Bán Tiên

Chương 166






Lão già ngủ gật giơ ngang quải trượng ở trong tay, đi tới bên cạnh một khối đe sắt ở bên cạnh, quải trượng điểm lên trê đe sắt, ba miếng sắt nung đỏ lách cách rơi xuống tại bên trên.

Quải trượng cắm vào trên mặt đất, lão già ngủ gật từ bên hông rút ra một khúc xương màu đỏ sậm, giống như là sương sườn của con gì đó, lấy nó làm bút, viết chữ lên trên miếng sắt nung đỏ kia. Vị trí xương sườn tiếp xúc với miếng sắt nung đỏ rất nhanh hòa tan, bốc lên bụi mù xám xịt.

Sau khi viết xong trên ba miếng sắt ung đỏ, lão già cất đồ vật giống như khúc xương sườn kia đi, nhấc quải tiện tay đem ba miếng sắt nung đỏ gạt rơi vào trong thùng nước ở bên cạnh, bên trong thùng nước lập tức dấy lên nồng đậm hơi nước.

Lão già nhìn cũng không nhìn, xoay người đi trở về mặt sau bàn dài, khép lại cuốn sổ, lại tựa ở trên ghế ngủ gà ngủ gật.

Thôi Du đi đến, từ trong thùng nước vớt ra ba tấm U Cư bài, quay đầu lại bắt chuyện kêu ba người rời đi.

Đi ra địa quật, qua cầu rời khỏi U Nhai, khi đi tới đối diện U Giác Phụ, Thôi Du mới đưa ra ba tấm U Cư bài, để cho ba người lấy đi của mỗi người.

Hễ là tiếp xúc vào cái nào có thể tại dưới tia sáng chiết xạ ra u quang, chính là của người đó, đây cũng là biện pháp vừa nhìn vào liền có thể phân biệt thật giả.

Dữu Khánh cầm lấy U Cư bài của mình, lật xem, chỉ thấy mặt trên có ba chữ "Giám Nguyên trai".

Thôi Du dọc đường lại lần nữa dặn dò ba người tuân thủ quy củ của U Giác Phụ, không nên ở bên ngoài làm bậy, vân..vân...

Trở lại Diệu Thanh Đường, ba người lại lần nữa thu dọn hành lý.

Trông thấy ba người cõng túi đi ra, Thiết Diệu Thanh và Tôn Bình biết rõ, lúc này đây, ba người là thật sự phải rời đi rồi.

Ly biệt luôn luôn khiến người thương cảm, huống hồ lần ly biệt này còn có một hàm ý dạng khác.

Cũng không biết giữa song phương còn có cơ hội gặp lại hay không, nếu gặp lại chỉ sợ cũng không còn Diệu Thanh Đường.

Cho dù biết rõ tu vi hai nữ nhân đều xa xa cao hơn bọn họ, nhưng trong lòng ba nam nhân ít nhiều vẫn là có một chút xấu hổ, nữ nhân lưu lại phải một mình đối diện khó khăn trắc trở, huống hồ còn là nữ nhân xinh đẹp. Nhưng mà Dữu Khánh tương đối hiện thực, cố ý rời đi, Nam Trúc cũng khuyên không được.

Nhìn theo ba người rời đi, Thiết Diệu Thanh hơi có tiếc nuối, vẫn luôn muốn nhìn xem Thám Hoa lang viết chữ, muốn cầu lấy một bức chữ, chung quy vẫn là không thể không biết xấu hổ mở miệng đòi hỏi, lưu lại trong lòng phiền muộn khó tả.

Đương nhiên cũng có thu hoạch, không hiểu ra sao lại có được hai trăm vạn lượng bạc...

"Lão Thập Ngũ, lần này đến tột cùng ngươi kiếm được bao nhiêu bạc?"

"Liên quan ngươi cái rắm."

"Ngươi nói thật đi, chúng ta không chiếm tiện nghi của ngươi, cũng chiếm không được tiện nghi của ngươi, nhiều nhất là trên đường chiếm chút tiền tiêu dùng."

"Không cần phải nói cho các ngươi."

"Lão Thập Ngũ, ta là nghĩ như vậy, chỉ bằng tính cách rõ ràng chi ly của ngươi, ngươi có thể cho Thiết Diệu Thanh hai trăm vạn, vậy thì nói rõ trên tay ngươi vượt xa hơn hai trăm vạn. Chúng ta đã có nhiều như vậy tiền, còn cần phải chạy đi Yêu giới gánh chịu nguy hiểm sao?"

Đi bộ trên đường U Giác Phụ, Nam Trúc đưa ra nghi vấn, cũng thật sự là thấy cảnh thương tình, nghĩ đến hình ảnh Thiết Diệu Thanh đối với gã lưu luyến không rời, có phần lo lắng, gã còn chưa có ở gần đại mỹ nhân Thiết Diệu Thanh như vậy đủ lâu a, không đành lòng rời đi, khó có được có đại mỹ nhân tư sắc như vậy nguyện ý ở cùng một chỗ với loại người như mình.

Dữu Khánh bị lời gã nói làm cho sửng sốt, ngay tại chỗ dừng bước trên đường.

Ánh mắt hắn có phần mờ mịt, trong lòng thầm nhủ, đúng vậy a, đã có nhiều tiền như vậy, còn chạy đến Yêu giới mạo hiểm làm gì? Đi Yêu giới mạo hiểm không phải chính là vì để kiếm tiền sao? Nếu thật sự muốn đi, có nhiều tiền như vậy trước tiên đem tu vi tăng lên đã, có được tu vi càng cao lúc đó đi chẳng phải càng ổn thỏa sao?

Phục hồi lại tinh thần, hắn nói với Nam Trúc: "Có tiền hay không là chuyện của ta, không có quan hệ gì với ngươi."

Nam Trúc hạ thấp giọng nói: "Nếu như ngươi thật sự có thực lực về phương diện tiền tài mà làm Chưởng môn, chúng ta cảm thấy không bằng, cũng phải chấp nhận rồi, về sau theo ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, chúng ta đều nghe lời ngươi là được."

Dữu Khánh dần dần phấn chấn, hắn nỗ lực phấn đấu, chờ chính là một ngày này, lạnh nhạt hỏi: "Thật?"

Nam Trúc: "Nếu ngươi thực sự có 'Thực lực' đó, chúng ta còn có lựa chọn sao? Không phục cũng không được!" Gã kéo tay áo Mục Ngạo Thiết một cái, "Lão Cửu, ngươi nói có đúng hay không?"

Mục Ngạo Thiết hơi trầm mặc, rồi nhè nhẹ gật gật đầu.

Dữu Khánh vuốt vuốt chút râu mép non nớt, bắt đầu suy nghĩ, nếu như một người một ngày hai cân Linh Mễ, bốn người chính là tám cân, một ngày cũng chính là tám trăm lượng bạc, lại thêm chi tiêu cho những tài nguyên tu luyện lặt vặt khác, một ngày tiêu tốn không sai lắm khoảng một nghìn lượng, một năm pahỉ chi hơn ba mươi vạn lượng.

Nói cách khác, số tiền trong tay mình, có thể chống đỡ khoảng hơn hơn mười năm, huống hồ còn có tiểu sư thúc hàng năm nộp tiền vào theo chức trách.

Có Linh Mễ loại này mỗi ngày bao no rồi luyện hóa, hơn mười năm sau, phỏng chừng toàn bộ Linh Lung quan đều phải có tu vi Huyền cấp a.

Xem ra Linh Lung quan tại được đương nhiệm Chưởng môn là mình đây dẫn dắt, sắp hướng tới thời kì tân huy hoàng rồi.

Trước mắt hiện lên bóng dáng người qua người lại, đột nhiên khiến hắn ý thức được mình nghĩ có chút xa xôi, thu hồi ý nghĩ mơ màng, đằng hắng nói: "Đi, đi thôi!"

Nam Trúc trở nên vui vẻ, lập tức đuổi theo, không đi mấy bước liền phát hiện thấy không thích hợp, quay đầu lại nhìn phương hướng Diệu Thanh Đường, vội hỏi: "Đi đâu?"

Dữu Khánh: "Còn có thể đi đâu? Đương nhiên là về quan rồi!"

Bên ngoài động một chút liền có nguy hiểm, đã có tiền rồi, làm gì bằng trốn về Linh Lung quan an tâm tu luyện, chơi đùa thích ý.

Hiện tại hắn chỉ muốn trở về hỏi Nhị sư huynh Cao Vân Tiết một câu, ngươi có phục hay không!

"A? Về trong quan..." Nam Trúc ngây người, cảm thấy đối phương đã hiểu sai ý mình, nhưng lại tìm không được lí do để phản đối.

Một nhóm ba người chọn theo đường thủy rời đi, chạy tới hạ du dòng nước U Giác Phụ, mỗi người lĩnh một tấm ván trượt, lại lần nữa trốn vào một chỗ địa quật.

Tại trong ánh sáng mờ tối khúc khúc khuỷa khuỷa trượt đi rất lâu, khi trước mắt đột nhiên sáng ngời thì đã nhảy vào trong một con sông, tiếp đó bởi vì quán tính bay lên trời, đặt mình ở không trung, trong một cái thác nước.

Theo trong tiếng vang thật lớn, rất nhiều bóng người tung bay trong không trung, dồn dập mượn lực từ xích sắt vắt ngang hai bên vách núi, tung người rơi tại trên hai bên núi.

Ánh nắng chói mắt, nhìn sơn thế, tựa hồ đang ở dưới cao nguyên, Tuyết sơn đã nằm ở nơi rất xa xôi.

Ván trượt theo thác nước rơi xuống trong nước, nghe nói dưới hạ du có người của U Nhai thu dọn đem về.

Hạ sơn, dưới chân núi chính là trường ngựa, cũng là người của U Nhai kinh doanh.

Ba người mua tọa kỵ, lúc này tại sát vách núi vung roi chạy đi.

Sau khi chạy băng băng được vài dặm, ba người dần dần cảm không thích hợp, phát hiện phía sau có năm người lao nhanh đến, người gần như là không dính đất, tốc độ rất nhanh.

Ba người vừa nhìn liền biết đều là Huyền cấp cao thủ, lập tức giơ roi quất vùn vụt, thúc tọa kỵ phát huy ra tốc độ nhanh nhất.

Vẫn không có tác dụng, tốc độ của ngựa so ra kém Huyền cấp cao thủ.

Rất nhanh, năm người tung bay tới, từ trên trời giáng xuống, ba người Dữu Khánh cũng bị đòn tấn công cường đại, dồn dập té rớt khỏi ngựa.

Chỉ chớp mắt công phu, ba kỵ đã đổi chủ, đổi thành ba gã bịt mặt ngồi ở trên lưng ngựa, ngựa đang phi nhanh bị cưỡng ép ngừng lại tại chỗ, sau đó bị người bịt mặt xoay chuyển.

Xoay người tung lên, sư huynh đệ ba người còn chưa kịp phản ứng lại, hai gã người bịt mặt khác đã vụt lướt tới.

Trong khóe mắt cảm giác được một người xông về phía mình, bùm! Dữu Khánh một cước đạp bùng nổ đá sỏi trên vách đá.

Loạn thạch bùng nổ bay về phía người kia, vừa tới gần người kia liền dồn dập bị đánh bay.

Keng! Dữu Khánh nhân cơ hội rút kiếm, không trốn, cũng biết trốn không thoát, ý nghĩ chợt lóe lên, xông ngược trở lại, Phong Trần kiếm quyết ra, kiếm quang liên tục trảm, trực tiếp liều mạng!

Muốn lắc mình thoát ra, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết tránh không kịp, rầm rầm hai tiếng, đã bị đánh bay ra ngoài.

Người bịt mặt nhằm phía Dữu Khánh nhìn thấy kiếm quang phá hộ thể cương khí của gã, nhưng không có tránh né, ỷ vào tu vi cường đại, trực tiếp cách không một chưởng đánh lên trên thân kiếm đang chém tới, lại không giống như tưởng tượng là kiếm bị đánh bay đi.

Năm ngón tay bị chấn động xòe ra, Dữu Khánh vẫn không mất kiếm, kiếm đã cách không theo hắn xoay chuyển mà đến, lại lần nữa lăng không hợp nhất.

Người tại không trung, Địa kiếm thức ra!

Âm kiếm thế, sát!

Hùng kiếm thức, sát!

Dương kiếm thức, sát!

Thư kiếm thức, sát!

Thiên kiếm thức, trảm!

Bóng người kết hợp với kiếm quang, tựa hồ mũi nhọn chồng chất dung hợp, thân pháp lấp lóe, xoay quanh một người bịt mặt trong giây lát đã phong sáu kiếm, chiêu chiêu đều là sát chiêu không quản sự sống chết của mình, chỉ tấn công không phòng thủ, chân chính là liều mạng, nhưng làm cho người bịt mặt trong lúc vội vàng không quản nổi tấn công, chỉ có thể là khẩn cấp chống đỡ tự bảo vệ mình.

Rơi xuống sặc huyết, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhấc mắt nhìn, đều là kinh sợ, trong thế tiến công sắc bén của tiểu sư đệ, vì để thế tấn công có thể liên tục không kẽ hở, đã là sử ra Tả thủ kiếm, vả lại tại trong lúc thân hình xoay chuyển đưa lưng về phía địch nhân thì phía sau xuất kiếm cũng sát chiêu liền mạch.

Chỉ với một màn này, đã khiến hai sư huynh đệ cả kinh rồi, tiểu sư đệ nghịch thế phản công, lại bức cho Huyền cấp cao thủ luống cuống tay chân sao?

Năm người bịt mặt khác trong ánh mắt rõ ràng cũng thoáng hiện nét kinh ngạc.

Nhưng mà rất đáng tiếc, Dữu Khánh vẫn chưa luyện thành ba mươi sáu kiếm hợp nhất, chỉ có thể phối hợp Du Long thân pháp một lần duy nhất trong nháy mắt phong sát sáu kiếm.

Sáu kiếm vừa đi hết thế, định bắt đầu lại từ đầu thì lập tức lộ ra kẽ hở lớn.

Đang bị buộc cho tay chân luống cuống, cuối cùng người bịt mặt đã có thể thở dốc lấy hơi, bùm! Cách không một chưởng đem Dữu Khánh đánh bay ra ngoài.

Tu vi giữa song phương chênh lệch thật sự là quá lớn.

Cuối cùng đã thoát thân, người bịt mặt cúi đầu nhìn cánh tay của mình, trên tay áo bị cắt ra một cái lỗ thủng, không nghĩ tới mình thiếu một chút đã bị một tên tu sĩ Thượng Võ cảnh giới đánh bị thương.

Năm kẻ người bịt mặt đang quan chiến cũng thở phào nhẹ nhõm, phát hiện Dữu Khánh chẳng qua chỉ như thế, cũng chỉ có thế tấn công một hơi, thiếu một chút khiến bọn họ bị hù dọa nhảy dựng lên.

Dữu Khánh rơi xuống, sặc ra một ngụm máu, chống kiếm đứng lên, thở hổn hển, hung hăng nhìn chằm chằm mấy người, trầm giọng hỏi: "Các ngươi muốn làm gì?"

Người bịt mặt trên tọa kỵ ở giữa ha hả cười nói: "Trời đất bao la, con đường nào không dễ đi, lại đi con đường này! Nghe cho rõ, đường này là ta mở, muốn đi qua đường này thì phải lưu lại phí mua đường, nếu như không mua đường, dùng hài để lót đường!"

Gặp phải cướp đoạt? Ba người Dữu Khánh nhìn nhau, có chút không nói nên lời.

Đợi một lúc sau, người bịt mặt kia lại lần nữa quát lớn: "Giao tiền hay là giao mạng!"

Dữu Khánh không chút do dự, liền hai chữ, "Giao tiền!"

Người bịt mặt lia lập tức ui một tiếng, nói, "Tiểu tử, thật đúng là sảng khoái. Ngươi không sợ ta nuốt lời đổi ý, thu tiền rồi lại muốn mạng các ngươi hay sao?"

Dữu Khánh nhấc tay lau vết máu trên khóe miệng, hỏi ngược lại: "Ta có được lựa chọn sao?"

"Quả nhiên là kẻ thông minh!" Người bịt mặt kia lại cất tiếng cười ha ha, ngay lập tức phất tay ra hiệu.

Người bịt mặt giao thủ với Dữu Khánh lập tức tiến lên, trước tiên đá bay một viên đá, keng, đánh văng thanh kiếm trên tay Dữu Khánh đi, rồi mới đứng ở đối diện Dữu Khánh.

Dữu Khánh nhìn chằm chằm đối phương, đôi mắt nhíu lại nhìn một hồi, đưa tay vào trong người, bắt đầu móc từ bên trái ra một đống ngân phiếu, móc từ bên phải ra một đống ngân phiếu, đem hơn bốn trăm vạn toàn bộ đưa cho rồi mới dừng tay, ra hiệu không còn nữa rồi.

Người che mặt kia đếm xong, trầm giọng hỏi: "Chỉ hơn bốn trăm vạn?"

Nghe được lời ấy, Dữu Khánh đột nhiên hơi nhíu mắt, ánh mắt chậm rãi quét qua mấy kẻ bịt mặt này một lần, trả lời: "Thật sự không còn nữa rồi!"