Bán Tiên

Chương 163






Một nhóm ba người vội vã chạy tới nhà tửu lầu kia, Nam Trúc một bộ lão đại ca dẫn đầu xông thẳng.

Chưởng quỹ tửu lầu lắc mình đến, cùng người làm đồng thời ngăn chặn tại cửa vào, chưởng quỹ cười nói: "Ba vị, không đúng lúc, vào lúc này có khách nhân bao toàn bộ rồi, nghiêm dặn không cho ngoại nhân quấy rầy, chúng ta cũng không có cách nào. Xin lỗi, mấy vị quý khách đổi lúc khác lại đến đi."

Nam Trúc cả giận nói: "Ngoại nhân nào quấy rầy? Huynh đệ của chúng ta đang tại trên lầu, chúng ta tìm người."

Mục Ngạo Thiết càng là động thân tại phía trước xông thẳng.

Chưởng quỹ đưa tay đẩy lại ngăn cản, chống tại lồng ngực Mục Ngạo Thiết, trầm giọng nói: "Ta nói lại lần nữa, khách nhân bao điếm đã dặn dò, các ngươi đừng để cho chúng ta khó xử, nếu không ta sẽ phải phát ra cảnh báo để người của U Nhai đến mời các ngươi rời đi!"

Vừa nghe nói tới U Nhai, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết liền cứng lại, đụng chạm quy củ của U Nhai, không phải bọn họ có thể chịu nổi, cũng không dám.

Thấy vậy, là không có khả năng xông vào rồi, Tôn Bình cho hai người bậc thang để xuống nước, chủ động lôi kéo hai người thối lui khỏi cửa vào.

Nhưng Nam Trúc vẫn còn sự hùng hồn lúc nãy, gã đứng ở đường phố đối diện, hướng về phía trên tửu lâu bên này hô to, "Lão Thập Ngũ, ta biết rõ ngươi ở bên trong, ta và lão Cửu có chuyện hỏi ngươi, lập tức lăn ra đây cho ta, nếu như ngươi thật sự làm ra việc bội bạc, vậy thì đừng trách huynh đệ ngươi ta trở mặt thành cừu..."

Gã đứng tại đó lải nhải kêu gọi. Mục Ngạo Thiết thì khuôn mặt lạnh lùng nắm chặt song quyền.

Tôn Bình chỉ có thể bồi ở một bên, cũng thật sự đặt hi vọng vào hai người này rồi.

Người qua đường lui tới cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, dần dần có người bắt đầu dừng lại theo dõi, người xem náo nhiệt có xu hướng càng ngày càng nhiều.

Bên trong nhã gian trên lầu, nghe được âm thanh chửi bới bên ngoài, Tần Quyết hỏi: "Là đang kêu gào với ngươi à?"

Dữu Khánh hừ một tiếng, "Cứ để cho hắn chậm rãi kêu gào, không cần phải xen vào."

Tần Quyết: "Nghe kêu gào kiểu này, bằng hữu của ngươi tựa hồ đứng ở phía bên Diệu Thanh."

Dữu Khánh bình tĩnh nói: "Không trọng yếu, ta cũng là vì tốt cho bọn họ. Thiết Diệu Thanh là không được, không có sự quyết đoán của Tần chưởng quỹ, cũng không có năng lực như Tần chưởng quỹ, càng không có ánh mắt như Tần chưởng quỹ, không có được thành tựu, sớm muộn cũng sẽ khuất phục tại dưới chân Tần chưởng quỹ."

Lời này nghe rất thoải mái, Tần Quyết cười ha ha, quay đầu ra trước cửa nói: "Một người đi ra ngoài, nói một tiếng với chưởng quỹ tửu lầu, dưới lầu không ngừng chửi bậy, bảo người ta làm như thế nào an tâm uống rượu được?"

"Vâng." Tại cửa vào có thủ hạ của y đáp một tiếng, rồi nhanh chóng đi thông báo.

Chỉ chốc lát sau, chưởng quỹ tửu lầu khuôn mặt âm trầm, dẫn theo mấy người đi ra, mạnh mẽ chặn kín tại trước mặt ba người Nam Trúc, lão cũng không tìm Nam Trúc mà nhìn chằm chằm Tôn Bình nói: "Tôn chưởng quỹ, cửa hàng của chúng ta gần nhau, xem như là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy người quen, ta không quản các ngươi cùng người bên trong có ân oán gì, người ta tiến vào trong tiệm của ta tiêu tiền, chính là khách nhân của ta, ngươi không nên dẫn theo người ở tại cửa vào tiệm của ta đứng chửi đổng. Làm như vậy có khác gì đập phá việc buôn bán của ta? Trước kia không oan gần đây không cừu, đều là người quen, ta không muốn huyên náo khiến cho mọi người gặp mặt không nhìn nhau, lại cho các ngươi một lần cơ hội, lập tức yên tĩnh đi, nếu không ta lập tức báo cho U Nhai tới xử lý!"

Khi nói một câu nói sau cùng thì nhấc tay chỉ, chỉ về phía Nam Trúc, kẻ đang lải nhải chửi bậy.

Sắc mặt Nam Trúc giận dữ.

Tôn Bình vôi vàng lôi kéo gã một cái, ngay lập tức lại hướng chưởng quỹ tửu lầu cất tiếng xin lỗi, việc này quả thực là bọn họ làm không đúng, đảm bảo không tiếp tục chửi mắng nữa.

Lúc này Chưởng quỹ Tửu lầu mới tạm thời buông tha bọn họ, phất tay áo quay trở về.

Không còn náo nhiệt để xem, người đi đường lục tục tản đi.

Không bao lâu sau, Thôi Du quay trở lại, còn dẫn đến mấy tên nhân viên Tiền trang, trực tiếp dẫn người vào trong tửu lầu.

Vừa bước vào cửa trước, nhìn thấy đám người Tôn Bình trên đường phố đối diện, Thôi Du cất nụ cười cổ quái, ẩn chứa ý trào phúng rất đậm.

Tôn Bình cũng nhận biết mấy người của tiền trang kia, vừa thấy trận thế như vậy liền ý thức được việc gì, lập tức sắc mặt đại biến...

Trong nhã gian trên lầu, người của Tiền trang vừa đến, sự việc liền trở nên dễ làm, song phương buôn bán lập tức phác thảo khế ước.

Đợi cho khế ước được ký kết xong, Tần Quyết trực tiếp từ nhân viên tiền trang kia lấy tiền.

Một tấm ngân phiếu một vạn lượng, đầy đủ sáu trăm năm mươi tấm, ngoại trừ một sấp là năm mươi tấm, sáu sấp khác đều là một trăm tấm.

Một hàng, tổng cộng bảy chồng ngân phiếu đặt tại trước mặt Dữu Khánh, mà Dữu Khánh cũng tháo chiếc bình bên hông xuống, chính thức đem 'Đầu to' giao cho Tần Quyết.

Dữu Khánh đem từng đống ngân phiếu tách ra nhét vào trong quần áo, phân biệt cất kỹ.

Tần Quyết cũng cầm cái bình muốn thưởng thức Hỏa Tất Xuất có hình dạng như thế nào, tránh không được phải đưa cho Thôi Du giám định thật giả.

Thôi Du cũng là người từng đi Cổ Trủng Hoang Địa chụp bắt Hỏa Tất Xuất, tuy rằng không bắt được nhưng mà đã thấy qua nó như thế nào. Sau khi xác nhận không có sai lầm, y mới gật gật đầu với chưởng quỹ của mình.

Chưởng quỹ Tiền trang vừa vặn làm nhân chứng cho việc buôn bán giữa song phương.

Tần Quyết yên tâm nhận lấy 'Đầu to', sau đó hỏi thêm một câu, "Thám Hoa lang nuôi dưỡng Hỏa Tất Xuất đến nay, không biết thường ngày cho nó cái gì?"

Dữu Khánh chỉ chỉ đồ ăn trên mâm, "Xương cốt, không ăn thịt, ăn xương. Thứ khác chính là Linh Mễ, chỉ ăn sống."

Ăn xương? Đám người Tần Quyết hiếu kỳ, Tần Quyết nhịn không được ngay tại chỗ thử một lần, lấy một miếng xương nhỏ ra, ném vào trong bình kim loại.

Rất nhanh, trong bình truyền đến âm thanh găm xương răng rắc răng rắc, nhìn qua lỗ thông khí, quả thực đang ăn xương cốt.

Đã được mở rộng nhãn giới đều sách sách lấy làm kỳ.

Giao dịch hoàn thành, tiếp tục nán lại nơi này cũng không còn ý nghĩa, Tần Quyết đứng dậy bắt chuyện, "Thám Hoa lang, chuyện U Cư bài, hôm nay thuận tiện thì cùng đi U Nhai làm đi."

Dữu Khánh cũng đứng lên, nghiêng đầu ra hiệu ở phía ngoài cửa sổ một cái, "E rằng ta cần nói chuyện với hai huynh đệ kia của ta một chút, sau này ta sẽ đi tìm ngươi."

Tần Quyết thản nhiên cười, "Vậy thì ngày mai đi, ngày mai ngươi tới Giám Nguyên trai, Thôi Du sẽ dẫn bọn ngươi đi xử lý."

Trò chuyện với nhau thật vui, mỗi người đã đạt được thứ mình cần, dắt tay nhau rời đi.

Vừa ra cửa vào tửu lầu, Tần Quyết liếc mắt với Tôn Bình, cố ý lộ ra bình kim loại trong tay để thưởng thức, mặt không biểu tình rời đi.

Vừa thấy chiếc bình kia đã đến trên tay y, Tôn Bình lập tức mặt như tro tàn, thần sắc ảm đạm.

Mà Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thì trừng lớn mắt nhào tới Dữu Khánh, thế nhưng tu vi cũng không bằng Dữu Khánh, muốn giữ Dữu Khánh lại chất vấn, lại bị Dữu Khánh trực tiếp bỏ qua rồi.

"Có lời gì trở về rồi hãy nói, người nào tại trên đường làm ầm ĩ, đừng trách ta không nể mặt!" Dữu Khánh lạnh lùng cảnh cáo một câu.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lập tức đình chỉ tức giận, một người thở phì phì, một người mặt lạnh lùng đi theo phía sau hắn.

Tôn Bình thì phải làm thế nào đây, buồn bã theo đuôi ở phía sau.

Bên trong Diệu Thanh Đường, gần như là đang mỏi mắt chờ mong, Thiết Diệu Thanh nhìn thấy mấy người trở về, nhìn thấy thần sắc mấy người, đại khái biết rõ không ổn.

Nàng theo sát bên cạnh Dữu Khánh, cẩn thận phụng bồi, muốn nói lại thôi.

Dữu Khánh tại bên trong hiên các ngồi xuống. Bộp! Nam Trúc vỗ lên trên bàn, chỉ vào hắn quở trách: "Bây giờ có thể nói rồi đi, ngươi đã làm ra chuyện tốt gì, có phải ngươi bội bạc đem Hỏa Tất Xuất bán cho Giám Nguyên trai rồi hay không?"

Tại dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mấy người, Dữu Khánh đưa tay vào trong tay áo, lấy ra một đống ngân phiếu.

Vừa thấy là một vạn lượng một tấm, ánh mắt Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều bị hấp dẫn.

Tôn Bình và Thiết Diệu Thanh vừa thấy nhiều tiền như vậy thì sắc mặt có vẻ bi phẫn.

Dữu Khánh kiểm đếm ngay tại trước mặt mấy người, không nhiều không ít, vừa đúng hai mươi tấm. Hắn đem một sấp ngân phiếu này đẩy đến trước mặt Thiết Diệu Thanh, "Lão bản nương, xin lỗi, ta không thể giao Hỏa Tất Xuất cho các ngươi đi bán, ta đã bán cho Giám Nguyên trai. Ta một đồng cũng không có lấy nhiều hơn, nơi này là hai trăm vạn lượng ngân phiếu, là đưa cho ngươi, xem như là một điểm tâm ý của ta, cũng xem như là thể hiện áy náy, các ngươi lưu lấy tương lai mưu sinh đi!"

Hắn quả thực một đồng cũng không có kiếm nhiều hơn, dựa theo lúc trước ước định với bên phía Thiết Diệu Thanh, sẽ treo bán với giá năm trăm vạn lượng, sau khi bán ra thì Diệu Thanh Đường sẽ lấy một thành thu nhập, tương ứng với việc đưa cho Dữu Khánh hắn bốn trăm năm mươi vạn lượng.

Hiện tại hắn chỉ thu nhận bốn trăm năm mươi vạn lượng, nhiều thêm hai trăm vạn lượng kia, hắn một lượng cũng không lấy nhiều thêm, toàn bộ đều giao cho bên phía Thiết Diệu Thanh.

Lúc trước hắn tại phía bên Tần Quyết tranh thủ nhiều hơn năm mươi vạn lượng, kỳ thực cũng là để tranh thủ kiếm cho bên này, cũng là hi vọng có thể vì bên này tranh thủ nhiều hơn chút lợi ích.

Dù sao, nếu là Diệu Thanh Đường không còn nữa, còn có chyện gì càng thực tế hơn việc trong tay hai nữ nhân này có nhiều thêm chút tiền.

Chí ít tại trong mắt hắn, trên tay nhiều thêm chút tiền là thực tế nhất.

Vốn có tràn đầy lửa giận, muốn phát tiết đối với Dữu Khánh, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đồng thời bị làm cho sợ ngây người, song song nhìn chằm chằm vào một đống ngân phiếu kia, hầu kết không ngừng rung động, không thể tưởng tượng nổi, khó có thể tin, đây không phải là hai trăm lượng, đây chính là hai trăm vạn lượng a, lão Thập Ngũ điên rồi sao? Cứ như vậy tặng cho người ta rồi?

Muốn mắng tiểu sư đệ cái gì đó? Hai người đều đã quên lời rồi, tâm tư cùng ánh mắt đều tập trung tại trên sấp ngân phiếu dày cộm kia.

Trong mắt Thiết Diệu Thanh hiện lên nước mắt lưng tròng, "Sớm một chút bán ra quyền kinh doanh Diệu Thanh Đường, bán đi cũng có thể bán hai trăm vạn! Ta muốn chính là Diệu Thanh Đường trượng phu ta đưa cho ta, mà không phải là hai trăm vạn lượng ngân phiếu này. Nếu như ta thật sự muốn tiền, lúc trước hoàn thành nhiệm vụ của U Nhai, ta rất có thể đổi lấy tiền, hẳn không chỉ hai trăm vạn như thế này đi?"

Dữu Khánh: "Cho nên ta nghĩ không ra a, biết rõ mình không có năng lực giữ được Diệu Thanh Đường, vì sao còn lãng phí cơ hội đưa ra điều kiện với U Nhai kia?"

Thiết Diệu Thanh nghẹn ngào nói: "Thám Hoa lang, ta tin tưởng ngươi, cho nên sau khi trao đổi xong cũng không có bức ngươi kí khế ước, kết quả lại cho ngươi cơ hội lật lọng. Ngươi bội bạc như thế, sẽ không sợ làm bẩn danh dự đại tài tử của ngươi sao?"

Dữu Khánh có phần tức giận, cũng vô tâm thuật lại những lý luận bán đồ kai của Tần Quyết cho các nàng nghe, đứng lên, "Chó má đại tài tử, đừng có lôi thứ này ra! Thiết Diệu Thanh, ngươi, mẹ nó, đang trách ta sao? Ngươi có thể trách ta sao? Ngươi nghĩ rằng ta muốn bội bạc sao? Trong lòng lão tử cũng không chịu nổi!

Ngươi, mẹ nó, nhìn xem ngươi đã làm những gì, trước đây có Trình Sơn Bình, thiếu một chút hại chết ta, bây giờ lại toát ra tên Mậu gì gì đó, bên người thủ một tên lại một tên gian tế, chân trước vừa trao đổi xong sự việc, chân sau liền đem lão tử bán đi rồi.

Ngươi như vậy là ngại mạng lão tử dài sao, không muốn cho lão tử đường sống!

Ngươi rất dễ nhìn, ngươi rất xinh đẹp, đi đâu đều có người thương hương tiếc ngọc, sư huynh ngươi hao hết tâm tư cũng đơn giản chỉ là muốn ôm về được ngươi người này mỹ nhân.

Các ngươi nam hoan nữ ái, yêu yêu hận hận, vòng vòng vèo vèo, làm đến sau cùng hắn dù sao là sẽ không hạ sát thủ với ngươi, lão tử thì làm sao bây giờ?

Ta không bán cho hắn, hắn sẽ xem ta là địch nhân, sẽ chơi đùa chết ta. Phá sự tình mà ngươi làm ra, chính mình đều không rõ, dựa vào đâu phải muốn người khác đứng ở phía trước đi gánh trách nhiệm dùm ngươi, đi gánh chịu nguy hiểm thay ngươi. Ta đã trêu người nào chọc người nào rồi, ta là đã ôm qua ngươi hay là từng ngủ với ngươi rồi?

Dù cho ta không bán cho hắn, dù cho các ngươi có thể bán ra Hỏa Tất Xuất, dù cho Diệu Thanh Đường có thể chống quá lần này, ba năm sau thì làm sao bây giờ? Sự tình đã rõ ràng, ngươi đã đem Diệu Thanh Đường kinh doanh thành một chiếc thuyền rách nát khắp nơi là lỗ thủng, nước tràn vào khắp nơi, sớm muộn se4bi5 chìm, ngươi căn bản không thắng được hắn, ba năm sau Diệu Thanh Đường cũng phải xong đời!

Bây giờ ngươi còn có thể cầm được hai trăm vạn lượng bạc này, đã là rất may mắn trong bất hạnh. Lão tử để tay lên ngực tự hỏi, đã tận lực tranh thủ giúp ngươi rồi, quen biết một hồi, không có có lỗi với ngươi. Nếu là ngươi thực sự nghĩ không thông, ta đây cũng không còn cách nào, ngươi thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó đi. Cùng lắm thì xem như chưa bao giờ quen biết!"