Bán Tiên

Chương 154






Vừa nghe thấy không phải tới mua đồ vật, trái lại là tới hỏi vị trí cửa hàng khác, lúc này chủ quán không còn là khuôn mặt tươi cười, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Diệu Thanh Đường chỉ là một cái cửa hàng nhỏ a, vị tất đã có hàng giúp cho khách quan ngài thỏa mãn, không bằng ngài trước tiên nhìn xem bản điếm có thể giúp ngài thỏa mãn hay không rồi nói tiếp."

Biết rõ người ta đã hiểu lầm, Dữu Khánh giải thích: "Không phải tới buôn bán, là tới tìm người, làm phiền chưởng quỹ chỉ điểm một chút."

Chủ quán trên dưới lườm hắn một cái, chỉ chỉ một cái phương hướng, nói, "Hướng phí kia thẳng đi, đi qua ba cây cầu, rẽ trái rồi đi thẳng, trông thấy một phiến tiểu châu, phía trên có mấy chục nhà cửa hàng, Diệu Thanh Đường ngay tại trong đó." (Tiểu châu: một khu vực riêng nhỏ)

Dữu Khánh cảm tạ rồi cáo từ, nhưng vừa định xoay người lại chợt nghĩ đến điểm gì đó, hiếu kỳ hỏi: "Nghe nói U Giác Phụ có hơn một nghìn cửa hàng, nếu chưởng quỹ đã nói Diệu Thanh Đường chỉ là một cửa hiệu nhỏ, tại sao biết rõ ràng vị trí của nó như vậy?"

Chủ quán đứng nơi quầy hàng khép lại cuốn danh mục, hỏi: "Ngươi hỏi thăm địa phương, ta có thể chỉ điểm cho ngươi, ngươi trái lại không hài lòng hay sao?"

Dữu Khánh vội xua tay đáp: "Không phải không phải, chỉ là có chút kỳ quái."

Chủ quán cười ha hả, cuối cùng vẫn là có chút cân nhắc mà cho một câu trả lời, "Lão bản nương Thiết Diệu Thanh a, là đại mỹ nhân có tiếng, thương gia tại U Giác Phụ có ai mà không biết?"

"Ách..." Dữu Khánh ít nhiều sửng sốt, biết rõ Thiết Diệu Thanh hẳn rất xinh đẹp, nhưng vẫn chưa gặp qua chân diện mục, không nghĩ tới lại là một nhân vật có thể dùng khuôn mặt đẹp để dương danh tại U Giác Phụ.

Lại có khách nhân đi vào điếm, chủ quán vội vàng bắt chuyện.

Dữu Khánh không tiếp tục quấy rầy, chắp tay cáo từ.

Chủ quán cũng chỉ là phất phất tay, bảo hắn đi mau.

Đi ra cửa, ba sư huynh đệ dựa theo lời chủ quán chỉ điểm mà đi, một đường đi dạo phố, gặp cầu thì qua.

Bên trong U Giác Phụ xen kẽ tương đối nhiều sông ngòi, nên cũng rất nhiều cầu.

Trong sông có tàu thuyền lui tới, người chèo thuyền giống nhau đều là người Một Mắt, cánh tay dài đến khoảng một trượng, dùng hai tay vạch nước còn tốt hơn cả dùng mái chèo chân chính. Cần cập bờ thì cũng bớt việc, cánh tay dài vươn tới trên bờ kéo một cái liền ổn định cập bờ, ngay cả dây thừng cũng chẳng cần tới.

Chỉ là tướng mạo người chèo thuyền có chút quái, trên mặt chỉ có một con mắt lớn, đứng lên cao đến hai trượng, gầy, khép tứ chi lại đứng yên thì tựa như một cái cọc, tứ chi giang mở ra thì giống như là bọ tre, gầy mà dài.

Tướng mạo người Một Mắt mặc dù quái dị, nhưng tay dài, chân dài, thân cao chính là ưu thế, rất nhiều chức nghiệp tại Tu Hành giới vẫn rất thích thuê mướn người Một Mắt.

Trên đường và trên thuyền thường xuyên có thể nhìn thấy Bán yêu quái qua lại. Bán yêu quái không có nghĩa là tu vi không tốt, chỉ có thể chứng minh trên đường tu hành từng gặp phải không thuận lợi mà thôi, đệ nhất nhân Yêu giới chính là Bán yêu quái.

"Trừ thử" mà Dữu Khánh từng nhìn thấy tại Tịch Nguyệt phường cũng thỉnh thoáng xuất hiện tại trên đường đi nhặt rác rưởi.

Qua cầu, đi qua cột ánh sáng tự nhiên từ lỗ thủng trên không chiếu xuống, đưa lưng về phía cột sáng, ánh mắt Dữu Khánh mới nhìn rõ dị tượng phía trước, bị một cái vách núi cao vút chìm trong bóng tối ở phần cuối phía trước thu hút, chỉnh thể thoạt nhìn giống như tạo hình một cái chữ "Phong(风)", đồ án giao nhau ở giữa chữ phong giống như là bậc thang cao chót vót giao nhau, có thể mơ hồ nhận thấy được có người đang đi lại tại trên đó, ánh đèn nhập nhoạng, thỉnh thoảng còn có những đốm sáng nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, tại trong u ám lộ ra một sự thần bí.

Không cần người nào giới thiệu, Dữu Khánh cũng có thể đoán được, đó đại khái chính là U Nhai trong truyền thuyết rồi, là nơi kiểm soát quy tắc của U Giác Phụ.

Dựa theo chỉ điểm, đi qua ba cây cầu, rẽ trái đi thẳng tới phần cuối, quả nhiên nhìn thấy một tòa tiểu châu(khu vực nhỏ) được dòng nước uốn lượn xoay quanh, quả thực chỉ có mấy chục nhà cửa hàng, so với sự náo nhiệt tại khắp các nơi U Giác Phụ thì quả thật có vẻ tương đối quạnh quẽ, nhưng cũng có ưu thế của nó, một vùng ánh sáng trời gần như bao phủ toàn bộ Tiểu châu, phỏng chừng là một địa phương hiếm có tại U Giác Phụ mà ban ngày không cần đốt đèn lồng.

Ba sư huynh đệ đi qua cầu bước lên Tiểu châu, tại nơi đây có thể nhìn thấy thực vật màu xanh tương tự như bên ngoài, phỏng chừng thời điểm ánh nắng mặt trời lên cao thẳng chiếu xuống thì nơi đây còn có thể được ánh nắng soi sáng một đoạn thời gian.

Ba người cũng không gấp gáp, tại trên Tiểu châu không nhanh không chậm đi dạo nửa vòng, cuối cùng nhìn thấy được cửa hàng treo tấm biển "Diệu Thanh Đường", phía trước là cửa hiệu, mặt sau là đình viện.

Dữu Khánh dẫn đầu đi vào trong.

Chủ quán là một nam tử, vừa nhấc mắt, lập tức đứng lên, nhiệt tình bắt chuyện, "Ba vị quý khách muốn mua cái gì?"

Nam nhân này lạ mặt, Dữu Khánh không nhận biết người này, không có nói chuyện, lấy ra một hạt "Cúc áo" kim loại, chính là cái U Cư bài mà lúc trước Thiết Diệu Thanh lấy xuống từ trên người, đặt ở trên quầy hàng đẩy qua cho đối phương.

Chủ quán vừa nhìn thấy cúc áo kim loại này thì sửng sốt, cầm lấy phân biệt một chút, phát hiện ba chữ "Diệu Thanh Đường" bên trên không có vấn đề gì, lúc này mới có phần kinh nghi bất định, trên dưới quan sát Dữu Khánh một phen, sau đó lập tức xoay người đi đến cửa sau, vén rèm lớn tiếng gọi ra phía sau, "Chưởng quỹ, ngươi tới đây một chút."

Rất nhanh, một phụ nhân tướng mạo mạnh mẽ hơi có vẻ đẫy đà vén rèm lên từ phía sau đi tới, không phải ai khác, chính là Tôn Bình.

Tôn Bình quét mắt nhìn đám người Dữu Khánh một lần, ngay lập tức hỏi nam nhân ngồi ở quầy hàng, "Chuyện gì?"

Nam nhân kia đem U Cư bài đưa cho nàng.

Cầm đến U Cư bài, Tôn Bình hơi hơi phân biệt, bỗng nhiên ngẩn người, lại ngẩng đầu nhìn kỹ ba vị khách tới.

Dữu Khánh hướng nàng vẫy vẫy tay cười nói: "Tôn chưởng quỹ thật đúng là quý nhân hay quên a."

Tôn Bình nhìn chăm chú để nhận rõ, ngay lập tức lộ ra vẻ rất vui mừng, thất thanh kinh hô, "A..." Nhìn nhìn bốn phía, tựa hồ lo lắng tai vách mạch rừng, lại sửa lời hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?" Rất nhanh liền xoay người đi vòng ra khỏi quầy hàng, nhưng nhịn không được đưa tay đấm một quyền lên ngực Dữu Khánh, "Tuổi còn trẻ, làm gì để lại chút râu mép khó coi như vậy chứ, hại ta thiếu một chút không nhận ra được."

Nam nhân ở phía sau quầy hàng ánh mắt lấp lánh không ngừng, có thể nhìn ra là người quen, lại là người quen có thể làm cho Tôn Bình mừng rỡ như thế, thật đúng là hiếm thấy, âm thầm phỏng đoán người vừa đến rốt cuộc là loại nhân vật nào.

Gã không khỏi quan sát hai người phía sau một chút, một kẻ vẻ mặt không khách khí, một kẻ lãnh khốc cao ngạo, dáng vẻ này chỉ nhìn qua liền biết không phải người bình thường, làm cho gã càng thêm hiếu kỳ với lai lịch của Dữu Khánh.

Râu mép khó coi? Nét tươi cười của Dữu Khánh cứng lại, hắn vẫn luôn cảm thấy râu mép của mình nhìn rất được, rất không thích đánh giá trái ngược, cười gượng nói: "Che giấu, che giấu!"

"Đi! Đi theo ta gặp lão bản nương đi." Tôn Bình kéo cánh tay hắn lập tức kéo đi vào phía bên trong quầy hàng, kết quả lại phát hiện Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng đi theo, không khỏi ngừng bước nghi ngờ hỏi, "Hai vị này là?"

Bên trong là nội trạch, lại có nữ quyến ở, một ít nam nhân không đáng tin thì quả thực không tiện dẫn vào.

Dữu Khánh a một tiếng, nói: "Là hai thủ hạ của ta, tin cậy, cứ yên tâm đi!"

Thủ hạ? Sắc mặt Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết hơi trầm xuống, nhưng cũng không thể phản bác người ta là nói sai, thân phận của người ta đích thật là Chưởng môn, chỉ là cảm giác cách nói này có phần vũ nhục bọn họ.

Nhưng mà đây là tại ngoại giới, hai người lại không tiện bộc lộ quan hệ chân thực giữa ba người, hoặc là nói, không thể bộc lộ Linh Lung quan, đây là phẩm hạnh cơ bản nhất của đệ tử Linh Lung quan khi ra ngoài hành sự. Dùng cách nói của tiểu sư thúc chính là, không quản bên ngoài có sóng gió gì đều không thể rước về nhà.

Tôn Bình thấy hắn đã đảm bảo, đành phải chấp thuận cho Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cùng tiến vào nội trạch.

Nam nhân ngồi trong quầy hàng càng thêm kinh ngạc, càng thêm hiếu kỳ với lai lịch của Dữu Khánh, chỉ một lời đảm bảo liền có thể dẫn hai nam nhân xa lạ tiến vào Diệu Thanh Đường nội trạch?

Vừa tiến vào nội trạch đình viện, Dữu Khánh quan sát khắp nơi.

Nội trạch viện không lớn cũng không nhỏ, chí ít không lốn giống như một ít cửa hàng lớn ở bên ngoài, hoa cỏ cây cối đan xem có ý có tứ, lộ ra vẻ lịch sự tao nhã, vừa nhìn liền biết người trồng tốn nhiều tâm tư.

Viện hình tứ giác, mỗi mặt chắn một bức tường, mỗi cái mở một lối vào kiểu nguyệt môn, giống như tại bốn góc viện lại phân cách ra bốn gian tiểu viện tương đối riêng tư, mà ở giữa đại viện là một tòa đình đài thủy tạ bố cục kiểu hiên các, bốn mặt thả mành lụa, có thể dùng để tiếp khách.

Tôn Bình mời ba người ngồi chờ tại trong hiên các, mình thì bước nhanh đi vào trong góc viện bên trái.

Chỉ chốc lát sau lại đi ra, theo sau còn có một nữ tử diễm lệ có thể khiến người trong nháy mắt đôi mắt sáng ngời.

Dáng người duyên dáng uyển chuyển chầm chậm đi tới, mái tóc đen nhánh cuộn tròn sau đầu, để lệ trọn vẹn vầng trán và khuôn mặt mượt mà, nhìn qua liền có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

Ngọc diện phù dung, mặt mày như họa, da trắng tuyết môi đỏ mọng, là một nữ tử đẹp đến mức vừa nhìn liền in khắc vào trong lòng người.

Bởi vì nàng đẹp, một một động tác, trong lúc giở tay nhấc chân thì tựa hồ đều có thể thể hiện ra được nét quốc sắc thiên hương.

Nữ nhân gì nhìn thấy liền trầm trồ khen ngợi, đây mới là nữ nhân vừa nhìn liền phải trầm trồ khen ngợi, loại tao nhã này thật sự có cảm giác điên đảo chúng sinh, đủ để khiến cho rất nhiều nam nhân chỉ ao ước uyên ương không ao ước tiên.

Ba nam nhân nhìn ngây người tại chỗ.

Nam Trúc không còn vẻ mặt nghiêm túc rồi, kinh ngạc, kinh ngạc, kinh ngạc nhìn chằm chằm người đi tới.

Nét ngạo ý nhàn nhạt vốn luôn treo tại khóe miệng của Mục Ngạo Thiết cũng không còn nữa rồi, lệch đầu nhìn thẳng, không còn nghiêng đầu nhìn người bằng khóe mắt nữa.

Dữu Khánh hơi há miệng. Từ dung mạo hắn đại khái đã nhận ra người tới chính là Thiết Diệu Thanh, có phần kinh ngạc, đã biết Thiết Diệu Thanh rất xinh đẹp, nhưng mà không nghĩ tới Thiết Diệu Thanh có thể xinh đẹp như vậy, thảo nào đi ra ngoài phải che mặt không chịu tháo khăn che mặt xuống, nếu tháo khăn che mặt xuống thì đây quả thực chính là kẻ gây tai họa a!

Hắn hoài nghi nếu không phải nữ nhân này trốn tại U Giác Phụ, nơi U Giác Phụ mà không ai dám xằng bậy thì chỉ sợ từ lâu đã là vận mệnh lận đận.

Cũng cuối cùng đã minh bạch vì sao lúc trước hỏi thăm vị chủ quán kia thì lại có thể rõ ràng biết rõ Diệu Thanh Đường nho nhỏ nằm ở đâu.

Nhưng mà hắn cũng nhìn ra được trong ánh mắt Thiết Diệu Thanh có ẩn chứa mấy phần thần thái khác thường, là một loại ưu thương nhàn nhạt.

Mặc một bộ váy đen bình thường, tại vành tóc mai cài một đóa hoa trắng nhỏ.

Cách trang điểm này... Dần dần lấy lại tinh thần, Dữu Khánh kinh ngạc, đây rõ ràng là cách trang điểm khi trong nhà có tang sự.

Đi vào hiên các, Thiết Diệu Thanh đối diện với Dữu Khánh, tựa hồ đã quen với phản ứng khi nam nhân nhìn mình, nhe răng cười yếu ớt, âm thanh âm êm tai như trước, "Thám Hoa lang đại giá quang lâm, Diệu Thanh Đường thực sự chân chính vinh dự!"

Có thể gặp lại Dữu Khánh, nàng cũng có phần cảm khái và mừng rỡ.

Có một số việc là nằm mộng cũng nghĩ không ra, nghĩ không ra mình chợt gặp được một người giúp mình làm việc không nói, vậy mà lại còn là một đại tài tử độc nhất vô nhị!

Khi nàng nghe được tin tức thi cử tại Cẩm Quốc truyền đến thì thực sự bị chấn động. Sau đó xem được văn chương truyền lưu tới thì mới hiểu được cái gì gọi là chân chính tài hoa hơn người!

Không chỉ là nàng, phu phụ Tôn Bình cũng tựa như nằm mơ vậy, không dám tưởng rồi.

Về sau, lại nghe nói tới sự tích Thám Hoa lang vứt quan mà đi, tiếp đó lại nghe đồn đãi chuyện bỏ hết tiền tài cứu tính mạng hàng ngàn hàng vạn nạn dân.

Bây giờ trong thiên hạ ai mà không biết Cẩm quốc Thám Hoa lang, đây nghiễm nhiên đã trở thành một nhân vật truyền kỳ!

Các nàng vốn tưởng rằng cuộc đời này khả năng sẽ không còn có cơ hội gặp lại vị Thám Hoa lang kia nữa, nhưng mà lại lần nữa nằm mơ cũng không nghĩ đến Thám Hoa lang vậy mà chủ động đăng môn bái phỏng rồi.

Khi Thiết Diệu Thanh nghe được thông báo, thậm chí trong nháy mắt lại có chút dao động sinh ra ý nghĩ sai lầm, có phải là bị mỹ sắc của mình hấp dẫn tới hay không? Về sau nghĩ đến người ta căn bản không biết dung mạo mình như thế nào, là mình tự suy nghĩ nhiều đi.

Cũng chính bởi vì 'A Sĩ Hành' bây giờ hơn xưa, lúc này mới có hành động vô cùng thân thiết của Tôn Bình lúc trước, có thể trực tiếp đem nam nhân bên ngoài kéo vào nội trạch.

Vừa nghe kiểu xưng hô này, Dữu Khánh liền đau đầu, cười khổ nói: "Nơi đây không có Thám Hoa lang nào, đều đã là quá khứ, nếu như thật sự có Thám Hoa lang, Hoa ngay tại trước mắt. Lão bản nương, thật sự không nghĩ tới a, dung mạo ngươi lại đẹp như vậy!"