Bán Tiên

Chương 238






Văn Khôi cười nói: "Lão gia đã nói rồi, Văn Xu các ngài tùy thời có thể vào, chỉ là vẫn nên làm theo quy củ hỏi ngài một tiếng, ngài muốn mượn xem thứ gì?"

Nói là thoải mái, nhưng cũng phải là đặc cách, nếu không quy củ sẽ không nghiêm như vậy.

Vốn là địa phương không phải ai muốn vào là có thể vào, cho dù là đệ tử Văn gia, cũng phải nhìn xem ngươi là có nhu cầu gì mới sẽ cho đi, nếu cầu lấy tri thức gì gì đó mà bên ngoài có thư tịch tương tự thì không đáng phải tiến vào Văn Xu các.

Trọng điểm là, nếu như thực sự là người ham học hỏi thì cũng không có gì, Văn Xu các khẳng định sẽ mở ra cho vào. Nhưng mà đệ tử Văn gia tuy nhiều, chân chính ham học hỏi lại không nhiều, đa số chỉ là có bề ngoài, dù sao đa số đều là người ăn uống không phải lo.

Cho nên nói, đa số đệ tử Văn gia muốn tiến vào Văn Xu các đều chỉ là muốn nhìn xem bên trong như thế nào, có những thứ gì, thuần túy chỉ là muốn lục lọi nhìn xem cho biết.

Bộ sưu tập của lịch đại tổ tiên trong hai nghìn năm qua là để cho hậu bối tử tôn chẳng ra gì tùy tiện lật xem chơi đùa sao?

Văn Hinh: "Không cầm đồ ra ngoài, chỉ là đi vào kiểm tra chút đồ vật."

"Được, ngài chờ một chút." Văn Khôi bỏ xuống một câu rồi bước nhanh vào bên trong phòng, đi vào sau trường ná ngồi xuống nhấc bút viết giấy chấp thuận cho vào.

Trên giấy phải viết rõ tiến vào Văn Xu các làm gì, nếu như muốn mượn đồ vật gì đó đem ra thì cần phải viết ra trên giấy, nếu không người trông coi sẽ không cho mang đi.

Sau khi viết xong, Văn Khôi lại lấy con dấu ra đóng dấu đỏ lên, lúc này mới cầm giấy đem đi ra dâng.

Văn Hinh cảm tạ, xoay người dẫn Tống Bình Bình và tiểu Hồng rời đi.

Đưa tiễn một đoạn đường xong, Văn Khôi vuốt rấu cau mày, nhìn theo thân ảnh rời đi...

Bên trong Văn phủ có một khu nhà đặc biệt yên tĩnh, trong đó có một tòa lầu các gạch xây rất lớn chiếm diện tích gần hai mẫu, nhìn có cảm giác xưa cũ và năng nề, chính là Văn Xu các.

Bên ngoài viện, Văn Hinh gõ vang vòng cổng.

Cửa mở, một thiếu niên tại sau cổng thò đầu ra, Văn Hinh đưa tờ giấy cho hắn, sau khi xem qua thiếu niên trả lại tờ giấy, cho nàng đi vào.

Tống Bình Bình và tiểu Hồng chỉ có thể buồn chán chờ ở ngoài cổng, hai người không thể đi vào.

Thiếu niên mở cửa đóng cửa lại, quay đầu nhặt cây chổi trên mặt đất lên, tiếp tục quét dọn.

Cửa vào Văn Xu các, dưới mái hiên, trên bậc cấp, có một lão già hành vi phóng đãng nằm trêm một cái xích đu, trong tay ôm một quyển sách, thích ý lật xem, lộ ra vẻ tự do tự tại.

Bên cạnh là một thiếu niên khác đang pha trà, nhưng vẻ mặt thì buồn chán.

"Văn lão." Văn Hinh đi tới dưới mái hiên, hành lễ.

Nàng cũng không biết lão nhân trước mắt này tên gọi là gì, đa số người bên trong phủ cũng không biết, bởi vì xuất phát từ Văn Xu các, người khác xưng hô là Văn lão, nàng cũng liền xưng hô theo như vậy.

Nàng từng hỏi qua gia gia, Văn Mậu lại nói, đến thời điểm nàng phải biết thì tự nhiên sẽ biết, mà không trả lời ngay.

Lão đầu dời sách đi nhìn nàng một cái, cười nói: "Tới rồi."

"Vâng." Văn Hinh đáp một tiếng, dâng giấy lên.

Thiếu niên ở bên cạnh đứng dậy, tiếp nhận tờ giấy xem qua, sau đó đưa tay mời Văn Hinh đi vào, rồi theo tại phía sau Văn Hinh.

Đi tới đầu cầu thang, Văn Hinh hỏi, "Bức tranh đưa vào lúc tháng ba năm nay treo tại nơi nào?"

"Tháng ba..." Thiếu niên suy nghĩ một chút, hỏi: "Là bức 'Sùng văn lấy lão kính hiền đồ' sao?"

Văn Hinh: "Đùng, chính là bức đó."

"A, treo tại lầu một, đi theo ta." Thiếu niên chỉ chỉ cầu thang phía sau, rồi dẫn nàng đi.

Đi qua giữa từng hàng giá sách, tràn đầy mùi sách, tuy là ban ngày, ánh sáng y nguyên có chút mờ tối.

Trên vách tường phần cuối dãy giá sách, tại một bức ngoài cùng trên một hàng bức họa, thiếu niên dừng bước chỉ chỉ.

Văn Hinh tới gần nhìn, không sai, chính là bức họa nàng muốn tìm kia, khi bức họa này vừa được đưa tới, còn chưa có tiến vào Văn Xu các thì nàng đã xem qua, lần này tới chỉ là muốn nhìn lại một lần.

"Hinh nhi tỷ tỷ, cần leo lên không?"

Thiếu niên hỏi, vì ánh sáng rất không tốt.

"Có thể thấy rõ." Văn Hinh hơi lắc đầu, đã tập trung sự chú ý tại trên bức họa.

Bức họa vẽ rất nhiều người, chính là cảnh tượng tân khoa Tiến sĩ dạo phố ở kinh thành, một đám người ở giữa là Tiến sĩ cưỡi ngựa, hai bên là vô số lớp người, đây đều là bối cảnh làm nền cho toàn bộ bức họa. Chủ yếu mô tả tập trung tại trên người ba gã Nhất giáp Tiến sĩ xuống ngựa, góc nhìn chính của hình ảnh là nhìn từ phía bên phải một Tiến sĩ, người đó chính là Nhất giáp Thám Hoa, một người tuổi trẻ, đang tiếp nhận một gã lão giả kính tửu.

Lão giả chính là Nhị ông Văn Nguyên Xuân đã tạ thế, vẽ từ một bên.

Nàng nhìn chằm chằm dung mạo danh Thám Hoa trẻ tuổi kia, nhìn kỹ, thì thầm nói, "Không râu ria..."

"Cái gì?" Ở một bên, thiếu niên nghe tiếng, hỏi lại.

Văn Hinh lắc đầu, ra dấu không có gì, sau một lúc nhìn kỹ, hơi hiển phiền muộn thở dài.

Bức họa này, vẽ kỳ thực chỉ là mô tả cảnh tượng, ngay cả Nhị ông cũng nhìn không ra được giống dung mạo, những người khác cũng kém không nhiều.

Nghĩ cũng có thể nghĩ được, đội ngũ dạo phố chỉ là tạm dừng một chút, họa sĩ có thể vội vội vàng vàng vẽ thành như vậy đã không tệ rồi.

Không tìm được đáp án mình mong muốn, tùy tiện đi dạo một chút bên trong Văn Xu các, cuối cùng Văn Hinh mang theo tiếc nuối mà rời đi.

Đi về dày vò một chuyến như vậy, không sai biệt lắm đã trôi qua hết một buổi sáng.

Đến giờ cơm trưa, Văn Hinh lại như thường ngày bồi gia gia cùng nhau ăn cơm.

Cơm canh thức ăn trên bàn, phân nửa là tinh tế và phong phú, phân nửa là đơn giản và chay tịnh.

Tinh tế phong phú chính là để cho Văn Hinh hưởng dụng, đơn giản và chay tịnh thì dành cho Văn Mậu.

Cũng không phải vì Văn Mậu sinh hoạt mộc mạc, mà bởi vì tuổi đã lớn, tất cả tốt đẹp đều từ từ rời xa, ngay cả ăn uống thức ăn cũng là như thế, cơm nước quá mức phong phú thì thân thể người tuổi lớn ăn không tiêu, chỉ có thể đơn giản một ít.

Trên bàn cơm, Văn Mậu phát hiện dáng vẻ cháu gái lại là một bộ không yên lòng, lần này lão cũng không tiếp tục nhắc nhở nữa, chỉ yên lặng quan sát.

Cũng may không bao lâu sau, chính Văn Hinh đánh vỡ yên tĩnh, "Gia gia, không phải ngài vẫn luôn hi vọng ta lý giải tham dự nhiều hơn một ít chuyện trong nhà sao?"

Văn Mậu nở nụ cười, "Có ý nghĩ gì nói nghe một chút."

"Ta muốn tham dự thử xem."

"Là do ta an bài, hay là tự ngươi có an bài?"

"Ta định trước tiên bắt đầu từ Tây tạp viện."

"A, vì sao là Tây tạp viện?"

"Tử Long vừa vặn đặt ở đó nuôi dưỡng, sau khi đi qua hai chuyến, phát hiện có mấy thứ là ta không hiểu, muốn hiểu rõ hơn."

"Được, ngươi trở về tìm Khôi tử thương lượng đi."

Như lão nói, sau khi ăn xong, Văn Hinh liền tìm đến quản gia Văn Khôi thương lượng việc này.

Cũng không có gì để thương lượng, trực tiếp chính là đồng ý, Văn Khôi bảo nàng chờ, một hồi sẽ an bài Phùng quản sự đi tìm nàng.

Đuổi Văn Hinh đi, Văn Khôi trở lại bên cạnh bàn ăn, báo cáo cho Văn Mậu.

"Nha đầu kia gần đây rất không bình thường, đến cùng muốn làm gì?" Văn Mậu có chút khó hiểu.

Văn Khôi: "Cảm giác hành vi của Tam tiểu thư gần đây có liên quan tới tên gia đinh Tây tạp viện kia."

Văn Mậu: "Người kia tra được gì rồi?"

Văn Khôi: "Không dễ tra, nếu thật sự muốn tra thì khẳng định sẽ đả thảo kinh xà."

Văn Mậu kỳ quái, "Còn có loại chuyện này?"

Văn Khôi than thở: "Thành Nam có một bà góa, đanh đá chua ngoa, chính là một người đàn bà chanh chua thường xuyên chửi đổng, một cái tiện mệnh, là loại không sợ trời không sợ đất, gần như không có người nguyện ý qua lại với bà ta. Ngưu Hữu Khánh chính là con trai của bả, theo chính bà ta nói, là con riêng mà năm đó bà ta và nam nhân khác sinh ra, dù sao hàng xóm đều không rõ ràng lắm. Cái thân phận này đơn giản thô bạo, ám tra là tra không ra kết quả, trừ phi trực tiếp chế trụ bà góa kia để thẩm vấn mới được."

Văn Mậu ngạc nhiên, hỏi: "Nói cách khác, đích xác là có khả năng có vấn đề?"

Văn Khôi: "Lão gia, Tam tiểu thư đột nhiên tham gia công việc Tây tạp viện, có nên trước tiên đem tên gia đinh kia khống chế lại hay không, tránh cho xuất hiện chuyện ngoài ý muốn?"

Văn Mậu hơi lắc đầu: "Không nôn nóng, là hồ ly thì rốt cuộc sẽ lộ ra đuôi. Vấn đề là cần biết rõ đến tột cùng hắn muốn làm gì, là hành vi cá nhân hắn, hay là phía sau có thế lực gì đang điều khiển, không để cho hắn có cơ hội, thế nào bộc lộ ra được?"

Văn Khôi: "Được, đã sắp xếp người tiến hành giám thị. Đúng rồi, lão gia, phía bên Ngọc Xuân Lâu đã xảy ra chuyện. Vị cao thủ có mối tình thắm thiết đối với lão bản nương Ngân Phượng, người ta xưng là 'Phấn son khách' kia đã thất tung rồi."

Văn Mậu ha ha cười, "Không phải tuyên bố muốn thủ hộ Ngân Phượng cả đời sao? Kiên trì không nổi, cuối cùng ly khai rồi sao?"

Văn Khôi cúi người ghé vào lỗ tai lão, "Người tại trong địa đạo của chúng ta, treo tại trên 'Yểm trì', đã là một cái bạch cốt."

Văn Mậu giật mình, cau mày, "Hắn làm sao lại chạy vào trong địa đạo rồi?"

Văn Khôi: "Hẳn phải là trong lúc vô ý phát hiện ra nhập khẩu. Lão nô cũng là nhớ đến phía bên Ngọc Xuân Lâu có một cái cửa ra vào, lo lắng chuyện thất tung có liên quan đến nó hay không, liền đi xuống kiểm tra một chút, kết quả còn là thật sự đúng rồi."

Văn Mậu trầm mặc một hồi, "Phấn son khách coi như là một trong những cao thủ đứng đầu có số má tại Nính Châu thành đi?"

Văn Khôi: "Đúng vậy."

"Đáng tiếc."

----- bachngocsach.com ------

Ban đêm, Dữu Khánh lại lần nữa lặng lẽ tiềm nhập địa đạo, tìm tòi bổ sung hoàn thành bản đồ lộ tuyến địa đạo.

Bình thường, đã nắm giữ được tình huống mới trên mặt đất, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng sẽ lặng lẽ đi tới Tạp vật viện, tiến hành hoàn thiện bản đồ Văn phủ.

Sau khi trải qua mấy ngày, tình huống đại khái các khu vực Văn phủ trên cơ bản đã được mô tả rõ ràng trên bản đồ, mỗi cái địa đạo thông tới vị trí nào của Văn phủ đều có thể hiện đại khái, về phần tỉ mỉ và cụ thể thì dựa vào thân phận của bọn họ là không dễ lý giải rõ ràng.

Ba người không biết chính là cho dù họ không bộc lộ ra cái gì, chỉ đơn giản là Dữu Khánh có tiếp xúc với Văn Hinh thì cũng đã dẫn đến Văn phủ tổ chức phòng ngự.

Bởi vì đem Dữu Khánh nhét vào trong vòng giám thị, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết có tiếp xúc với Tạp vật viện lập tức bị phát hiện ra dị thường, dẫn đến đều bị nhét vào trong vòng bí mật giám thị.

Trời đầy mây mưa nhỏ.

Dưới mái hiên, Dữu Khánh ngẩng đầu nhìn trời, Lưu Quý ở một bên nói thầm, "Trời mưa rồi, hẳn là sẽ không tới đi?"

Buổi sáng hàng ngày, Văn Hinh đều sẽ theo thường lệ tới Tạp vật viện quan sát Tử Long, làm cho Lưu Quý cũng phải mỗi ngày đến theo.

Thùng thùng, tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, thanh âm của tiểu Hồng vang lên, "A Khánh, mở cửa."

Dữu Khánh mừng rỡ, lập tức đi tới mở cửa, chỉ thấy ba người Văn Hinh che dù đi tới.

Vào cửa, ánh mắt Văn Hinh dừng tại trên mặt Dữu Khánh, sửng sốt, cười nói: "Cuối cùng đã tháo khăn trùm đầu xuống rồi?"

Dữu Khánh cười gượng, "Sưng phù tiêu tan gần như hết rồi."

Kỳ thực còn có chút vết thâm, hai vị sư huynh hạ thủ có chút tàn nhẫn.

Hôm nay Tử Long không ngủ, bị nhốt tại trong cái lồng dưới mái hiên, trời mưa, sợ nó chạy loạn.

Ba nữ nhân thăm nom qua, chơi đùa cũng đã chơi đùa xong, xem như không còn việc gì, vốn nên theo bình thường rời đi, lần này Văn Hinh lại che dù đi tới cửa kho chứa, đứng đối diện nhìn nhìn đống tạp vật ở bên trong, sau đó đột nhiên hỏi: "Lưu Quý, đồ vật nơi đây xuất nhập đều có thông tin rõ ràng không?"

Cùng đi, Lưu Quý vội vàng đáp: "Có có có, đều có."

Đều đã biết vị này bây giờ bắt đầu tham gia vào công việc Tây tạp viện, quan tâm những chuyện này là rất bình thường.

Văn Hinh nhìn về phía Dữu Khánh, "A Khánh, chí tiết của tháng này, tập hợp lại viết một bản cho ta."

"Được." Dữu Khánh gật đầu đồng ý, vội vàng chạy đi làm việc.

Lưu Quý: "Tam tiểu thư, khi viết xong, nhỏ sẽ đưa đến cho ngài."

Văn Hinh liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ, "Không cần, đồ vật xuất nhập trong một tháng liệt kê ra hẳn không tốn bao lâu, ta tại đây chờ."