Bán Tiên

Chương 193






Ba ngàn năm? Nghe có phần kích thích a, sư huynh đệ ba người nhìn nhau, đều không rõ.

Dữu Khánh lại lần nữa quát hỏi: "Rốt cuộc, ngươi là ai?"

"Là ai?" Bạch y nữ tử giống như tự hỏi một câu, không có trả lời, lại chân trần đi tới sát mép cầu đá không có lan can, ngước nhìn không trung không đáp, giống như tịch liêu, như thâm trầm, như hồi ức lại quá khứ.

Trong sơn cốc bỗng nhiên nổi gió lên, khiến ba sư huynh đệ hơi kinh ngạc, không gian này ở trong lòng đất, gió từ đâu tới, nhìn nhìn khắp nơi, mới phát hiện là phía dưới vách núi có tà khí dâng lên, quấy nhiễu lên giống như có gió nổi mây bay vậy.

"Tích tích tích..."

Tà khí thổi tới như cơn gió khiến cho Đầu To lại kêu to cảnh báo lần nữa.

Đứng ở trong quầng sáng tinh khiết, bạch y nữ tử như muốn đón gió tung bay theo, tay áo váy phất phới, tóc dài cũng lay động trong gió, đột nhiên nói: "Các ngươi muốn phỏng đoán ta là ai cũng được, quan trọng là các ngươi đã nhìn thấy, ta không có ác ý đối với các ngươi."

Dúng mạo nữ nhân này không tính là xinh đẹp nhưng lại có một đôi mắt thâm tình chân thành.

Ánh mắt thâm tình ngước nhìn tinh không trước mắt, dáng vẻ cô đơn đứng đó, đem đến cho người ta một cảm giác khó mà tả rõ.

Dữu Khánh chỉ chỉ nàng, lại chỉ chỉ mình, "Ngươi dùng phương thức này gặp mặt chúng ta, e rằng không phải một câu không có ác ý là có thể giải thích được, ngươi xác định không có ý đồ khác?"

Bạch y nữ tử: "Ta có thể trợ giúp các ngươi giải quyết hết đám Yêu tu đang truy giết các ngươi kia. Tại trong địa cung này, nếu như có ta trợ giúp, các ngươi có thể dễ dàng tránh thoát được bất cứ kẻ nào. Những kẻ tiến vào địa cung, giúp ta giết chết bọn họ."

Không biết có phải bởi vì đã thật lâu không có nói chuyện với người khác hay không, trình tự lời này không thuận, nói có phần luẩn quẩn.

Nam Trúc một tay cầm kiếm, một tay cầm Huỳnh thạch, vẻ mặt bối rối hỏi: "Đến tột cùng là ngươi giúp chúng ta giết chết những Yêu tu, hay là chúng ta giúp ngươi giết chết những Yêu tu kia?"

Bạch y nữ tử cúi đầu trong gió, tóc dài tung bay, trầm tư, cuối cùng đưa ra một đáp án, "Hợp tác."

Dữu Khánh: "Chúng ta đối với ngươi hoàn toàn không biết gì cả, vì sao phải hợp tác với ngươi?"

Bạch y nữ tử lại đổi một câu trả lời, "Có thể là giao dịch."

Dữu Khánh: "Giao dịch như thế nào?"

Bạch y nữ tử: "Nghe ta, ta liền cho thứ các ngươi muốn."

Dữu Khánh: "Ngươi có thể cho chúng ta cái gì?"

Bạch y nữ tử xoay người đối diện với bọn họ, "Ngươi người này rất không thành thật."

"..." Dữu Khánh không nói nên lời, việc này là thế nào, tại sao lại kéo tới vấn đề đó.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết trái lại nhịn không được nhìn nhau, phát hiện ánh mắt nữ nhân này nhìn rất không tệ.

"Không phải. . ." Dữu Khánh có phần không biết phải nói tiếp vấn đề này như thế nào, lắc đầu, rất bất mãn nói: "Chúng ta không oán không cừu, ngươi đến cùng muốn nói cái gì?"

Bạch y nữ tử: "Năm đó A Tiết Chương là người chủ trì khai quật địa cung, nhân viên Ty Nam phủ cùng đi lấy Vân Đồ đi khỏi Địa cung, từ đó về sau Địa cung yên tĩnh nhiều năm, bây giờ đột nhiên liên tiếp có nhiều kẻ khác nhau xâm nhập, tuyệt không phải trùng hợp, nói rõ bí mật trong Vân Đồ đã có người giải được, cho nên mới gợn sóng trở lại. Con trai của A Tiết Chương cũng đúng lúc tới đây, nói là tới tìm Vân Đồ, ngươi đang nói láo, ngươi đã biết bí mật trong Vân Đồ, đang lừa gạt những Yêu tu kia."

"..." Dữu Khánh á khẩu không trả lời được.

Sư huynh đệ ba người coi như đã hiểu rồi, xem ra Liễu Phiêu Phiêu nói thật sự không sai, tại trong địa cung này, mỗi lời nói cử chỉ đều sẽ bị người ta nhìn trộm.

"Ngươi không phải tới tìm Vân Đồ, ngươi đã biết bí mật trong Vân Đồ, là tới tìm kiếm manh mối tiên gia động phủ. Chủ mộ thất không có manh mối mà ngươi muốn, manh mối tại nơi chỗ ta đây, ta biết rõ Tiên gia động phủ ở đâu. Nghe ta dặn dò, xong việc ta sẽ nói cho các ngươi biết Tiên gia động phủ ở đâu."

Sư huynh đệ ba người quay mặt nhìn nhau.

Nam Trúc thăm dò hỏi: "Ngươi nói ngươi đã ở tại đây ba ngàn năm, còn nói mình bất tử bất diệt, chẳng lẽ ngươi chính là 'Vân Hề' kia?"

Bạch y nữ tử trực tiếp phủ nhận, "Không phải."

"Ách. . ." Nam Trúc sửng sốt, sư huynh đệ ba người đều có phần sửng sốt, trước mắt ngoại trừ vị kia trong truyền thuyết, nghĩ không ra còn có ai có thể tương ứng được, Nam Trúc lại hỏi: "Vậy ngươi là ai?"

Bạch y nữ tử tựa hồ không muốn đối diện vấn đề này, "Là ai các ngươi đều không thể xác nhận được, đối với các ngươi mà nói, biết rõ Tiên gia động phủ ở đâu, có thể sống sót rời đi hay không mới là trọng yếu nhất."

Dữu Khánh gật đầu, "Có thể đồng ý với ngươi."

Hai vị sư huynh nhất tề quay nhìn hắn chăm chú, Nam Trúc đưa kiếm trong tay gõ thình thịch vào kiếm trong tay Dữu Khánh, nhắc nhở: "Ngay cả đối tượng hợp tác là ai cũng không biết, ngươi lấy sức lực ở đâu mà đồng ý thống khoái vậy?"

"Nàng nói không sai. Nếu như nàng thực sự là người của ba ngàn năm trước, không quản nàng nói mình là ai, chúng ta đều không thể xác nhận được. Cho nên ta chỉ quan tâm tới việc lời nàng nói ra có thể làm được hay không, có thể thực hiện được hay không." Dữu Khánh nâng tay đưa kiếm hất kiếm của gã ra, nói với nàng kia: "Cần thỏa mãn hai điều kiện. Thứ nhất, trước tiên nói cho chúng ta biết Tiên gia động phủ ở đâu."

Hai vị sư huynh lại ngẩn ra, cảm thấy lời này của lão Thập Ngũ có phải có phần quá lộ liễu trực tiếp quá hay không.

Bạch y nữ tử cũng hơi chần chừ, "Dù cho bây giờ nói cho ngươi, làm sao ngươi biết ta nói là thật hay là giả?"

Dữu Khánh: "Xong việc ngươi mới nói cho ta, ta cũng không biết là thật hay là giả. Ngươi nói trước cho ta, ta tự sẽ nghĩ biện pháp để xác minh."

Bạch y nữ tử: "Hai cái điều kiện, còn cái kia thì sao?"

Dữu Khánh: "Ngươi trước tiên làm xong cái thứ nhất rồi nói tiếp."

Bạch y nữ tử trầm mặc.

Hai vị sư huynh nhìn xem người này, lại quay nhìn người kia.

Một lúc lâu sau, bạch y nữ tử suy nghĩ hồi ức nói ra: "Vị trí cụ thể của Tiểu Vân gian, ta cũng không rõ lắm, cửa ra vào tại trên đỉnh một ngọn núi, tại đỉnh ngọn núi cao nhất giữa những đám núi ở chỗ sâu trong mây trắng."

Dữu Khánh nhịn không được liếc mắt khinh bỉ, "Ngươi nói vậy sao tính là biết, dù cho đúng như ngươi nói, làm sao có thể tìm được?"

Bạch y nữ tử: "Dưới núi có một dòng nước xiết, cưỡi bè gỗ trôi theo dòng nước khoảng nửa canh giờ là có thể nhìn thấy một trấn nhỏ, trên núi xung quanh trấn nhỏ có rất nhiều Sơn Trà hoa, non nửa ngày sau có thể thấy một cái bến tàu, lại là một trấn nhỏ."

Dữu Khánh thả hai tay giang ra: "Tên của hai trấn nhỏ là gì, ngươi không nói ra được địa danh thì có tác dụng gì?"

Bạch y nữ tử: "Xuôi dòng trôi qua, trấn nhỏ có Sơn Trà hoa không biết tên là gì, trấn nhỏ bến tàu thì gọi là Thạch Cơ Loan."

"Thạch Cơ Loan. . ." Nam Trúc lẩm nhẩm ghi nhớ tên này.

Dữu Khánh nghi hoặc: "Nghe cách ngươi nói, ngươi từng ra vào Tiểu Vân gian, tại sao lại không hiểu rõ địa danh bên ngoài Tiểu Vân gian?"

Bạch y nữ tử: "Đi bộ xuất hành, chỉ có một lần." Lời dừng tại đây, có vẻ không muốn giải thích nhiều hơn.

Được rồi, Dữu Khánh lui mà cầu thứ nhì, "Thiên hạ lớn như vậy, đã ba ngàn năm trôi qua, tên của một trấn nhỏ còn như cũ hay không cũng là cái vấn đề, cho tên của địa danh lớn hơn đi."

Bạch y nữ tử suy nghĩ một chút, nói: "Ninh châu. Địa danh to to nhỏ nhỏ khác nữa thì ta nhớ không rõ rồi, cần phải tự các ngươi đi tìm."

Ninh châu? Sư huynh đệ ba người nhìn nhau, cái tên châu này trái lại vẫn còn tiếp tục được sử dụng tại Cẩm Quốc.

Dữu Khánh suy nghĩ một chút lại hỏi, "Nếu như nhập khẩu tại trên đỉnh một ngọn núi, làm sao có khả năng qua nhiều năm như vậy mà không bị người phát hiện?"

Bạch y nữ tử, "Không có biện pháp ra vào, dù cho ngươi đứng ở cửa vào cũng nhìn không thấy, huống chi khi Thượng tiên ly khai thì đã phong ấn động phủ, thời điểm bình thường là không vào được. Hàng năm tại giờ Tý ngày mồng một tháng một sẽ mở ra một lần, chỉ cần có ánh trăng, đứng ở đỉnh núi tự nhiên có thể nhìn thấy nhập khẩu. Điều kiện đầu tiên của ngươi ta đã nói rất rõ ràng rồi, điều kiện thứ hai là gì?"

Dữu Khánh lại nhìn nhìn hai vị sư huynh, thấy hai người gật đầu thể hiện đã nhớ kỹ, lúc này mới nhắc tới điều kiện thứ hai, "Bản đồ, ta muốn bản đồ của tòa địa cung này, ngươi có thể hiểu rõ tất cả về tòa địa cung này, làm ra một tấm bản đồ đối với ngươi mà nói hẳn là không thành vấn đề."

Bạch y nữ tử: "Ta chính là bản đồ sống, không cần phải làm thêm cái bản đồ."

Dữu Khánh: "Nếu như ngươi nuốt lời thì ngay cả đi hướng nào để đột phá vòng vây ta cũng không biết. Ta cần một phần bản đồ địa cung tỉ mỉ cũng là để nắm giữ địa hình, đem địa hình nhớ kỹ trong lòng mới tiện cho đúng lúc làm ra phán đoán, mới dễ giúp ngươi đối phó đám người kia. Ngươi nói có đúng hay không?"

Bạch y nữ tử suy nghĩ một chút, "Chờ."

Dứt lời liền xoay người bỏ đi, biến mất tại động khẩu phía một đầu cầu.

Ánh sáng trắng nhạt xung quanh cũng đột nhiên rút đi như thủy triều, trong nháy mắt lại biến thành thế giới hắc ám, chỉ còn có Huỳnh thạch trên tay ba người đang phát sáng.

Nam Trúc nhìn khắp nơi, áp sát tới trước người hai vị sư đệ, hỏi: "Nàng ta là 'Vân Hề' sao?"

Mục Ngạo Thiết: "Nếu như thật sự sống hơn ba nghìn năm thì có thể là nàng."

Nam Trúc: "Ba ngàn năm, thật đã trở thành Tiên nhân trường sinh bất lão hay sao?"

Dữu Khánh: "Tiên nhân hội ở tại loại địa phương quỷ quái này sao? Còn sẽ cùng chúng ta nói chuyện hợp tác? Lão Thất, ngươi vậy mà thực sự tin hay sao? Nếu nàng ta là Vân Hề kia, vậy thì khẳng định không phải là Tiên nhân gì. Tà khí tại nơi đây cũng không phải là trống không mà có, nàng ta hẳn phải tu luyện tà thuật gì đó. Nếu như dự đoán không sai thì nàng ta đã biến thành tà ma!"

Trực tiếp không hề cấm kỵ nói ra như vậy khiến Nam Trúc liên tục ra hiệu cho hắn im tiếng, chỉ chỉ bốn phía, thể hiện là đối phương có thể nghe được.

Sau khi mọi người đều đã yên tĩnh, Nam Trúc lại nhịn không được lẩm bẩm một câu, "Các ngươi không có kỳ quái sao, vì sao lại cứ là tìm chúng ta hợp tác, rõ ràng còn có kẻ khác tu vi càng cao hơn."

Dữu Khánh: "Có thể đi vào nơi đây chen một tay đều là loại người nào? Không tìm chúng ta thì tìm ai? Tìm Ty Nam phủ, tìm Thiên Lưu sơn, hay là tìm Đại Nghiệp ty? Tìm những kẻ kia để hợp tác không khác nào bảo hổ lột da. Chỉ cần nàng ta dám để lộ ra nội tình, chỉ sợ ngay cả sào huyệt cũng sẽ bị người bưng đi."

Nam Trúc thổn thức, "Thì ra là bởi vì thực lực chúng ta yếu a!"

Dữu Khánh nhìn nhìn hai bên, "Có chút thủ đoạn trước kia từng sử dụng qua với đám người kia, lần này dùng lại, hiệu quả đã không lớn nữa, nàng ta cũng có phần sợ rồi, nàng cũng có chuẩn bị khác, từ lời đám người Liễu Phiêu Phiêu nói là có thể nhìn ra, thí dụ như mê hồn trận tại nhập khẩu chính là trước đó không có.

Quan trọng nhất là, một ít thủ đoạn của nàng ta không có tác dụng đối với ba chúng ta. Lúc trước nàng có dự định gặp ba chúng ta hay không thì ta không biết. Bởi chúng ta đem đám người Liễu Phiêu Phiêu cứu ra khỏi cạm bẫy của nàng ta nên nàng ta đại khái thật sự có phần gấp gáp rồi, đại khái là không hi vọng ba chúng ta tiếp tục liên thủ cùng người khác, mới không tiếc lộ diện nói chuyện cùng chúng ta."

Nói đến đây, hắn chợt lớn tiếng hướng về phía không trung sơn cốc hô lên: "Vị Tiên nhân bất tử bất diệt kia ơi, có phải như vậy hay không?" Âm thanh vang vọng trong sơn cốc tối như mực.

"Hừ!" Chỉ có một tiếng nữ nhân hừ lạnh đáp lại.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nghe vậy đều là toát ra vẻ như có suy nghĩ, không thừa nhận cũng không được, đầu óc lão Thập Ngũ có lúc rất là cơ trí, bọn họ cũng chỉ mong lão Thập Ngũ làm ra một số quyết định thì trong lòng có cơ sở.

Bọn họ cũng lo lắng bên mình hợp tác với bạch y nữ tử cũng là bảo hổ lột da, nhưng mà dựa vào sự lý giải về Dữu Khánh, đều mơ hồ cảm giác được Dữu Khánh đồng ý thoải mái như vậy thì có phần không bình thường, giống như là đang ẩn giấu trò xấu gì đó.

Không đợi quá lâu, vị bạch y nữ tử kia lại xuất hiện, từ trong động quật đầu cầu kia đi tới, cầm tấm vải trên tay, đi đến trước mặt ba người, giao qua.