Bán Tiên

Chương 228






Văn Hinh chợt hạ thấp giọng hỏi hai người bên cạnh, "Tử Long không làm ầm ĩ cũng không náo loạn, rất ngoan ngoãn, vội vã đi ra sẽ không phải chính là muốn tìm hắn đi?"

Tìm hắn? Chống cây chổi đứng nhìn, Tống Bình Bình không lý giải được, bước nhanh đến, hỏi to: "Uy, tiểu hồ tử, có phải lúc trước ngươi từng có tiếp xúc với nó hay không?" Vừa nói vừa chỉ tới tiểu cẩu.

Dữu Khánh muốn nói chưa từng thấy, nhưng với kiểu dây dưa như vậy của tiểu cẩu, nói chưa từng thấy sợ là không thể nào nói nổi, liền đáp: "Tại hai ngày này, lúc quét dọn có gặp nó hai lần, sau đó thấy có người tìm đến, đem nó ôm đi."

Tống Bình Bình hoài nghi, "Thật sự chỉ có như vậy?"

Dữu Khánh có thể trả lời thế nào nữa? Chỉ có thể nỗ lực kiên trì đáp: "Vâng."

Tống Bình Bình xoay người, đem chổi giao cho tiểu Hồng, lại kéo lấy cái túi "Cẩu lương" mà tiểu Hồng mang theo vào trong tay, đưa cho Dữu Khánh, "Cầm."

Dữu Khánh mờ mịt nhận lấy, thuận tay nhéo nhéo, không biết là thứ gì, cũng không biết có ý gì.

Tống Bình Bình: "Bên trong là thức ăn đặc chế cho nó ăn, ngươi chó nó ăn đi." Thái độ cường ngạnh.

Dữu Khánh đành phải kéo mở túi ra, lấy ra một viên hình cầu chứa keo nửa trong suốt có màu hổ phách, lớn cỡ quả trứng chim cút, nắm trong tay có cảm giác co dãn, cũng không biết làm từ cái gì, chậm rãi ngồi xổm xuống đưa đến bên mép tiểu cẩu, huých huýnh miệng nó.

Tiểu cẩu vừa nhìn thấy thứ này, rõ ràng có phần bài xích, nhỏ giọng nức nở một tiếng, nghiêng đầu, lui về sau hai bước.

Dữu Khánh lại đưa lên trước, hình cầu màu hổ phách lại đụng đụng vào miệng nó.

Tiểu cẩu giương mắt nhìn chăm chú hắn, thần tình có vẻ ủy khuất, sau khi miệng liên tục bị đụng mấy lần, cuối cùng không tình nguyện mà mở miệng ra, một ngụm ngậm vào trong miệng, nhai vài cái rồi ngẩng đầu nuốt vào bụng.

Ba nữ nhân thì đã bị một màn này làm cho khiếp sợ!

Đã ăn rồi? Lần này không phải ép rót vào, là tự nó chủ động ăn vào!

Ba nữ nhân mặt tràn đầy vẻ khó tin, sắc mặt chân chính là sống gặp quỷ rồi.

Bởi vì các nàng biết rõ con tiểu cẩu này sau khi cai sữa muốn cho nó ăn là khó cỡ nào, cả ngày vừa khóc vừa quậy a, bây giờ vậy mà lại nhu thuận như vậy tại trước mặt một ngoại nhân, hơn nữa còn là một gia đinh, còn là gia đinh cấp thấp.

Ba nữ nhân rất muốn hỏi, làm sao có thể như vậy?

Tiểu cẩu sau khi nuốt vào "Cẩu lương", thì từ từ đi đến dưới chân Dữu Khánh, bám chặt ống quần Dữu Khánh, lôi kéo hắn đi, giống như muốn nói, ta đã ăn rồi, có thể trở về rồi đi?

Dữu Khánh ngẩng đầu nhìn phản ứng của mấy vị kia, ra vẻ đang hỏi đã được rồi chưa?

Nhưng mà phản ứng của ba nữ nhân có chút kỳ quái, hắn không hiểu mấy vị này muốn làm gì, làm cho hắn cũng không còn tâm tư âm thầm quan tâm Văn Hinh nữa rồi, chậm rãi đứng lên, thử hỏi: "Nhỏ đã có thể đi rồi chưa?"

Ánh mắt ba nữ nhân vẫn còn nhìn chằm chằm trên mặt đất, chỉ thấy tiểu cẩu bám chặt lấy ống quần Dữu Khánh ra sức kéo về sau, không thể nghi ngờ đã dốc hết tất cả sức lực, nhưng mà quá yếu ớt rồi, căn bản kéo bất động, liền dừng lại vẫy vẫy đuôi với Dữu Khánh, thấy Dữu Khánh không chút động lòng, lại cắn kéo.

Dữu Khánh đương nhiên biết rõ con tiểu cẩu này là muốn trở về viện của hắn, rất có thể không cần để ý tới, vấn đề là ba vị trước mắt có ý gì, lại thử nói ra: "Nhỏ còn có việc làm."

"Làm việc?" Tống Bình Bình ngẩng đầu hỏi: "Làm việc gì?"

Dữu Khánh chỉ chỉ cổng viện cách đây bảy tám trượng, "Nhỏ quản một chỗ Tạp vật viện."

Tống Bình Bình nghiêng đầu hất về phương hướng nội viện, "Đừng có làm Tạp vật viện gì nữa rồi, đi thôi, đi theo chúng ta."

Nàng ta vừa nói ra lời này, Văn Hinh và tiểu Hồng đều biết rõ là có ý gì, đã có biện pháp giải quyết việc tiểu cẩu không chịu ăn, để cho vị này trợ giúp cho ăn không phải là được rồi.

Dữu Khánh sửng sốt, ánh mắt hơi lóe, nhìn về phía Văn Hinh, trong lòng âm thầm thầm vui mừng.

Tiểu Hồng lại lên tiếng: "Bình Bình tỷ, hạ nhân trong phủ có quy củ của hạ nhân trong phủ, nơi đây thuộc về Phùng quản sự Thiên Tạp viện quản, người của hắn chúng ta không thể tùy tiện dẫn đi."

Tống Bình Bình: "Đơn giản, ngươi đi nhanh, đi gọi Phùng quản sự kia tới đây a."

Tiểu Hồng lập tức nhìn về phía Văn Hinh, người sau khẽ gật đầu, cũng có ý này.

"Được, chờ ta một chút, rất nhanh sẽ trở về." Tiểu Hồng ném cây chổi, xách váy chạy đi.

Dữu Khánh mặt ngoài không gợn sóng, không sợ hãi, nghĩ đến sắp cùng Văn Hinh ở chung một nơi, trong nội tâm âm thầm hưng phấn không thôi.

"Ta nói a, chúng ta đứng trên đường làm gì. Nơi kia..." Tống Bình Bình chỉ cổng viện ở cách không xa, hơi nhìn eo bài của Dữu Khánh, "Ngưu Hữu Khánh, đi xem viện của ngươi đi."

Văn Hinh nhìn nhìn tiểu cẩu trên mặt đất còn đang cắn kéo ống quần hắn, cũng gật gật đầu.

Dữu Khánh lúc này khom lưng nhặt cây chổi trên mặt đất lên, sau đó cất bước rời đi, tiểu cẩu lập tức nhả ra, ngoe nguẩy nhảy nhót ở một bên cùng đi theo, về phần Văn Hinh và Tống Bình Bình gì đó là không thèm liếc mắt nhìn.

Một màn này làm cho hai nữ nhân không còn gì để nói, có cảm giác đã nuôi dưỡng một thứ vô tình vô nghĩa.

Khi leo lên bậc thang cổng viện thì bởi thân thể tiểu cẩu tròn trịa, chân lại ngắn, bậc thang có chút cao hơn bụng, nhìn có cảm giác như phải liều mạng vừa nhảy vừa bò mới đi lên được. Nói chung khi cùng theo Dữu Khánh đẩy ra cổng viện, cùng nhau tiến vào thì rất hân hoan, bắt đầu ở trong sân loạn chui loạn chạy, tìm kiếm khắp nơi.

Đi đến bậc thang cửa vào, Văn Hinh lại có chút lo lắng, chậm chạp không dám đi vào.

Tống Bình Bình quay đầu lại nhìn, biết rõ nàng lo lắng điều gì, "Ai, không sao, cũng không phải cô nam quả nữ, không phải có ta bồi theo sao, ngươi đứng tại cổng vào để cho người đi qua nhìn thấy được còn khó coi hơn."

Khóe miệng Văn Hinh nhấp nhấp, lúc này mới thử cất bước tiến vào.

Hai nữ đi vào, thoáng nhìn qua, đúng là một khu Tứ hợp viện rất nhỏ, thật đúng là địa phương chồng chất tạp vật.

Tại bên trong Văn phủ tràn đầy ngăn nắp, sắc thái nơi đây giống như là một thế giới khác, hoa cỏ cây cối bên ngoài viện đều là được chăm sóc tinh tế.

Văn Hinh đứng ở giữa viện, không loạn động, chỉ là chậm rãi quan sát khắp nơi, Tống Bình Bình nhưng là duỗi chân vươn đầu đi dạo khắp nơi, nhìn thấy nơi Dữu Khánh nghỉ ngơi là nhà một gian chật hẹp thì bĩu môi, hiển nhiên xem thường.

Dữu Khánh chuyển hai cái ghế tới đây, Văn Hinh trông thấy thì mỉm cười xua tay, thể hiện không cần, Dữu Khánh đành phải đặt trở lại, về sau khoanh tay đứng thẳng tại dưới mái hiên.

Hắn muốn đi tới bắt chuyện với Văn Hinh nhưng mà biết rõ đó không phải là chuyện một hạ nhân như mình nên làm.

Chạy khắp nơi tìm một vòng, tiểu cẩu chạy tới chỗ đối diện với Dữu Khánh, ngẩng đầu nhìn Dữu Khánh, ngẫu nhiên ngao ngao hai tiếng, dáng vẻ rất ủy khuất.

Một người đứng dưới mái hiên, một chó tại trên đất, một người một chó đối diện nhau, ở giữa ngăn cách bởi một rãnh cống nước.

Không đợi quá lâu liền có tiếng bước chân vội vã đi tới, đầu tiên là tiểu Hồng chạy qua cổng vào, phía sau đi theo hai nam nhân.

"Nơi đây." Tống Bình Bình kêu gọi.

Rất nhanh, tiểu Hồng chạy đi vào, quét mắt nhìn tình huống trong viện, đi đến bên cạnh Văn Hinh, "Tiểu thư, Phùng quản sự tới rồi."

Tới đây không chỉ có Phùng Trường Điển, còn có Lưu Quý, hai người vừa tiến đến liền vội vàng đối với Văn Hinh tất cung tất kính hành lễ, "Tam tiểu thư."

Sau khi miễn lễ, Phùng Trường Điển lại gật đầu chào hỏi Tống Bình Bình, "Tống cô nương."

Tống Bình Bình trực tiếp hướng Dữu Khánh hất cằm, "Ngưu Hữu Khánh này là người của Tây tạp viện các ngươi?"

"Vâng." Phùng Trường Điển đáp, có chút kinh nghi bất định, không biết xảy ra chuyện gì, khi tiểu Hồng tìm đến lão thì chỉ nói nhanh một chút đi tới đây, nói là Tam tiểu thư đang đợi.

Tống Bình Bình: "Báo cho ngươi một tiếng, người này, hữu dụng với Tam tiểu thư, chúng ta sẽ dẫn đi."

"Việc này..." Phùng Trường Điển hơi chút chần chừ, chắp tay hỏi: "Tam tiểu thư, lão nô mạo muội hỏi một tiếng, ngài cần hắn làm gì?"

Tống Bình Bình trả lời thay, chỉ chỉ tiểu cẩu đối diện với Dữu Khánh, "Hắn thích hợp nuôi dưỡng Linh sủng cho Tam tiểu thư, chúng ta muốn dẫn đi, có vấn đề sao?"

Việc này là thật có vấn đề, Phùng Trường Điển cười khổ, nhìn Dữu Khánh một cái, đưa tay mời: "Tam tiểu thư, có thể mượn một bước nói chuyện hay không?"

Văn Hinh kinh ngạc, theo lý thuyết không nên cự tuyệt mình mới phải a, đang định gật đầu, nào ngờ Tống Bình Bình kêu lên: "Phùng quản sự, ngươi làm gì nhiều chuyện như vậy, có lời gì không thể nói thẳng ra sao? Chỉ hỏi ngươi một câu cho hay là không cho."

Phùng Trường Điển bất đắc dĩ, đành phải thực sự thông báo: "Tống cô nương, trong phủ có quy củ trong phủ, ta cũng phải làm việc theo quy củ. Là như vậy, Ngưu Hữu Khánh là gia đinh vừa mới tuyển vào, tạm thời chỉ có thể làm người hầu tại ngoại viện. Mỗi một gia đinh tiến vào nội viện đều phải được tra rõ lai lịch, tại trước khi chưa thể xác định không có vấn đề thì không thể đưa vào nội viện.

Đây là quy củ đã được trong phủ định ra thật lâu trước đây, nếu như muốn phá lệ thì lão nô là không có quyền hạn đó, chí ít cần chính quản gia cho phép mới được.

Nhưng mà thứ cho lão nô nói thẳng, dù cho đi tìm quản gia, muốn để cho quản gia đồng ý, vậy cũng phải phân rõ là làm chuyện gì, để cho Ngưu Hữu Khánh trực tiếp đi làm người hầu bên cạnh Tam tiểu thư, vậy thì thật sự không phải là việc nhỏ. Tại trước khi chưa có xác định được rõ ràng nguồn gốc trước lúc Ngưu Hữu Khánh vào phủ, sợ rằng quản gia cũng sẽ không trực tiếp đồng ý, có khả năng ngay cả tộc trưởng cũng sẽ không dễ dàng gật đầu, khẳng định phải có quá trình mới được."

Tống Bình Bình, Văn Hinh, tiểu Hồng quay mặt nhìn nhau, đều đã nghe hiểu, nếu nói như thế tới, sợ rằng thật đúng là không được, là các nàng đem vấn đề suy nghĩ đơn giản rồi.

Dữu Khánh cũng có cảm giác mộng đẹp tan vỡ, trong lòng âm thầm chửi bới, đại hộ nhân gia thật nhiều quy củ.

Phùng Trường Điển thoáng quan sát phản ứng của mọi người, lại chắp tay nói: "Tam tiểu thư, theo ý lão nô, không bằng như vậy, nếu như ngài yên tâm thì không bằng để Linh sủng lại Tây tạp viện nuôi dưỡng, chúng ta nhất định giúp ngài trông nom tốt, thế nào?"

Tống Bình Bình xua tay, "Cái này cũng không phải ai muốn nuôi dưỡng là có thể nuôi dưỡng được, các ngươi vô dụng, để cho hắn nuôi dưỡng." Ngón tay chỉ Dữu Khánh.

Ngoan ngoãn đứng ở một bên, lúc này vẻ mặt Lưu Quý kinh nghi bất định, có phần ước ao nhìn về phía Dữu Khánh, không biết vị này làm sao lại vào được pháp nhãn của phía Tam tiểu thư, cái này nếu như thông qua Văn phủ xác minh lai lịch, ba tháng sau lưu lại, một khi tiến vào nội viện, e rằng sẽ trở thành nhân vật ngay cả gã đều phải nịnh bợ.

Phùng Trường Điển sửng sốt, ngay lập tức đáp: "Vậy cũng đơn giản, vậy thì để lại nơi đây cho hắn nuôi dưỡng là được rồi."

"Nơi đây?" Tống Bình Bình liếc mắt khinh bỉ, hỏi ngược lại: "Nơi này là nơi cho người ở sao?"

Ý của nàng ta là, nơi mà ngay cả người đều không dễ ở, hoàn cảnh này làm sao có thể dưỡng Linh sủng?

Nhưng người khác nghe thấy có phần chói tai, Dữu Khánh không nói nên lời, Phùng Trường Điển cũng không nói nên lời, đều hết chỗ nói rồi, bảo người làm sao trả lời?

Văn Hinh nhìn Dữu Khánh một cái, trong lòng nảy sinh áy náy, vội nói: "Không sao, có thể, vậy thì để lại đây dưỡng đi."

Tống Bình Bình dứt lời cũng ý thức được mình đã lỡ lời, hừ một tiếng, không nhiều lời nữa.

"Được." Phùng Trường Điển nặn ra nét tươi cười đáp, rồi chuyển sang nói với Dữu Khánh: "Ngưu Hữu Khánh, Tam tiểu thư coi trọng ngươi, ủy thác trọng trách cho ngươi, ngươi phải làm cho tốt, không thể sơ suất, có thể làm được không?"

Dữu Khánh thấy bối rối. Hắn chưa từng dưỡng qua cái trò này, quỷ mới biết làm sao để nuôi dưỡng, nhưng nghĩ đến việc làm vậy thì có khả năng thường xuyên được gặp mặt Văn Hinh, liền cung kính đáp: "Nhỏ nhất định làm hết sức."

Phùng Trường Điển gật đầu: "Có cần cái gì thì có thể nói với Lưu Quý, cũng có thể trực tiếp tới tìm ta."

Dữu Khánh: "Vâng."

Sự tình xem như xác định như vậy rồi.

Ngoài cổng, Nam Trúc đi tới, vốn định tiến vào viện, muốn hỏi thăm xem tối hôm qua có tiến địa đạo hay không, kết quả nghe thấy trong Tạp vật viện có người nói chuyện, liền dự phòng một chút, tiếp tục đi tới trước, khi nhìn thấy một đám người trong viện thì không tiếp tục quay đầu lại.