Bán Tiên

Chương 191






Vừa nhìn liền biết, tiểu yêu kia là bị tà khí kích thích.

Sư huynh đệ ba người quay mặt nhìn nhau, mới vừa cảm thấy có thể là phán đoán sai, có khả năng không phải là tà khí, bây giờ vừa nhìn thấy vậy liền phát hiện không sai, quả thực là tà khí.

Chỉ là ba người có phần không rõ. . .

Dữu Khánh nhìn hai vị sư huynh nhíu màu chậm rãi hít sâu một hơi.

Nam Trúc nhìn hai vị sư đệ, cũng ưỡn cái bụng bự chậm rãi hít sâu một hơi.

Mục Ngạo Thiết dứt khoát ngay cả miệng cũng mở ra, chậm rãi hít sâu một hơi.

Sư huynh đệ ba người không thốt tiếng nào, nhưng là tâm hữu linh tê(rất hiểu ý nhau), đều thực hiện cho hai vị khác nhìn xem, cho thấy mình hô hấp thật sự không có vấn đề.

Việc này thật kỳ lạ, ba người quay đầu lại nhìn về phía tiểu yêu đang run rẩy, không hiểu rõ, vì sao ba người bọn hắn không có việc gì, chỉ có tiểu yêu kia là có việc?

Là tiểu yêu kia đang diễn hay là tà khí này chỉ nhằm vào Yêu tu?

Nếu là đang diễn, vậy thì diễn xuất này quả thực rất tốt, cảm giác như toàn bộ bầy yêu, kể cả Liễu Phiêu Phiêu, đều đang phối hợp với gã để diễn.

Nếu như nói tà khí chỉ nhằm vào Yêu tu vậy thì cũng không thể nào nói nổi rồi, trong phương diện này Yêu loại càng có năng lực kháng cự mới đúng.

Bầy yêu cứ nhìn tiểu yêu kia, không kẻ nào đi tới hỗ trợ giúp đỡ, bởi vì một khi xuất thủ giúp đỡ chính là làm cho bản thân tiêu hao một hơi nín thở kia, chính là đang hạ thấp tỷ lệ sống sót của mình.

Quan trọng nhất là, đó chỉ là một vị tiểu yêu.

Tiểu yêu kia chỉ có thể dựa vào chính bản thân để hóa giải, cũng may chỉ là thử hít vào một hơi nhỏ, hút vào cũng không nhiều, rất nhanh liền vận công bức ra tà khí kia, dần dần khôi phục lại bình tĩnh.

Nhưng mà sắc mặt tiểu yêu cũng không bình tĩnh, gã biết rõ một lần dày vò này đã khiến một hơi kia tiêu hao gần như không còn, kiên trì không nổi nữa rồi, trong ánh mắt có sự kinh hoảng.

Sau đó, ánh mắt bầy yêu dồn dập nhìn chăm chú về phía ba sư huynh đệ.

Liễu Phiêu Phiêu quát lớn: "Vì sao ba người các ngươi không có việc gì?"

Dữu Khánh chần chừ đáp: "Chúng ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ cái này là nhằm vào Yêu tu các ngươi?"

Liễu Phiêu Phiêu chần chừ, không phải không có khả năng này, nhưng có phần hoài nghi đây có phải chính là một trong những điểm mà ba người trông cậy để tiến vào cổ mộ hay không, nhưng hiện tại cũng không tiện chất vấn, còn phải dựa vào ba người này làm việc, lúc này quát lớn: "Còn không mau đào?"

Mục Ngạo Thiết trực tiếp cầm búa trong tay ném cho Dữu Khánh, phất tay ra hiệu một cái, ý tứ rất rõ ràng, đến phiên ngươi rồi.

Vô ý thức tiếp nhận lấy búa, Dữu Khánh không nói nên lời, lúc trước còn là sư huynh tốt muốn chết muốn sống, đảo mắt liền trở mặt rồi?

Hắn cũng không tiện ngay tại trước mặt bầy yêu nói cái gì, đành phải xách búa chui vào trong cái động đào nghiêng ra, đến cuối động vung tay từng búa từng búa bắt đầu nện đập đào móc.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thì ở tại ngoài động dọn dẹp đá vụn từ bên trong lăn xuống.

Liễu Phiêu Phiêu ngẩng đầu nhìn cái lỗ ở bên trên vẫn đang còn phun xuống tà khí, đã nhận ra được ý đồ của độc thủ phía sau màn, giết chết bọn họ là thứ yếu, việc này tựa hồ là định đem toàn bộ bọn họ đều luyện chế thành tà vật.

Đột nhiên, tên tiểu yêu lúc trước hút vào tà khí kia lại lần nữa phát ra động tĩnh.

Mọi người nhìn tới, chỉ thấy tiểu yêu kia cúi đầu xuống, đang há mồm thở dốc, hiển nhiên là hậu quả sau khi đã hao hết một hơi.

Sau đó, tiểu yêu triệt để yên tĩnh lại, chậm rãi ngẩng đầu, một đôi mắt đã biến thành huyết sắc, nhìn thật dọa người.

Rẹt! Một đạo hàn quang hiện lên, trực tiếp đem đầu nó trảm bay, keng, một thanh kiếm cắm lên trên vách đá.

Xuất thủ chính là Liễu Phiêu Phiêu.

Hạ sát thủ đối với người của mình, nàng ta cũng là không còn cách nào, thân là Kiến Nguyên sơn Đại chưởng vệ, nàng ta cần phải cân nhắc đến tính mạng của đại đa số huynh đệ, không thể cho phép một huynh đệ trúng tà phát tác quấy nhiễu mọi người duy trì tiết tấu tiêu hao một hơi kia.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đồng thời quay đầu lại nhìn, thấy thi thể tiểu yêu kia chậm rãi biến thành một con sói.

Liễu Phiêu Phiêu lắc mình đến động khẩu được đào ra, hướng bên trong quát lớn: "Tốc độ quá chậm, nhanh hơn một chút, lề lề mề mề đừng trách ta không khách khí!"

Bên trong đang cố ý làm chậm lại, Dữu Khánh không còn cách nào, đành phải dốc toàn bộ sức mạnh đào núi, quyết đoán dứt khoát nện mạnh.

Tiếp tục kéo dài một đoạn thời gian sau, lại bắt đầu có Yêu tu khác tu vi không tốt chống không nổi nữa, không còn cách nào phải trúng chiêu rồi.

Vì để không liên lụy đến người khác, Liễu Phiêu Phiêu không có lựa chọn nào khác, vẫn phải giết đi.

Giết đến mức Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết không dám thở mạnh, sợ khiến cho bầy yêu đố kị.

Hai người không ngại gian khổ, thành thành thật thật vùi đầu làm việc.

Về sau, thỉnh thoảng có Yêu tu đổ nhào xuống.

Mà Liễu Phiêu Phiêu cũng thỉnh thoảng phái người đi vào trong động xem tình hình đào móc, cứ cách một đoạn khoảng cách liền sẽ bức ba người Dữu Khánh hướng về phía thông đạo sát vách song song đào ngang sang, đánh ra một lỗ nhỏ, phát hiện sát vách vẫn có thạch cầu lấp kín, lại sai tiếp tục đào móc song song.

Đá vụn tại trong không gian tràn ngập tà khí càng chồng chất càng nhiều, Yêu tu chết ở trên tay chính mình cũng càng ngày càng nhiều.

Tại khi thay đổi người đào móc, Dữu Khánh nhân cơ hội nói nói thầm mấy câu với sư huynh tiếp nhận công việc.

Tại khi hơn bảy mươi tên Yêu tu chết dần đến chỉ còn khoảng hai mươi người thì Mục Ngạo Thiết một búa đào ngang bổ ra được một lỗ trống, lấy Huỳnh thạch ra dò xét phía bên kia, phát hiện đã đào thông rồi.

Vui mừng khôn xiết nhưng vẫn không dám lộ ra manh mối gì, dựa theo lời Dữu Khánh dặn dò, tiếp tục đào móc, duy trì động tĩnh không ngừng, mở rộng động khẩu ra.

Đợi cho động khẩu đủ để cho người ra vào được, cuối cùng Mục Ngạo Thiết hô lên tín hiệu, "Búa cùn rồi, đổi cái khác tiện tay đi."

Ở phía dưới đang dọn dẹp đống đá trượt xuống, tinh thần hai người rung lên, nhìn nhau, Dữu Khánh nghiêng đầu ra hiệu cho Nam Trúc rút trước, do hắn đoạn hậu.

Nam Trúc căng khuôn mặt, xách cây búa khác chui vào bên trong động.

Rất nhanh, âm thanh đào động lại vang lên, Dữu Khánh quan sát bầy yêu, thừa dịp không ai chú ý, khinh thân cong người tiến vào động khẩu.

Bên trong động nghiêng vẫn đang tiếp tục trượt xuống đá vỡ, cũng là căn cứ vào tình huống Yêu tu tại hiện trường mà tổng kết ra phương thức bố trí, yểm hộ một người cuối cùng thoát thân.

Dữu Khánh nhảy lên đúng vị trí, chui vào đường ngang, sư huynh đệ ba người vừa chạm trán nhau, lập tức không nói hai lời, nhanh chóng chui ra động, trước tiên trốn chạy.

Đột nhiên trở nên yên tĩnh, đang khoanh chân đả tọa, Liễu Phiêu Phiêu đột nhiên mở mắt, phát hiện ba gia hỏa kia không còn tại hiện trường, bỗng thấy không thích hợp, lắc mình cầm song kiếm xông vào bên trong động.

Chờ khi nàng ta chui ra khỏi lỗ hổng đào sinh thì nào còn có thể nhìn thấy bóng dáng ba người Dữu Khánh, một đường đuổi nhanh tới một chỗ đường giao nhau, đã không biết ba gia hỏa kia trốn theo hướng nào.

Chỉ chốc lát sau, khoảng hai mươi thủ hạ còn sót lại cũng đuổi tới, tu vi có thể chống chịu đến bây giờ, xem như là tinh anh.

"Đáng ghét, lại bị ba tên gia hỏa kia chạy thoát rồi." Một gã Yêu tu oán hận một câu, nhưng mà cảm giác há miệng thoải mái hô hấp quả thực không tệ.

Bị phạm nhân dễ dàng chạy thoát, cũng không thể nói có gì để hận, tại trong tình huống loại này, mọi người đều tận lực tự bảo vệ mình, có thể nói ốc còn không mang nổi mình ốc, bị người luồn qua chỗ trống là rất bình thường.

Ở mức độ nào đó mà nói thì vẫn cảm thấy may mắn, may mắn vì sống sót sau tai nạn, nếu không phải ba tên gia hỏa kia có thể giống như người không bị gì duy trì liên tục làm việc, nếu dựa vào chính tay bọn họ đào móc thông đạo đào sinh thì bọn họ không có khả năng kiên trì một hơi đến bây giờ.

Keng! Liễu Phiêu Phiêu vung kiếm bổ vào trên vách đá, tung tóe ra một đám đốm lửa, vẻ mặt rất oán hận.

Cảm giác thấy mình đã bị ba tên gia hỏa kia đùa giỡn.

Ba tên gia hỏa kia vì sao không sợ tà khí? Vì sao dám vẫy ra bọn họ để chạy trốn?

Vấn đề lại quay trở lại vấn đề sớm nhất lúc trước, ba tên gia hỏa kia thế đơn lực bạc vì sao dám xâm nhập vào tòa cổ mộ này?

Tất có điều cậy vào!

Ba tên gia hỏa kia tất có biện pháp không sợ tà khí, nàng ta cảm thấy mình đã bị lừa, dẫn đến nhiều thủ hạ như vậy uổng mạng!

Một đường chui loạn trốn loạn, sư huynh đệ ba người cảm giác được mình đã chạy rất xa, đã cảm thấy sẽ không tiếp tục bị đuổi kịp rồi, cuối cùng mới dừng lại.

Nam Trúc lo lắng: "Việc này nếu như thực sự bị bắt lại, chúng ta e rằng chết chắc rồi."

Dữu Khánh xem thường, "Lúc trước tại trong thông đạo chung quanh bị chặn kín, đó là không có biện pháp, bây giờ đã tiến vào trong địa cung chằng chịt này, muốn bắt được chúng ta nhưng không dễ dàng như vậy, bọn họ vẫn nên suy nghĩ chính mình có thể còn sống rời đi hay không."

Nam Trúc than thở: "Dựa vào thực lực của bọn họ, nếu như cũng không thể sống sót rời đi, chúng ta chẳng phải càng nguy hiểm sao?"

"Vậy thì chưa chắc." Dữu Khánh có chút tự tin, rút ra một cây hương bên hông, lấy mồi lửa ra thắp cháy lên.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết quay mặt nhìn nhau, trong lòng hiện lên cùng một ý nghĩ, lại muốn thỉnh Tổ sư gia rồi?

Dưới ánh sáng của Huỳnh thạch chiếu rọi, khói xanh lượn lờ phiêu đãng, hơi chút quan sát, khóe miệng Dữu Khánh hiện lên tiếu ý, phù hợp với phán đoán của hắn lúc trước, Chung Túc không nói sạo, cái địa cung này kỳ thực có thông khí, chỉ vì thông đạo địa cung quá mức quanh co dài dằng dặc, không dễ dàng bị nhận ra mà thôi.

Hắn xoay người hướng về phía gió thổi tới, "Đi, đi dạo địa cung này đi."

Đi ngược theo hướng gió có thể bảo đảm bình an.

Nếu có thứ gì đó xuất hiện tại phía trên hướng gió, sẽ làm cho khí lưu sinh ra yếu ớt biến hóa, ảnh hưởng đối với làn khói có thể giúp hắn nhận thấy được, từ đó có thể sớm lẩn tránh. Cuối hướng gió thì hắn hoàn toàn không có biện pháp phán đoán, việc này khác hẳn với việc tại trong địa quật tràn ngập khói mù lợi dụng Quan Tự quyết để bắt Hỏa Tất Xuất.

Nhưng chưa đi được bao xa, hắn liền ngây ngẩn cả người, ngưng thần quan sát làn khói biến hóa.

"Sao rồi?" Nam Trúc hỏi.

"Rút, phía trước có người, tới giao lộ phía sau đổi đường đi khác." Dữu Khánh ném xuống một câu, dẫn theo hai người quay đầu bỏ chạy.

Chỉ cần có người, không phải Yêu tu chính là tà vật nơi đây, dù sao khẳng định không phải là cùng một bọn với bọn hắn, khẳng định phải né tránh.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết có phần kinh nghi, không biết thật giả, nếu là thật, lẽ nào tổ sư gia có thể phù hộ hỗ trợ đến nước này?

Ba người vừa mới chạy đến gần ngã tư đường lúc trước đi qua liền khẩn cấp dừng lại rồi, lại đúng lúc bị chặn kín, phía trước, một đám Yêu tu vừa vặn chặn kín tại ngã tư đường, cầm đầu chính là Liễu Phiêu Phiêu, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm.

Quay đầu lại, mặt sau một đám Yêu tu cũng đang chạy tới, chặt đứt đường lui của bọn họ.

Dữu Khánh không nói nên lời, như vậy cũng có thể bị chặn đường, phải không may cỡ nào a?

Liễu Phiêu Phiêu lạnh lùng hỏi: "Còn không thúc thủ chịu trói đi?"

Ba người còn có thể làm gì? Dữu Khánh chỉ có thể cười khổ thả hai tay xuống, thực lực cách biệt quá xa, phản kháng lập tức chết, thúc thủ chịu trói có khả năng còn có cái đường sống.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng thúc thủ nhận mệnh rồi.

Nam Trúc đặc biệt u oán quét nhìn Dữu Khánh một cái, phát hiện tên này thích làm bậy, thích dày vò, đào ra thông đạo đào sinh vốn là rất tốt, cứ muốn chạy, vụ này hay rồi đi, không chết cũng phải chịu tội.

"Tích tích tích..."

Tại thời điểm một đám Yêu tu trước sau tới gần, Đầu To ở trong bím tóc đuôi ngựa của Dữu Khánh đột nhiên lại phát ra tiếng tích tích kêu to.

Dữu Khánh sửng sốt, ánh mắt đảo qua đám người Liễu Phiêu Phiêu trước mắt, nhất là theo dõi trường kiếm của Liễu Phiêu Phiêu, phát hiện cũng không phải là song kiếm vốn có của Liễu Phiêu Phiêu, đột nhiên cả kinh, rẹt một tiếng rút kiếm ra, kêu lên: "Giả, chém nó!"

Lắc mình lao ra, kiếm quang liên tục lóe lên, lục dịch văng ra.

Lướt qua giữa một đám Yêu tu, Dữu Khánh như chém dưa thái rau vậy, khi hắn dừng tại ngã tư đường thì đám Yêu tu "Liễu Phiêu Phiêu" đã đổ đầy khắp nơi, hiện hình ra một đám Quỷ Thai.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết vừa nhìn thấy tình hình này thì cũng rút kiếm lao tới một đám Yêu tu phía sau.

Tranh đấu rất nhanh liền kết thúc, ba người Dữu Khánh nhưng là nghĩ mà sợ không thôi, nguy hiểm thật, vừa rồi nếu như thật sự thúc thủ chịu trói, bị một đám rác rưỡi không có sức chiến đấu gì tới sát bên người đâm chết thì đó mới gọi là chết oan.

Tại chỗ không thích hợp ở lâu, ba người lại lần nữa đi tới trước, khi xông đến một hầm ngầm dưới núi thì lại nhất tề dừng lại, phía trước, trên cầu đá đứng một vị bạch y nữ tử, tựa hồ từ lâu đang chờ bọn họ.