng nhiên thấy thần thanh khí sảng, nhìn thấy Dữu Khánh chờ đợi trong vườn, tâm tư hơi động.

Nàng tạm thời không có việc gì, trước tiên đi sát vách ăn sáng.

Tiểu Hồng bồi theo, Dữu Khánh đi ở phía sau.

Sau khi đưa Văn Hinh đến chỗ tộc trưởng dùng bữa, tiểu Hồng và Dữu Khánh cũng đi nơi đám hạ nhân chính viện dùng cơm. Cơm nước nơi đây không phải Tây tạp viện có thể so sánh, đầu bếp đều là đội ngũ nấu cơm cho tộc trưởng, trù nghệ có thể nghĩ mà biết, lại càng không thiếu nguyên liệu nấu ăn, có chút đầu thừa đuôi thẹo cũng không phải người thường có thể ăn được.

Ăn xong trở lại Ngọc viên, Văn Hinh đi đến trong đình bên trong vườn ngồi xuống, nhìn khung cảnh ưu nhã xung quanh, tâm tình thoải mái nói: "Tiểu Hồng, cầm giấy và bút mực tới."

"Vâng." Tiểu Hồng đáp một tiếng, đi ra đình, phất phất tay với Dữu Khánh ở phía ngoài, nói: "A Khánh, tới đây hỗ trợ."

"Được." Dữu Khánh lập tức nhanh nhảu đuổi theo nàng.

Đi đến cửa thư phòng, lại bị tiểu Hồng cưỡng chế đứng chờ ở ngoài cửa.

Chờ một chút, tiểu Hồng chia làm mấy lần ôm ra một đống dụng cụ thư phòng, tất cả đều nhét vào trong lòng Dữu Khánh, sau đó liền tay không bước đi, Dữu Khánh ôm đồ đi theo ở phía sau.

Đi đến trong đình, tiểu Hồng lại giống trước từ trong lòng hắn, lấy ra từng vật một sắp đặt lên bàn đá.

Ngồi ở một bên, Văn Hinh thỉnh thoảng lặng lẽ quan sát Dữu Khánh, phát hiện vị này vẫn là như vậy, từ đầu tới đuôi đều không liếc nhìn nàng một cái.

Ngày hôm sau khi vị này tiến vào Ngọc viên, nàng liền phát hiện thấy, khi đối diện với nàng thì không bao giờ liếc nhìn nàng lần nào nữa rồi, chất vấn cũng chỉ là hơi hơi cúi đầu nhìn dưới chân.

Dáng vẻ rất quy quy củ củ kiểu phi lễ chớ nhìn, tựa hồ là bổn phận, cũng có thể để cho người yên tâm không ít, nhưng nàng biết rõ lúc trước hắn là dạng gì, khi tại Tạp vật viện, cười cười nói nói cùng sự tự nhiên kia làm cho nàng nhớ rõ như còn mới mẻ, bây giờ tựa hồ không còn có sinh khí như trước, không còn sống động nữa rồi, trở thành chất phác.

Bày xong văn phòng phẩm, tiểu Hồng lại bắt đầu mài mực.

Tay đã trống không, Dữu Khánh theo thường lệ rời xa nữ chủ nhân một chút, đi ra khỏi đình, thủ tại ngoài đình, quay lưng vào trong. Cần biết có quyền lực khiến hắn rời đi Ngọc viên không chỉ là Văn Hinh, nam nữ có khác biệt, vì để có thể chấp chưởng của hồi môn của Văn Hinh, hắn cần phải làm cho Văn thị yên tâm về hắn, đây mới là nền tảng để trở thành tâm phúc của Văn Hinh.

Văn Hinh nhấc bút viết viết họa họa, rõ ràng cũng có chút không yên lòng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn một chút người ngoài đình.

Kéo dài được một lúc, nàng bỗng nhiên lên tiếng nói: "Tiểu Hồng, ngươi đi nói với Phiền trưởng lão, Tử Long đã bắt đầu ăn rồi, hỏi hắn một chút có phải có thể thả Tử Long ra rồi hay không, cảm giác giam nó ở trong lồng thật khó chịu."

"Vâng, được." Tiểu Hồng xoay người rời đi.

Văn Hinh lại bổ sung một câu, "Thuận tiện đi xem Bình Bình tỷ, nhìn xem tổn thương của sư huynh nàng thế nào rồi."

"Được, ta biết rồi." Tiểu Hồng một bộ không cần nhắc nhở, xoay người liền khoan khoái rời đi.

Đương nhiên, trước lúc đi cũng không quên quan sát một chút Dữu Khánh và nữ chủ, sau khi nghĩ đến đây là ngay tại ban ngày ban mặt, bốn phía có hạ nhân đang làm việc, bên ngoài còn có thủ vệ nhìn chằm chằm, liền cũng yên tâm rời đi.

Hiện trường yên tĩnh, nam nữ thụ thụ bất thân, trong đình ngoài đình, gió nhẹ thổi giấy mỏng tung lên.

Vừa viết viết họa họa, Văn Hinh thỉnh thoảng liếc nhìn bóng lưng Dữu Khánh, nỗi lòng có chút khẩn trương, cảm thấy không biết mình là một người đang đợi gả đi lại lén lút nói chuyện với nam tử khác thì có thích hợp hay không, mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là hít sâu một hơi, hạ bút viết mấy chữ rồi cất tiếng gọi to, "A Khánh."

"Tại." Dữu Khánh đáp lời, người cũng khoanh tay tiến vào, thành thành thật thật đứng ở bên, "Tiểu thư có gì phân phó?"

Văn Hinh: "Ngươi cũng là người biết chữ biết viết, nhìn xem mấy chữ này ta viết như thế nào."

"Chữ của tiểu thư đương nhiên là..." Cuối cùng ngẩng đầu, Dữu Khánh nghiêng đầu nhìn qua chữ viết trên giấy, nhìn thấy ba cái chữ lớn, tiếng nói chợt ngừng bặt, thần tình tức thì có chút rối loạn, nhanh chóng liếc nhìn Văn Hinh, phát hiện đối phương đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt lại cấp tốc tránh né, đáp: "Đương nhiên là phi thường tốt."

Ba chữ trên giấy không phải chữ gì xa lạ, chính là ba chữ "Nhân gian hảo".

Văn Hinh chính là muốn viết ra xem phản ứng của hắn, cũng đã thấy được, ba chữ đó rõ ràng làm cho vị gia đinh này có phản ứng không bình thường, hơn nữa là vô cùng rõ ràng, răng ngà nhịn không được âm thầm cắn cắn môi, ánh mắt ôn nhu dường như có vẻ hướng về người nào đó.

Cúi đầu ở một bên, trong lòng Dữu Khánh nói thầm, từng trận kinh nghi, không biết nữ nhân này đột nhiên viết ra ba chữ đó là có ý gì, lẽ nào đã biết rõ ta là ai hay sao, không có khả năng a, lần trước đã đánh cho ngay cả chính mình cũng không nhận ra được mình, Văn Ngôn An không có khả năng nhận ra được.

Về sau cảm thấy, có thể là mình suy nghĩ nhiều, là danh tiếng của A Sĩ Hành quá lớn, hình như người biết chút múa văn chơi chữ đều thích.

Văn Hinh: "A Khánh, ngươi coi như là người có học hành qua, có từng nghe nói tới năm ngoái thi Cống xuất hiện một Hội Nguyên bốn khoa đầy điểm, cũng là Thám Hoa lang trên Bảng Vàng, bây giờ được xưng là thiên hạ đệ nhất tài tử A Sĩ Hành hay không?"

Trong lòng Dữu Khánh lại lần nữa tự hỏi, ngoài miệng lại đáp: "Hơi có nghe thấy, hơi có nghe thấy."

Khí thế của hắn càng yếu, khí thế của nàng lại càng mạnh, trái lại không còn khẩn trương nữa rồi.

Văn Hinh: "Vậy ngươi nhưng có biết ba chữ này là có ý gì không?"

Dữu Khánh lại liếc nhìn trên giấy, "Nhỏ học hành không nhiều, hẳn là có ý chỉ Nhân Gian hảo đi?"

Văn Hinh giải thích: "Đây là tân khoa Thám Hoa A Sĩ Hành một lần đến nhà hàng dùng cơm thì viết ra mấy chữ này cho nhà hàng đó, viết xuống ba chữ 'Nhân gian hảo' này để khen nhà hàng kia có rượu và thức ăn ngon."

Dữu Khánh a một tiếng, nói, "Thì ra là thế."

Văn Hinh chậm rãi đặt bút xuống, nhìn chằm chằm ba chữ, trong mắt lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ, "Trước đây cũng từng gặp qua nhiều từ ngữ, lời nói tán dương mỹ vị món ngon, nhưng chưa bao giờ gặp qua có người từ loại góc độ không thể tưởng tượng này để tán dương, chỉ dùng ba chữ 'Nhân gian hảo' ngắn ngủi thông tục không thể thông tục hơn, gom vào với nhau lại thành hình ảnh thiên tiên hạ phàm, được nếm nhân gian một lần say, lấy những từ ngữ trau chuốt của tiền nhân ra so sánh, lập tức lộ rõ sự dài dòng.

Chỉ ba chữ ngắn ngủi, nhưng ý cảnh như thế có thể nói là trước chưa từng có, về sau cũng không người tới, sợ là thiên tiên chân chính mới có thể có lòng dạ như vậy, chuẩn bị ra ý cảnh như thế đi. Vị Thám Hoa lang kia không phụ với thanh danh Hội Nguyên bốn khoa đầy điểm, không hổ là thiên hạ đệ nhất tài tử!"

Dữu Khánh khóe miệng co giật, trong đầu vạn mã lao nhanh, khói bụi nổi lên bốn phía.

Không phải lần đầu tiên nghe đến lời nói tương tự, làm cho ngay cả chính hắn cũng nhớ không rõ lúc sảng khoái viết xuống ba chữ đó thì tâm tình mình thế nào, nghe nhiều liền khiến cho chính mình cũng có chút nghĩ lầm, giống như lúc đó hạ bút thì thật sự có ý cảnh như thế, giống như mình thực sự là A Sĩ Hành vậy.

Ngoài miệng tẻ nhạt đáp: "Hay, thì ra là thế, hay."

Cứ thế mà bị làm cho không biết nên nói chuyện gì rồi, hắn là nên nói tốt hay là nên khen như thế nào chứ? Nói quá tốt sợ xin lỗi với lương tâm.

Văn Hinh: "Ngươi nói xem, lúc đó hắn tại sao sẽ có ý cảnh như vậy, làm sao viết ra được những từ ca ngợi như thế chứ?"

Việc này dễ trả lời, Dữu Khánh hơi hơi khom người đáp: "Nhỏ không biết."

Thấy hắn vẫn là không thừa nhận, Văn Hinh cũng không có thói quen ngay mặt hùng hổ dọa người, mở trang giấy kia ra, nhấc bút trám mực, lại tiếp tục viết viết họa họa.

Đợi một chút không có phân phó gì, Dữu Khánh lại chậm rãi thối lui, đi ra ngoài đình đứng thủ.

Sau một lúc, tiểu Hồng sôi nổi trở về, chạy vào trong đình bẩm báo: "Tiểu thư, Phiền trưởng lão nói, Tử Long bây giờ còn chưa thể thả ra, nói nguyên nhân không thể thả chính là vì ngay từ đầu đáng lẽ ngươi không nên thả, hiện tại nếu thả ra, Tử Long còn sẽ chạy đi, phải lần nữa dưỡng cho nó thành thói quen mới được."

Cầm bút lơ lửng, Văn Hinh trầm mặc một chút, gật đầu, "Đã biết rồi."

Tiểu Hồng: "Gặp qua Bình Bình tỷ rồi, Trâu công tử còn nằm ở trên giường, nói là bây giờ còn chưa thích hợp loạn động, cần tiếp tục nằm yên nhiều thêm một chút ngày, để thuận lợi cho nhanh chóng khôi phục. Ai, tại nằm trên giường mấy ngày như thế cũng là chịu tội. Tên ác tặc chết tiệt kia nghìn vạn lần đừng để bị chúng ta bắt được, nếu không tất nhiên sẽ đánh gãy chân hắn, ném vào nhà tù giam hắn ba năm mới được!"

Dữu Khánh khoang tay tại trước bụng, một tay gãy gãi lên mu một bàn tay khác.

Văn Hinh cũng không biết có nghe vào được hay không, tiếp tục yên tĩnh viết, đột nhiên hỏi một câu: "Ngũ ca đang làm gì?"

Tiểu Hồng: "Ta nào biết được, nếu phải không bảo A Khánh hỏi một chút."

Văn Hinh đặt bút xuống, đứng lên, "Không cần, chúng ta cũng đã có mấy ngày chưa đến chỗ đại bá rồi, trực tiếp đi thăm Ngũ ca là được."

Đi gặp Văn Ngôn An? Dữu Khánh có chút sững sờ.

Chủ tớ hai người đã đi ra khỏi đình, vượt ngang qua bên cạnh hắn.

Tiểu Hồng quay đầu lại nhìn một cái, phất tay kêu gọi: "A Khánh, còn ngốc ở đó làm gì, đi mau a!"

"Ách..." Dữu Khánh lúc này chạy chậm theo sau, không phải cùng đi theo mà là ôm bụng xin nghỉ: "Tiểu thư, bụng ta có chút khó chịu, thật sự là không tiện..." Ý rất rõ ràng, không tiện đi theo tới đó.

Tiểu Hồng cau mày, "Đang rất tốt, tại sao lại đau bụng rồi?"

Dữu Khánh: "Có thể là chưa ăn qua đồ ngon, đến chỗ tiểu thư nơi này đồ ăn quá ngon nên vẫn chưa thích ứng."

"Di, thật ghê tởm, ngươi trở về đi, đừng đi theo nữa." Tiểu Hồng đã trực tiếp làm chủ, với cái lí do này quả thực cũng không tiện quá miễn cưỡng.

Dữu Khánh như được đại xá rời đi.

Văn Hinh không có tỏ bất cứ thái độ gì, ngay cả đầu cũng không quay lại, vẫn y nguyên đi tới trước như cũ, ánh mắt sáng ngời có nét cười, môi cắn thật lâu không thả.

Nếu như nói, lúc trước chữ viết trên hai tờ giấy tương đồng chỉ khiến nàng hoài nghi là xuất phát từ trên tay một người, như vậy thì hiện tại, nàng đã có chín thành nắm chặt, hạ nhân này của mình tám chín phần mười chính là người trong truyền thuyết kia.

Lúc này, tâm tình của nàng không cách nào hình dung, vừa vui mừng vừa kích thích, còn có một chút khẩn trương, nàng muốn xé vỡ tầng cửa sổ giấy kia, nhưng lại không dám.

Không giống lúc đầu, nàng chỉ muốn xác nhận có phải là người kia hay không.

Khi người ta có thể bình thường tại bên cạnh mình, nàng lại có phần sợ, sợ khi mình phá vỡ màn cửa sổ giấy đó thì lưu không được hắn, người ta rõ ràng có ý giấu giếm thân phận. Nhưng nếu như một mực không lộ sự thật thì nàng lại có cảm giác không giải được khát. Nàng thật sự hi vọng đối phương có thể dùng thân phận A Sĩ Hành giao lưu với nàng, đó là một loại khát vọng tâm hồn.

Nàng không có nói sai, quả thực đi đến phía bên đại phòng, nhưng cũng chỉ là đi lướt qua một chút, sau đó liền rời đi, lại trực tiếp trở về Ngọc viên.

Lại trở về trong đình kia, viết viết họa họa.

"Bung không có việc gì rồi đi?" Tiểu Hồng tại bên ngoài đình quan tâm hỏi.

Dữu Khánh xoa bụng, "Thoải mái hơn nhiều."

Trong đình, Văn Hinh chợt nghiêng đầu nhìn đến, hỏi: "A Khánh, ngươi có nguyện ý một mực tại Văn phủ làm gia đinh không?"

Lời nói đột xuất đó khiến cho ngay cả tiểu Hồng đều ngây ngẩn cả người.

Dữu Khánh hơi giật mình, ngay lập tức nghĩa chính ngôn từ mà thể hiện lòng trung, "Nguyện một mực đi theo tiểu thư, vì tiểu thư ra sức khuyển mã chi lao."

Văn Hinh: "Vì sao?"