Bán Tiên

Chương 188






Theo lý thuyết, xem như là có người gian lận đi phong kín lại, cũng không có khả năng xuất hiện loại tình trạng không tìm được này.

Bộ dạng Nam Trúc thì như là oan ức được rửa gạch, tại trước mặt hai vị sư đệ nói nhỏ, "Nhìn thấy không? Nhìn thấy hay không? Ta đã nói các ngươi làm oan uổng ta. Ta nói đã lần lượt đập gõ từng khối mà các ngươi không tin, bây giờ nhìn xem đi, nhiều người như vậy liên tục gõ đập, cũng là như trước, không có tác dụng."

Nỗi oan ức này gã bị kìm nén trong lòng một mực không nói ra được, làm cho chính mình cũng có phần hoài nghi phải chăng trong quá trình gõ tường dò tìm, mình thật sự thất thần mà có sơ sót hay không, bây giờ mới minh bạch lúc trước quả thực mình đã bị oan uổng.

Nhưng hiện tại không người nào quan tâm tới việc lúc trước gã có bị oan uổng hay không, trên thế gian chỉ có mình gã quan tâm, ngay từ đầu không người để ý tới gã.

Dữu Khánh cau mày không nói, quan sát bốn phía, có một điểm hắn xem như đã minh bạch, Yêu tu Kiến Nguyên sơn trước đây cũng không biết trong cổ mộ sẽ xuất hiện loại tình huống này.

Nói cách khác, đây là tình huống mới?

Tại sao không thể tìm được xuất khẩu?

Một đám Yêu tu cũng cảm thấy không có khả năng, phản ứng của bọn chúng cũng giống phản ứng của ba người Dữu Khánh lúc trước, mở rộng phạm vi lớn đi gõ vang.

Ba người Dữu Khánh cùng đi theo bọn họ một đường dày vò, muốn không đi theo cũng không được, thân bất do kỷ.

"Không đúng!"

Liễu Phiêu Phiêu đột nhiên lên tiếng, dẫn tới những người đứng bên cạnh chú ý. Ba người Dữu Khánh nhìn chằm chằm nàng, không biết nàng có chuyện gì.

Chu Minh Trì hỏi: "Đại chưởng vệ, thế nào?"

Liễu Phiêu Phiêu phất tay chỉ về phía vách tường xung quanh, "Vách đá này rất sạch sẽ. Năm đó khi lần sau cùng chúng ta rời khỏi thì đã tiến vào phóng hỏa đốt cháy qua, các ngươi nhìn xem cái thông đạo này, nhưng là không có chút nào dấu vết bị khói xông lửa đốt qua."

Lũ yêu kinh nghi nhìn chung quanh, không ít người đưa tay sờ sờ lên vách tường.

Không nói không biết, vừa nói mới phát hiện thấy quả nhiên là như thế, bởi vì màu sắc tảng đá vốn là hơi đen, lúc trước cũng không có người chú ý tới phương diện này.

Lời này cũng nhắc nhở Dữu Khánh, làm hắn nhíu mày.

Nam Trúc cũng lưu tâm quan sát một phen, vuốt cằm nói thầm, "Nếu thật sự là như vậy, dù cho có người giở trò quỷ, người nào lại rảnh rỗi đến mức nhàm chán lau chùi sạch sẽ vách tường đá dài như thế, lại còn chà lau sạch sẽ đến mức một chút vết tích khói xông lửa đốt cũng không có?"

Đùng! Liễu Phiêu Phiêu chợt vỗ một chưởng lên trên vách đá, làm vỡ nát một khối đá dài lớn, sau khi có lỗ hổng, nàng lại phất tay cạy ra một tảng đá dài lớn khác.

Còn chưa triệt để dỡ nó xuống, một đầu vẫn còn kẹt tại trên vách đá, nhưng đã giúp người nhìn thấy rõ mặt sau của tảng đá.

Mặt trái tảng đá mới giống như lời Liễu Phiêu Phiêu nói, có rõ ràng vết tích từng bị khói xông lửa đốt.

Mọi người nhìn nhìn bốn phía, rất kinh ngạc, không biết người nào lại nhàm chán như thế, đem toàn bộ tảng đá xây tường đều lật lại hết một lần hay sao?

Vừa nhìn thấy tình trạng này, Chu Minh Trì và Đồng Xuân Thu cũng liên tiếp động thủ, từ trên vách đá sỡ xuống mấy chục tảng đá, kết quả phát hiện có tảng đá thì mặt trái có vết tích khói xông lửa đốt, có tảng đá thì không, những tảng đá phía trên vòm trần cong thì mặt sau đều sạch sẽ.

Tình hình này càng thêm khiến người xem không hiểu ra sao.

Trọng điểm là, trên vách tường mặt sau tảng đá có rất nhiều lỗ thủng lớn cỡ nắm đấm, khi thi pháp điều tra thì phát hiện nó sâu không lường được, không biết thông tới chỗ nào.

Liễu Phiêu Phiêu chỉ vào hiện trường tảng đá rải rác một vùng, "Lão Chu, ngươi cùng một số người thủ tại chỗ này làm dấu, những người khác tiếp tục gõ đập đi tới phía trước, nếu như thật sự có thể khiến người một mực đi xoay quanh vòng vòng, ta sẽ đem toàn bộ tảng đá này đều tháo dỡ xuống, nhìn xem mặt sau đến tột cùng ẩn giấu cái quỷ gì, ta cũng không tin tìm không được đường!"

Nàng vung tay lên, đại bộ phận Yêu tu tiếp tục gõ đập vách tường đi tới trước.

Cau mày suy tư một hồi, Dữu Khánh đi về phía Liễu Phiêu Phiêu, có chuyện muốn hỏi, nào ngờ lại bị tiểu yêu trông coi đưa tay đè lại.

"Ngươi muốn làm gì?" Tiểu yêu quát bảo ngừng lại.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết hơi hơi căng thẳng, không biết lão Thập Ngũ có phải lại muốn làm chuyện gì hay không.

Hai người lo lắng a, thật vất vả vượt qua được một cửa trước mắt, mặt sau còn chưa biết làm sao bây giờ a, vị này lại chủ động tiếp cận tới làm gì, lại muốn gây chuyện thị phi hay sao?

Liễu Phiêu Phiêu nhìn lại, thấy Dữu Khánh tựa hồ muốn trao đổi với nàng, nhấc tay ra hiệu, "Để hắn đi."

Lúc này Tiểu yêu mới buông thả người ra.

Dữu Khánh tiến đến cạnh Liễu Phiêu Phiêu đi theo, hỏi: "Đại chưởng vệ, năm đó sau khi xuất khẩu cổ mộ bị phong tỏa, từng có người nào dời mở đống loạn thạch chồng chất ngoài động để tiến vào hay không?"

Đổi thành loại người bình thường đã bị bắt như vậy rồi, Liễu Phiêu Phiêu sẽ không để ý tới, nhưng mà loại chuyện thân phận cùng bối cảnh này rất nhiều lúc quả thực càng có sức nặng hơn cả năng lực.

Liễu Phiêu Phiêu suy nghĩ một chút nói: "Không rõ ràng lắm. Nếu không phải có những người các ngươi chạy tới đây làm gì đó, người nào sẽ rảnh rỗi chạy tới một cái mộ phần từng bị khai quật qua để chạy vào trong? Huống hồ bên trong còn có yêu tà, phái người thủ tại chỗ này cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, không có thủ vệ nên cũng không rõ ràng lắm có người nào từng tiến vào hay không."

Dữu Khánh lại hỏi: "Khi các ngươi tiến vào có nghe thấy trong sơn động có âm thanh gì kỳ quái hay không?"

Liễu Phiêu Phiêu không lý giải được, hỏi, "Âm thanh gì?"

Dữu Khánh: "Âm thanh của một nữ nhân."

"Âm thanh của nữ nhân?" Liễu Phiêu Phiêu kinh nghi, "Nàng ta nói cái gì ó?"

Dữu Khánh: "Không nói gì, chỉ là cất tiếng than thở, cả ba chúng ta đều nghe được rất rõ ràng, không người nào trong các ngươi nghe được sao?"

"Không có." Liễu Phiêu Phiêu rất khẳng định.

Dữu Khánh trầm tư không nói nữa, mơ hồ cảm giác sự kỳ hoặc trước mắt có liên quan với tiếng than thở của nữ nhân kia.

Thời gian không biết trôi qua bao lâu, quãng đường đã đi được bao nhiêu thì mọi người đều tính ra được.

Trước trước sau sau đã đi hơn mười dặm đường, không chỉ không nhìn thấy phần cuối, cũng không có gặp lại được đám người Chu Minh Trì dừng lại để xách định địa điểm đánh dấu.

Lúc trước ba người Dữu Khánh chạy trốn bị đuổi theo thì cũng không có chạy được khoảng cách xa như vậy.

Nếu như nói đang chạy quanh một vòng thì hẳn đã sớm gặp mặt với đám người Chu Minh Trì mới phải.

Việc này không khỏi cũng quá tà môn đi.

Quỷ dị, tiếp tục đi tới phía trước không biết lúc nào mới là phần cuối, một đám Yêu tu dần dần lo sợ bất an.

Đuốc cũng đều đã dùng gần như hết rồi, cơ bản đều đã lấy ra huỳnh thạch để chiếu sáng.

Đồng Xuân Thu đột nhiên nói: "Đại chưởng vệ, có điểm không đúng, đã lâu như vậy rồi, lão Chu thấy chúng ta lâu như vậy không đáp lại, dù cho không truy theo xem thử, cũng sẽ phái người đi tìm chúng ta, hiện tại lại không có một điểm phản ứng, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"

Liễu Phiêu Phiêu trầm giọng nói: "Ngươi tự mình dẫn người đi xem, một khi phát hiện không thích hợp thì ra sức tấn công vách đá nhằm gửi báo hiệu cho ta."

"Được!" Đồng Xuân Thu đáp ứng, phất tay lại dẫn đi ba mươi tên Yêu tu, rất nhanh theo đường cũ quay ngược trở lại.

Bên này thì tiếp tục gõ vách tường lạch cạch đi tới trước.

Nhưng chưa đi được bao xa, một nhóm liền dừng lại rồi.

Trước mắt lũ yêu vậy mà lại xuất hiện một cảnh tượng khác, bậc thang, bậc thang hướng xuống phía dưới.

Đối với cùng một khung cảnh cứ một mực đi tới đến mức đã gần như chết lặng, giờ thấy khung cảnh khác, đám Yêu tu lập tức nâng cao tinh thần.

Thông đạo thẳng tắp được xây dựng bằng đá tảng kết thúc ở đây, bậc thang và vách đá là được đục dẽo trực tiếp tại trong sơn thể, trọn vẹn một khối, không còn có trang trí xây đắp bằng những tảng đá chỉnh chỉnh tề tề nữa, kỳ thực chính là một hang động.

Phía trên hang động có rủ xuống không ít rễ thực vật, hoặc dài hoặc ngắn, không biết làm thế nào mọc xuyên qua được tảng đá, mặt trên có kèm theo không ít mảnh sáng lốm đốm như hạt cát, không biết là thứ gì.

Liễu Phiêu Phiêu đi ra khỏi lũ yêu, bảo Yêu tu phía sau đem một cây đuốc trong số lượng cây đuốc còn thừa lại không nhiều kia đưa tới một cây, rồi tiện tay ném xuống bậc thang, cây đuốc rơi tại bậc thang phía dưới bốc cháy, trên dưới cao độ đạt mấy trượng.

Quan sát hoàn cảnh phía dưới một hồi, Liễu Phiêu Phiêu quay đầu nhìn lại, đột nhiên giòn giã nói: "Cái thông đạo này không phải bằng phẳng!"

Dữu Khánh hỏi: "Có ý gì?"

Liễu Phiêu Phiêu liếc mắt nhìn hắn, "Nơi này ta từng tới qua, vị trí cách động khẩu khoảng nửa dặm đường, mặt thềm đi xuống bậc thang này chênh lệch cao độ với động khẩu đại khái khoảng hai mươi trượng. Phía trước nửa dặm đường là thông đạo nhập khẩu, đi đến nơi này mới xem như chân chính bắt đầu tiến vào địa cung."

Nơi đây chênh lệch cao độ với động khẩu đến hai mươi trượng? Lũ yêu hơi kinh ngạc, Nam Trúc thất thanh hỏi: "Như vậy chẳng phải chúng ta đã đến chỗ sâu trong trong lòng đất rồi sao?"

Đây là vấn đề then chốt, Dữu Khánh cũng xoay người nhìn về phía đường đi tới, lúc trước một đường đều là đường thẳng bằng phẳng, đi trên đường bằng phẳng tại sao đã đến vị trí sâu trong lòng đất hai mươi trượng rồi?

Hắn lại quay đầu lại hỏi Liễu Phiêu Phiêu, "Nói cách khác, cái thông đạo khiến chúng ta bôn ba rất lâu này, trước đây kỳ thực chỉ có độ dài khoảng nửa dặm đường?"

Liễu Phiêu Phiêu gật đầu, ánh mắt hiện nét lạnh lùng quan sát bốn phía, "Lúc trước các ngươi đi vòng vòng có khả năng là đang đi bằng phẳng, bây giờ kỳ thực đang một mực đi xuống dốc, chỉ là độ dốc không dễ bị phát hiện, nếu không phải là dốc thoải thì chính là bậc chênh lệch rất thấp, với tầm mắt này là không dễ dàng bị phát hiện. Nói chung có người tại trên thông đạo động tay động chân, hơn nữa là động đại thủ cước."

Dữu Khánh đã minh bạch ý của nàng tứ, "Nói cách khác, chúng ta sở dĩ tìm không được động khẩu đi ra ngoài cũng không phải vì chúng ta tìm sai vị trí mà vì có xuất hiện thay đổi cao độ, có lẽ khi chúng ta gõ vách đá mà nâng cao cánh tay nâng lên một chút thì đã tìm được rồi?"

Liễu Phiêu Phiêu: "Hẳn phải là như vậy."

Dữu Khánh trầm mặc một hồi, "Khó trách khi các ngươi mới tiến vào, ba chúng ta lập tức chạy đi liền tìm được động khẩu. Bởi vì chúng ta đi quá nhanh, cơ quan không kịp điều chỉnh cao độ, nếu không sẽ dễ dàng bị phát hiện."

"Cơ quan?" Liễu Phiêu Phiêu hỏi ngược lại, "Cơ quan gì có thể tại dưới đất làm ra quy mô điều chỉnh lớn như vậy, tải trọng như vậy hoạt động, còn có thể không khiến cho chúng ta phát giác động tĩnh vận chuyển, như vậy thì phải là cơ quan kinh khủng như thế nào mới có thể làm được?"

Dứt lời sắc mặt chợt biến, quay mạnh đầu lại nhìn về phía đường tới, "Không tốt! Độc thủ phía sau màn tùy thời có thể thay đổi phương hướng thông đạo, lão Chu và lão Đồng sợ là không biết sẽ bị dẫn đến nơi nào."

Chính lúc này, phương hướng địa cung dưới bậc thang đột nhiên truyền đến một trận âm thanh chấn động ù ù, tựa hồ có âm thanh tranh đấu gì đó.

Liễu Phiêu Phiêu nghe tiếng nghiêng tai lắng nghe, sau đó trực tiếp lắc mình một cái nhẹ nhàng đi xuống, lũ yêu lập tức cùng nhảy xuống theo, ba người Dữu Khánh là bị xách đi xuống.

Một đám người tại bên trong địa đạo cấp tốc đi tới trước, cảm giác bị người xách đi này quả thực không tốt, Dữu Khánh nhịn không được la lớn: "Đại chưởng vệ, như vậy xác thực không dễ chịu, ngươi có thể trước tiên cởi cấm chế trên người chúng ta ra hay không, ngươi yên tâm, tại địa phương quỷ quái này chúng ta không dám đơn độc chạy loạn, chỉ có thể là đi theo với các ngươi."

Hắn chỉ là gọi thử một lần, hữu dụng hay không thì trước cứ thử rồi nói tiếp, nào ngờ Liễu Phiêu Phiêu thật đúng là đồng ý, âm thanh từ phía trước truyền ra sau, "Cời ta cho bọn hắn."

Vì vậy sư huynh đệ ba người lại được tự do, cũng cùng đi theo một đám Yêu tu tại trong cảnh tối lửa tắt đèn lao tới phía trước.

Không chạy bao lâu sau, phía trước đột nhiên dồn dập dừng lại, Dữu Khánh ngừng lại theo, kiễng đầu ngón chân nhìn tới phía trước, nhìn thấy được bóng lưng cõng song kiếm của Liễu Phiêu Phiêu, lúc này tách đoàn người ra tiến lên trước rồi, phát hiện đã đến một nơi đầu mối giao nhau chữ thập.

Bên trên giống như trước buông xuống rất nhiều rễ, tại phía dưới rễ cây có ba người ngồi khoanh chân đả tọa.

Sau khi nương theo ánh sáng mông lung mờ nhạt tỉ mỉ quan sát, Dữu Khánh hơi kinh ngạc, phát hiện không phải ai khác, chính là ba tên cu-li lúc trước biến mất kia, tựa hồ còn vẫn duy trì động tác trước lúc biến mất.