Bán Tiên

Chương 182






Âm thanh đột ngột vang lên khiến Dữu Khánh giật mình ném cây đuốc trong tay đi, chụp lấy chuôi kiếm.

Bất quá rất nhanh lại thở phào nhẹ nhõm, bên trong sáng lên ánh lửa, có người đốt cháy lên mồi lửa, một gã cu-li dí đầu cây đuốc vào bên trong một cái bình gốm bể, ngâm một hồi, sau khi rút ra thì đưa tới trên mồi lửa, dầu đen bao trùm trên đầu cây đuốc lập tức bốc cháy lên, bên trong động lập tức sáng sủa không ít.

Mùi dầu hỏa theo đó tràn ra.

Dữu Khánh đã biết được âm thanh tới từ chỗ nào, có người nện vỡ bình dầu hỏa, quả như Mạnh Vi nói, bên trong hẳn còn có không ít dầu hỏa, ngay cả nơi cửa động cũng có.

Hắn nhặt cây đuốc trên mặt đất lên, khom người chui đi vào.

Ngừi ở bên ngoài bởi vì âm thanh bên trong động mà cảnh giác cũng thả lỏng tâm thần, Mục Ngạo Thiết xách cây đuốc rất nhanh nhảy xuống chui vào bên trong động, Nam Trúc cẩn thận từng li từng tí đi sau cùng.

Lanh cạch!

Lại có mấy cái bình gốm rải rác bị nện vỡ, người vào động dồn dập đem cây đuốc mang theo nhúng vào trong dầu hỏa, để chuẩn bị sau này sử dụng.

Được mấy cây đuốc chiếu sáng, khu vực lối vào đã là sáng trưng.

Tảng đá nghiêng đổ một nửa chặn kín miệng động, một nửa lộ ra sắc trời bên ngoài, một đám người nâng cây đuốc bốc cháy nhìn quanh bốn phía, sâu bên trong nữa là bóng tối vô cùng vô tận.

Trên mặt đất ngoại trừ có loạn thạch, bình dầu hỏa, hướng phía trước mặt xa một chút còn có hài cốt nằm lăn trên thân mặc quần áo.

"Từ vết tích đào mở cửa động đến xem, tựa hồ không giống với một lối vào địa cung bình thường, xem ra năm đó Ngu Bộ cũng không tìm được lối vào đúng của ngôi mộ, mà cưỡng ép đánh vào bên trong sơn động." Nam Trúc nhìn bốn phía bình luận.

Gã vừa mở miệng, sáu gã cu-li dồn dập quay đầu lại nhìn một cái, ánh mắt kia giống như đang nói, tên mập mạp này lại sắp mở ra trạng thái lắm lời rồi sao?

Quả nhiên, Nam Trúc vừa quay đầu lại nhìn chằm chằm bọn hắn rồi tiến đến gần, hỏi: "Tên của các ngươi lúc trước hẳn phải là giả đi, bây giờ nên xưng hô các ngươi như thế nào?"

Sáu người không để ý đến gã, biết rõ vừa ột tiếp lời, vị này sẽ có khả năng một mực lải nhải liên tục không ngừng.

Một người nhìn về phía Dữu Khánh, hỏi: "Đi vào phía trong sao?"

Không đi vào trong thì còn có thể đi hướng nào? Dữu Khánh gật đầu.

Sáu gã cu-li lúc này bày ra trận hình, ba người thành hình chữ phẩm (品)nâng cây đuốc bốc lửa tại phía trước mở đường, ba người khác nâng đuốc hừng hừng cháy đi ở phía sau, đem ba người Dữu Khánh hộ ở chính giữa.

Cái thông đạo qua quýt bới ra này cũng không rộng lắm, nhiều nhất chỉ có thể cho ba người đi song song mà thôi.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thủ chặt sau lưng hai bên Dữu Khánh.

"Ai..."

Không đi được bao xa, chợt có tiếng than thở của nữ tử vang lên, âm thanh u oán kéo dài, rõ ràng lọt vào tai, rõ ràng đến từ trong bóng tối ở chỗ sâu trong dũng đạo.

Dữu Khánh sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng nhìn trước nhìn sau, phát hiện tất cả chín người gồm hắn ở trong đó đều đã đồng thời dừng lại, trong mắt mỗi người lộ ra tâm tình khó giải thích nhìn chằm chằm bóng tối ở chỗ sâu trong phía trước.

Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ cả chín người đều nghe được.

Trong ngôi cổ mộ đã bị phong kín một hai mươi năm này làm sao có nữ nhân? Nhất là tại trong hoàn cảnh này.

Khó giải thích mà lông tơ trên thân chín người đều dựng thẳng cả lên, đối với không gian lạnh lẽo này càng thêm rõ ràng có cảm giác khắc sâu.

Chín người vừa mới tiến vào cổ mộ chưa đi được bao xa thì đã bị chế ngự rồi.

"Trong các loại tin tức về Cổ mộ mà các ngươi nghe nói qua trước đây có tình hình này không?" Nam Trúc hỏi.

Dồn dập lắc đầu, không nghe nói qua.

Dữu Khánh nhấc tay, giơ cây đuốc trong tay lên đưa đến cây đuốc của người khác để thắp cháy, sau đó khua tay ném đi, ánh lửa vù vù thu nhỏ lại, nện xuống tại trên mặt đất xa xa phía trước mới lần lửa bốc cháy lên.

Mọi người dõi mắt đến nơi ánh lửa được ném tới, ngoại trừ hài cốt nằm lăn trên mặt đất ra, không nhìn thấy được có bất cứ nữ nhân nào.

Vì vậy, mọi người lại tiếp tục đi về phía trước, đồng thời cao độ cảnh giác với bốn phía.

Khi đi tới hài cốt thì trông thấy bên cạnh hài cốt có vũ khí, Nam Trúc bắt chuyện: "Các ngươi không có vũ khí, có thể mượn trên mặt đất dùng một lát."

Lúc trước hi vọng nhìn thấy những người này trên tay không vũ khí, bây giờ cảm thấy trên tay những người này không có vũ khí sẽ khiến cho người cảm thấy không yên tâm.

Những cu-li này quả thực không có mang theo vũ khí tới Kiến Nguyên sơn.

Một người ở phía trước nhất nghe lời Nam Trúc, đầu ngón chân hất cây đại đao bên cạnh thi hài ra, chộp vào trong tay đề phòng.

Một nhóm đi tới phía trước vị trí cây đuốc bốc cháy trên mặt đất, Dữu Khánh cúi người nhặt lên, lại phất tay ném tới trước, lại lần nữa chiếu sáng tỏ phía trước.

Trên đường khi lại gặp hài cốt thì một người khác phía trước cũng nhặt vũ khí trên mặt đất lên.

"Không phải có nói trong lòng đất này từng bị đốt cháy qua sao? Y phục hài cốt trên mặt đất còn rất tốt, bên trong dũng đạo cũng nhìn không thấy bất cứ vết tích gì chứng tỏ đã bị lửa đốt cháy qua a, chuyện gì xảy ra?" Nam Trúc lại nhịn không được thì thầm.

Không người để ý đến gã, tiếp tục đi tới trước, lại lần nữa đi tới trước cây đuốc bốc cháy trên mặt đất, không cần Dữu Khánh lại tái ném, người đi phía trước mở đường đã ném đi tới...

Tại cửa động, một gã cu-li ngồi đó, nhìn thấy người thâm nhập vào trong động đã triệt để không còn bóng dáng, lập tức đứng dậy chui đi ra ngoài, nhảy lên trên đống tảng đá chồng chất, gật gật đầu với Mạnh Vi.

Mạnh Vi nhìn quanh bốn phía, "Ta tiếp tục lưu thủ bên này, ngươi nhanh chóng trở lại báo cáo cho tiên sinh biết."

"Vâng." Cu-li kia nhanh chóng phi thân rời đi.

Bên trong từng núi ở phụ cận, một nhóm người Giám Nguyên trai ẩn núp quan sát cẩn thận co mình lại.

Trông thấy cu-li ly khai, Thôi Du hỏi Tần Quyết ở một bên, "Đại chưởng quỹ, đám người Dữu Khánh đã tiến vào, chúng ta có đi vào không?"

Tần Quyết ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, ít nhiều có chút bối rối nói: "Đó là cấm địa của Kiến Nguyên sơn, ban ngày ban mặt, trong tối trong sáng đều có con mắt nhìn chằm chằm, làm sao đi vào?"

Thôi Du: "Chúng ta chờ trời tối đen sao?"

Tần Quyết nhìn nhìn rừng núi xung quanh, "Vẫn là nhìn xem phản ứng của Kiến Nguyên sơn rồi nói tiếp đi."

Thôi Du: "Chúng ta là tới uống rượu mừng, một mực thủ tại đây theo dõi sao?"

Tần Quyết: "Một người trở lại, khi việc vui sắp bắt đầu thì lập tức tới đây thông báo."

Lúc này Thôi Du chỉ một người, bảo hắn trước tiên quay trở về...

Cho dù trước sau đồng thời có sáu cây đuốc chiếu sáng, đối với người bên trong dũng đạo mà nói vẫn là có thể cảm nhận được cảm giác bị bóng tối đèn nén.

Phía trước y nguyên không có nhìn thấy bất cứ nữ nhân nào, nhưng tiếng thở dài của nữ nhân kia vẫn y nguyên nặng trịch ở trong lòng mọi người.

Dữu Khánh cảnh giác xung quanh, ánh mắt thỉnh thoảng quét nhìn "Tiểu động tác" của ba người trước mắt, phát hiện tay cầm vũ khí của ba người tựa hồ có chút ngứa, thỉnh thoảng sẽ thuận tay tại trên y phục cọ cọ lưng bàn tay một chút.

Lúc ban đầu, chỉ có một người có động tác này, hiện tại ba người đều lục tục xuất hiện, khiến cho hắn quan tâm.

Hắn ngẫu nhiên sẽ quay đầu lại nhìn xem ba gã cu-li ở mặt sau, phát hiện ba vị đó không có sự dị thường này.

Đi khoảng hơn một dặm đường, đột nhiên xuất hiện phần cuối dũng đạo, kéo dời đi sự chú ý của Dữu Khánh, phát hiện con đường phía trước bị thứ gì đó phá hỏng rồi.

Mấy người áp sát tới nhìn, là do những cái rễ cây kích cỡ không giống nhau đan xen đem con đường phía trước chặn kín không kẽ hở.

"Bốn phía đều là nham thạch, ở đâu mọc ra rễ cây?" Nam Trúc nói thầm.

Tên cu-li ở phía trước nhất hình như có chút vội vàng xao động, đột nhiên khua đao chém tới, phanh! Chém ra một chỗ vỡ, ánh lửa đưa tới gần chiếu sáng, mặt sau chỗ vỡ quả nhiên có không gian.

Người khua đao lại liên tục chém mấy đao, rất nhanh liền chặt mở ra một cái lỗ.

Hành động không kiêng nể gì cả này khiến Dữu Khánh âm thầm cau mày, làm vậy là thật sự không sợ kinh động thứ ở trong lòng đất hay là thế nào?

Ba người phía trước mở đường nâng cây đuốc cháy rực từng người chui đi qua, tiếp đến ra hiệu cho phía sau biết không có vấn đề, đám người Dữu Khánh mới nối đuôi nhau đi qua, sau đó phát hiện thấy đã tiến vào một vùng không gian khác.

Vách tường hình thành từ những khối đá dài ngay ngắn xây đắp thành, mặt đất được trải bằng những tấm đá khối lớn, thông đạo trong lòng đất rộng rãi chỉnh chỉnh tề tề, ba chiếc xe ngựa song song di chuyển cũng không thành vấn đề, sức chứa của không gian này khiến mấy người kinh ngạc.

So sánh với thông đạo tiến tới, hiển nhiên đây mới là bộ phận vốn có của cổ mộ địa cung.

Hỏa quang chiếu rọi, trước sau thông đạo đều nhìn không thấy phần cuối, cũng nhìn không thấy lố rẽ, Nam Trúc sách sách không ngừng, "Chỉ dựa vào cái thông đạo này, có thể thấy rõ được quy mô của cái địa cung này. Tại dưới đất làm ra phô trương như thế, người kiến tạo phải tốn bao nhiêu nhân lực vật lực chứ, việc này thực sự là bởi Quan Phong Dương kia làm ra sao?"

Một gã cu-li nhìn chằm chằm Dữu Khánh hỏi: "Không có địa điểm mục tiêu, vòng vòng đi tới đi lui khắp nơi không mục đích sao?"

Dữu Khánh thoáng trầm mặc một chút, rồi trả lời: "Tìm chủ mộ thất."

Căn cứ ghi chép trên Vân Đồ, nhắc nhở về địa điểm mục tiêu thì chỉ có bốn chữ "Đồng huyệt chi địa", bên trong địa cung to lớn này, hẳn chỉ có chủ mộ thất mới gần với cách mô tả này nhất, hắn cũng chỉ có thể là trước tiên tìm tòi xem sao rồi nói tiếp.

Một nhóm lại lần nữa xuất phát đi về phía trước, người tại trong ánh lửa chập chờn, khoảng cách hơi xa một chút chính là hắc ám.

Yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân mấy người, không thấy bất cứ thứ gì gọi là Yêu tà.

Đi không bao xa, Dữu Khánh càng thêm cảm thấy ba gã cu-li phía trước không thích hợp.

Thật sự là động tác dị thường của ba người quá rõ ràng đi, không ngừng dụi mắt, làm như nhìn không rõ đường đi vậy.

Cây đuốc lắc lư quá chừng, tay cầm cây đuốc bốc cháy không ngừng gãi ngứa ngáy trên tay cầm đao.

Người ở phía sau cũng đã nhìn thấy sự không bình thường, Dữu Khánh trầm giọng nói: "Dừng lại!"

Tính bắt đầu từ hắn, nngười ở phía sau đều dừng lại, ba người phía trước lại giống như là không có nghe được, tiếp tục gãi ngứa ngáy đi tới trước.

Chuyện này có phần quỷ dị, Nam Trúc gọi to: "Lý Đại Hảo, các ngươi dừng lại đi!"

Hơn hai mươi tên cu-li cùng đi đến Kiến Nguyên sơn, gã có thể gọi ra tên của toàn bộ, bởi vì gã đều hàn huyên rất lâu với từng người, cho dù nhớ được có khả năng đều là tên giả.

Gọi lớn, ba người phía trước tựa hồ mới nghe được, lục tục dừng lại, lục tục xoay người, vẫn còn đang gãi ngứa ngáy, một bộ gãi rất lo lắng, còn thỉnh thoảng dụi mắt, thần trí tựa hồ đã không còn bình thường.

Tay ba người đã gãi chảy ra máu nhưng vẫn còn gãi, gãi đến mức nhìn thấy mà giật mình.

Quỷ dị nhất chính là con mắt ba người, màu sắc không có tròng trắng, toàn bộ đen kịt, dưới ánh lửa chiếu rọi, màu đen đó nhìn như hắc bảo thạch vậy.

Đám người Dữu Khánh nín thở ngưng thần, á khẩu không trả lời được, đều đã bị kinh sợ.

Không bao lâu, Dữu Khánh chậm rãi quay đầu lại nhìn, bởi vì ánh lửa lắc lư, cảm giác được cây đuốc phía sau cũng đang dao động.

Quay đầu lại nhìn thấy được một màn quen thuộc, ba người phía sau cũng đã bắt đầu có động tác gãi ngứa, bởi vì đối diện với tình trạng của đồng bọn, chính ba người tựa hồ cũng nhận thức được chút gì, trong thần sắc tràn đầy sự kinh sợ.

Có người dứt khoát ném cây đuốc xuống, khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, vận công tự cứu chữa mình.

Hai người khác nhìn thấy đồng bạn dáng vẻ kinh khủng, sợ hãi mà bắt chước, nhanh chóng ném cây đuốc học theo.

Ánh sáng bên trong thông đạo lập tức tối đi không ít.

Dữu Khánh chợt quay mạnh đầu nhìn về phía hai vị sư huynh, phát hiện hai vị sư huynh cử chỉ bình thường, ít nhiều thở phào nhẹ nhõm.

Quay đầu lại nhìn về phía sau, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết phát hiện ba người mặt sau cũng đã không thích hợp nữa rồi, đều sợ ngây người.

Ba kẻ y nguyên giơ cây đuốc, một kẻ lắc lư cây đuốc đi tới đây, tên cu-li nắm giữ cây đuốc không ngừng lắc lư cái đầu sang hai bên, không lưu loát, giống như xương cổ bị kẹp chặt, tập tễnh đi tới phía Dữu Khánh, cất tiếng nói khàn khàn khẩn cầu, "Nước, có nước không? Ta khát, cho ta nước uống."

Tiếng nói đích xác đột nhiên trở nên khàn khàn nghẹn giọng rồi, so với Nam Trúc còn khàn khàn hơn.

"Các ngươi thế nào rồi?" Mục Ngạo Thiết mở miệng hỏi, vẻ mặt nghiêm trọng, muốn đi tới bắt mạch kiểm tra cho đối phương.

Nào ngờ Dữu Khánh đột nhiên xuất thủ, một thanh ấn vai y lại, cũng kéo y lùi về phía sau, "Vũ khí hắn nhặt lên cầm trong tay có khả năng có vấn đề, không nên được tới. Tình huống không rõ, tạm thời không nên đụng vào bọn họ."