Bán Tiên

Chương 142






Đã xuất thủ rồi, cũng quản không được nhiều như vậy, nhưng khi vung kiếm lao đến, gã lại ngào vào khoảng không, bóng người trước mắt biến mất, gã cũng ngẩng đầu nhìn theo phương hướng bóng người biến mất.

Kiếm vừa đến tay, Dữu Khánh đã trước một bước phóng lên không trung, vung kiếm lên cao, nghênh chiến đao ánh phá không vọt đến.

Trong miệng bộc phát ra tiếng kêu phấn khích, "Thiên kiếm thức!"

Từ trên giáng xuống cùng phía dưới lao lên, hai người trong nháy mắt liền giao chiến với nhau tại không trung.

Trong nháy mắt giao thủ với nhau, Đào Vĩnh Lập liền rất cảm thấy bất ngờ, Dữu Khánh dám lấy kiếm cứng rắn va chạm với đao của y.

Hai người mặc dù cùng là tu vi Thượng Võ cảnh giới, nhưng trong cùng cảnh giới cũng có phân chia cao thấp mạnh yếu, lúc trước khi "Nhận thức" lẫn nhau, y đã cảm giác được tu vi của mình cao hơn Dữu Khánh không ít.

Huống hồ lần này y là một đao chém xuống, là từ trên cao tấn công xuống phía dưới, càng là hai tay nắm đao mà chém, trong tình huống cứng đối cứng, lực đạo khi dùng đao chém sẽ càng chiếm được thượng phong.

Có rất nhiều ưu thế chugn với nhau, tên gia hỏa tu vi không bằng mình kia lại còn dám vung kiếm cùng mình cứng đối cứng sao?

Đương...

Âm thanh kim loại va chạm kịch liệt vang lên, chấn động trong không trung, âm thanh chói tai, dẫn đến người ở phụ cận đỉnh núi dồn dập nhìn tới.

Tại trong chớp mắt đao kiếm va chạm vào nhau, sắc mặt Đào Vĩnh Lập lập tức đại biến, phát hiện một đao của mình chém xuống lại khó chặn được thế kiếm bay lên cao.

Không biết rằng đây chính là chỗ dựa mà Dữu Khánh dám cứng đối cứng với y.

Tâm pháp kiếm quyết của hắn có phần đặc biệt, phương thức phát lực tương đối quái dị, khi nội lực gia trì tại trên kiếm thì ngưng tụ thành tình trạng nhánh cây phân bố tại kiếm thể, mà bàn tay nắm kiếm của Dữu Khánh chính là rễ cây.

Một khi chạm vào ngoại lực thì cách thức chịu lực cũng giống như một cây đại thụ.

Lực lượng đánh lên cành cây thì khó mà lay động được rễ cây.

Cũng giống như gió to thổi lên cây, chỉ thấy cành cây động, khó thấy rễ cây dao động mảy may, trừ phi là sức gió cực kỳ cường đại mới có khả năng khiến cho đại thụ bị nhổ tận gốc.

Nhưng nếu như tu vi của Đào Vĩnh Lập có thể mạnh mẽ đến mức độ đó thì Dữu Khánh cũng không dám đối kháng với y.

Chỉ trong nháy mắt cứng rắn đụng nhau, liền đã quấy cho Đào Vĩnh Lập tâm hoảng ý loạn.

Vừa rồi cứng đối cứng, đao thế bị đụng bay loạn, kiếm thế vẫn khua vẫy tự nhiên như trước, tại tình cảnh muốn mạng trước mắt này, người tại không trung không dễ mượn lực, ngay cả tránh cũng không dễ tránh, y không tâm hoảng ý loạn mới là lạ.

Càng kinh khủng chính là y phát hiện thấy kiếm trong tay Dữu Khánh không 'Quân tử', xuất thủ đều là lưu loát dứt khoát, vả lại có tiến không lui, chỉ công không thủ, lại thêm kiếm thế vừa tung ra liền có xu thế một kiếm nhanh hơn một kiếm.

Kiếm quang như giao long phá hải bay lên không.

Ngổn ngang kiếm ảnh như cầu vồng khua vẫy, lại như ngân long lắc lư, kiếm quang gần như trong nháy mắt nuốt trọn Đào Vĩnh Lập.

Đao bay đi ra ngoài.

Máu tuôn ra.

Thân ảnh Đào Vĩnh Lập cũng bay ra như như diều đứt dây.

Trước khi bay ra, chỉ kịp rống lên, "Đi mau!"

Sau đó liền không còn âm thanh.

Bóng người Dữu Khánh xuyên qua giữa mưa máu bắn tung ra, lăng không lộn một vòng, kiếm quang theo tay quấy nhiễu xông thẳng phía dưới, lại thêm một tiếng quát lên phấn khích, "Địa kiếm thức!"

Phong Trần kiếm quyết phân làm ba mươi sáu thức, phân biệt làm chủ sáu cái phương vị, trước sau trái phải trên dưới.

Kiếm thức tấn công lên không là 'Thiên kiếm thức' .

Kiếm thức đánh xuống là 'Địa kiếm thức' .

Kiếm thức thi triển tới phía trước là 'Dương kiếm thức' .

Kiếm thức thi triển ra phía sau là 'Âm kiếm thức' .

Kiếm thức thi triển sang trái là 'Hùng kiếm thức' .

Kiếm thức thi triển sang phải là 'Thư kiếm thức' .

Mà kiếm thức chủ sáu phương vị này lại mỗi thức ẩn hàm sáu thức khác, tính là ba mươi sáu thức của Phong Trần kiếm quyết.

Đang phóng lên cao, lúc này Cát Đại Quân cũng cực kỳ hoảng sợ.

Gã và Dữu Khánh gần như là nối tiếp nhau bay lên, sau khi Dữu Khánh phóng lên cao, gã liền đánh tới, lập tức bám sát lấy truy sát theo sau.

Khiến gã không nghĩ tới chính là, tên kia tu vi rõ ràng không bằng đại ca lại dám cứng đối cứng với đại ca.

Cứng đối cứng cũng thôi đi, vậy mà còn...

Thời gian giao thủ quá ngắn, trong mắt người bên ngoài nhìn thấy, vô luận nhìn như thế nào, đều là Dữu Khánh vừa đối mặt liền giết chết Đào Vĩnh Lập.

Cát Đại Quân tự nhiên có thể đoán được tiếng "Đi mau" kia là đại ca nói với người nào.

Ngoại trừ là kêu lên cho gã nghe, còn có thể là ai?

Đại ca khẳng định vừa giao thủ liền phát hiện không thích hợp, biết rõ huynh đệ của mình không phải là đối thủ của người ta, trước lúc gặp nạn liền khẩn cấp cảnh báo.

Chạy thoát được một người, chí ít còn có cơ hội báo thù, không phải sao.

Nhưng mà đã muộn rồi, gã đã bay lên không, đối diện với kiếm quang do Dữu Khánh đổ xuống, cũng luống cuống tay chân mà lliều mạng chống đỡ.

Âm thanh kim loại va chạm liên tục đương đương vang lên chói tai.

Chỉ có khi chân chính giao thủ, Cát Đại Quân mới biết được đại ca mình gặp phải cái quỷ gì, mới biết được vì sao đại ca mình lại bại.

Hai cái bóng người gần như đồng thời rơi xuống.

Một cái đường máu dựng đứng từ trên đỉnh đầu kéo dài đến dưới cằm xuất hiện tại trên mặt Cát Đại Quân.

Tựa hồ trong nháy mắt gã liền không còn tư duy, thần sắc kinh sợ ngưng đọng trên mặt, thân thể chậm rãi ngửa về phía sau, phù phù đổ nện xuống, không còn động tĩnh.

Dữu Khánh hoành kiếm tại tay, nhìn vết máu nhiễm trên lưỡi kiếm, tiện tay vận công rung văng đi, vẻ hưng phấn trên mặt còn chưa tiêu tan.

Đồng thời cũng có phần tiếc nuối, cảm giác đánh còn chưa đã nghiền, lần này chỉ mới động thủ mấy cái liền xong rồi, cảm giác có gì đó không thoải mái.

Còn có một chút hối hận, nếu sớm biết như thế, hắn không nên dùng kế đánh lén Dịch Lập Phi, nếu ba người cùng tiến lên thì có khả năng sẽ được thỏa mãn hơn chút.

Từ sau khi luyện biết ba mươi sáu kiếm thức, hắn liền có một điểm tự tin quá mức như vậy, luôn luôn rục rịch muốn động muốn tìm người để gây sự, bởi vì hắn cảm thấy Phong Trần kiếm quyết của mình không tệ, vẫn luôn muốn tìm người để thử xem mình có được tính là cao thủ hay không, thế nhưng vẫn luôn tìm không được cơ hội thích hợp.

Hắn không thể vô duyên vô cớ đi tìm người đánh nhau đi?

Nào ngờ thật vất vả kiếm được cơ hội xuất thủ, vậy mà chính là hạ độc thủ đối với những kẻ mà mình gọi là 'Các đại ca', trực tiếp chính là huynh đệ trở mặt thành cừu.

Keng! Kiếm trở vào bao.

Dữu Khánh không có do dự, lập tức lục soát thi thể ba vị đồng hành, đem tiền tài trên thân ba người toàn bộ cướp đoạt.

Lấy tới tay, kiểm kê xong, ha hả, phát hiện thấy tiền còn nhiều hơn cả trên người mình, tổng cộng có hơn chín vạn lượng.

Hắn cầm ngân phiếu có phần không biết nói gì, nhìn về phía nạn dân bị xua đến núi bên kia, trong lòng âm thầm tính toán.

Khoảng một nghìn nạn dân, một người năm lượng, nhiều nhất cũng sẽ không vượt quá một vạn lượng.

Nói cách khác, mình lại kiếm được hơn tám vạn lượng?

Kiếm được như vậy, khóe miệng hắn giật giật, nhìn xem ba cái thi thể do chính tay mình đâm, trời đất chứng giám, ngay từ đầu mình thật sự không có ý này.

Lại nhìn nhìn bốn phía, trong lòng lẩm bẩm, phát hiện còn là cướp đoạt tiền có càng nhanh!

Không có cách nào, tiền này chỉ có thể là của mình rồi, phỏng chừng là ông trời phúc báo cho mình, cũng xem như mình không có không công làm việc một hồi.

Hắn đi trở về trước bao tiền lớn của mình, lại đem những ngân phiếu này nhét vào, sau đó đem bao tiền lớn buộc tại trên người, lúc này mới hướng về phía phu phụ thanh niên kia ngoắc ngắc tay ra hiệu.

Đôi thanh niên phu phụ kia ở xa xa nhìn, có phần sợ hãi, nhưng mà không chỗ nào có thể trốn, tại trước mặt loại cao thủ này cũng là không dám trốn, chỉ có thể nơm nớp lo sợ đi tới.

Sau khi hai người đi đến trước mặt, Dữu Khánh chỉ chỉ ba bao lương khô lớn mà ba vị đồng hành lưu lại, "Đi, các ngươi đi nói với bọn hắn, bảo bọn hắ tới đây, nói là ta muốn phát đồ ăn cho bọn hắn, còn sẽ đưa bọn hắn vào Thượng Uyển thành."

Thật sự phát đồ ăn?

Phu phụ hai người kinh ngạc, Tai khu này thật sự là có người giết người chỉ là vì đoạt đồ ăn để cứu bọn họ sao?

Dữu Khánh móc ra một miếng bánh, xé ra làm đôi, ném cho hai người.

Hai người nhặt lên khỏi mặt đất, vừa gặm ăn vừa liên tục gật đầu chạy đi.

Không bao lâu, một đám nạn dân nhìn như khất cái lảo đảo lung lay đi đến, rất nhiều người đói đến nổi bước đi cũng khó khăn.

Loại tình huống này, dọc theo đường đi Dữu Khánh đã nhìn thấy rất nhiều, rất nhiều người căn bản không có sức lực đi ra khỏi Tai khu, sau đó có một số kẻ còn sống chờ những người này chết đi, đợi vừa tắt thở hoặc còn chưa có triệt để tắt thở liền nhào tới, khi người tán đi liền chỉ còn một đống bạch cốt.

"Một người một cái bánh, chưa cầm bánh thì đứng bên này, đã có bánh thì đứng bên kia, ai dám không trung thực, giết!"

Dữu Khánh đối diện với một đám nạn dân quát lên, sau đó bảo hai thanh niên phu phụ hỗ trợ phát bánh, hắn xách kiếm đứng ở bên nhìn chằm chằm.

Cầm được bánh lập tức chạy đến nơi được chỉ định bắt đầu nhai ngấu nghiến.

Không bao lâu sau, bánh liền được phát xong hết rồi, Dữu Khánh lại cho phép hai phu thê kia mỗi người cầm lấy một cái bánh làm thù lao.

Chỉ chốc lát sau, một thiếu niên tới đây, cầm trong tay nửa miếng bánh chưa ăn hết, quỳ gối trước mặt Dữu Khánh, mắt đẫm lệ lưng tròng, "Ân công, có thể hay không cho tiểu nhân thêm một chiếc bánh, mẹ của tiểu nhân ở bên kia quá đói đi không được, ta cầm cho mẹ ta một chiếc bánh có được hay không?"

Dữu Khánh thấy đã phát xong một vòng bánh mì lớn, còn thừa lại nửa bao, lập tức thu dọn lại khiêng tại trên người mình mang đi, bảo thiếu niên kia dẫn mình tới bên kia xem tình hình.

Đã nhận được lợi ích, thanh niên phu phụ vừa gặm bánh vừa nhắm mắt theo đuôi phía sau lưng Dữu Khánh.

Đi đến nơi, đảo một vòng, Dữu Khánh phát hiện người đi bất nổi đâu chỉ có mẹ của thiếu niên kia, còn có mấy chục người bò trên mặt đất bò, muốn bò đi lĩnh đồ ăn.

Dữu Khánh không nói hai lời, gặp một người ném một khối bánh.

Chờ hắn quay trở lại đến địa điểm lúc trước thì phát hiện không còn thấy thi thể ba người Đào Vĩnh Lập đâu nữa, trên mặt đất chỉ có vết máu bị kéo đi, quay đầu lại, phát hiện có người đang len lén lau vết máu ngoài miệng, liền biết thi thể đã đi đâu.

Sắc mặt hắn trầm xuống, cũng không nói cái gì, nếu như đổi thành hắn ngay từ đầu đã tiến vào tai khu, thì nếu không đem toàn bộ kẻ tham ăn đó làm thịt là không thể!

Hắn bắt đầu chọn lựa những nam tử hơi chút mạnh khỏe, bảo bọn họ làm chút cáng cứu thương đơn giản, muốn đem những người bất động kia cũng đồng thời mang đi. Kẻ ra sức đương nhiên cũng sẽ có lợi, đó chính là trên đường đi sẽ phát bánh cho bọn hắn.

Lcú này, những người này nhặt lên đao kiếm mà bọn Đào Vĩnh Lập lưu lại, đi chặt lấy cành cây trụi lủi trên núi, dùng không ít y phục người chết cắt ra làm dây buộc.

Cứ như vậy, chờ những nạn dân này đã ăn xong một lần đồ ăn, đã khôi phục một chút sức lực, Dữu Khánh bắt đầu dẫn theo bọn họ xuất phát rời đi.

Chỉ cần là còn sống, Dữu Khánh đều không bỏ rơi, toàn bộ mang theo.

Hắn một vai khiêng nửa bao bánh mì lớn, vừa xách bao lớn đầy ngân phiếu, lội đi dò đường trong dòng nước đục ngầu, làm dẫn đường cho một đám nạn dân phía sau, nhằm thẳng đến nơi gọi là Thượng Uyển thành...

Trong vùng đất trũng, một con thuyền đang vạch nước đi trong dòng nước đục.

Trên thuyền, mấy tên quan viên Thượng Uyển thành đang đi dò xét, kiểm tra tình huống nạn dân tụ tập, cho dù biết rõ loại phương thức tuần tra này không thể toàn diện, nhưng vẫn là phải làm, nếu không có làm bất cứ hành động nào thì không tiện báo cáo kết quả công tác.

Chiêm Mộc Xuân cũng ở trong đó.

Tại lúc gã đang hết nhìn đông tới nhìn tây quan sát khắp nơi thì Dương chủ sự phất tay ra hiệu, gọi gã vào trong khoang che mái, tránh khỏi những người khác.

Sau đó, Dương chủ sự móc ra ba tấm ngân phiếu mệnh giá một trăm đưa cho gã, hạ thấp giọng nói: "Đây là của ngươi quyên góp ra đi? Sau khi ta nghe được thì giúp ngươi cầm về lại, ngươi cất đi thôi."

Chiêm Mộc Xuân sửng sốt, "Dương chủ sự có phải là ngại ít? Ta lần này rời kinh, trên người chỉ cầm theo bằng này tiền, có thể cứu được một nạn dân nào vào thành thì hãy cứu một người đi."

Dương chủ sự nắm lấy tay gã, đem ngân phiếu vỗ về lại trong tay gã, "Trạng Nguyên lang của ta, ngươi muốn quyên góp, quyên góp mấy lượng cho có là được rồi, ba trăm lượng là quá nhiều."

Chiêm Mộc Xuân vội nói: "Có thể cứu nhiều thêm một ít đương nhiên..."

Dương chủ sự nhấc tay ra hiệu ngừng, "Ngươi cho rằng toàn bộ Cẩm Quốc chỉ ngươi là có tiền hay sao? Ngươi nghe ta liền không có sai, ngươi quyên góp nhiều sẽ không thích hợp. Với thân phận Trạng Nguyên do chính Bệ hạ khâm điểm của ngươi, chỉ cần không có sai lầm gì lớn, trong vòng mấy năm sẽ rất nhanh quan tới lục phẩm, tận lực không nên rước lấy phiền phức không cần thiết cho mình, biết không?"

Cầm lấy ngân phiếu, Chiêm Mộc Xuân cái hiểu cái không, như có đăm chiêu.

Chính lúc này, bên ngoài đầu thuyền chợt có người kêu lên: "Mau nhìn, có một đội ngũ nạn dân rất kỳ quái!"