Mở đầu: Lời truyên bố rằng tôi không muốn đi làm suốt đời.
Tôi không muốn đi làm.
Một suy nghĩ hẳn ai cũng từng nghĩ qua ít nhất một lần.
Còn tôi, Kuzuhara Kazuma thì đã bắt đầu nghĩ đến thứ đó khi vừa vào tiểu học.
Theo tôi nhớ thì, lí do khiến tôi có tư tưởng đó cũng khá nhỏ nhặt.
Lúc ấy nhà trường có tổ chức chuyến đi thực tế và bọn tôi phải đi khá xa.
Trong suốt hành trình ở trên xe, mấy đứa nhóc cứ trở nên tăng động vì quá hào hứng, không thèm nghe theo sự chỉ dẫn của thầy cô, kể cả khi đến nơi thì chúng vẫn vậy.
Thật sự rất khó để quản lí được một đám trẻ hiếu động như vậy.
Bản thân tôi thì không ham vui đến thế, nên tôi chỉ đứng nhìn và chờ đợi cho đến khi mọi người trở nên lặng lại trong lúc đang xếp hàng. Nhưng sau đó, tôi chợt nhìn thấy các giáo viên đang mệt mỏi xử lý đám trẻ và nghĩ đến một điều.
—Ah, tôi chẳng muốn bị như thế đâu.
Nhớ lại thì, tôi là một đứa khá vô tư khi đó.
Ở độ tuổi này, tức khoảng tầm bảy tuổi, rất hiếm đứa nhóc nào lại có suy nghĩ về tương lai của chúng.
Thực ra đây cũng không hẳn là ngoại lệ, tôi thường đặt việc chơi lên ưu tiên hàng đầu và chẳng bao giờ thắc mắc tại sao người lớn lại làm việc nhiều đến thế.
Mà hầu như đứa trẻ nào cũng vậy thôi, kiểu nó vốn dĩ là thế rồi mà.
Nhưng vào một lúc nào đó, tôi lại tự hỏi.
Tại sao lại phải đi làm và trở nên mệt mỏi như thế.
Một khi đã nhắc đến điều đấy thì tôi không thể ngăn dòng suy nghĩ này lại được.
Nhớ lại hồi đó, bố mẹ tôi luôn về nhà trễ.
Và khi họ về, điều tôi nhớ nhất là họ đều trông rất mệt mỏi, giống như những giáo viên đang đối phó với lũ trẻ kia vậy.
Họ có nở một nụ cười trước mặt tôi, nhưng tôi nhớ như in những lúc mà họ thở dài hay tỏ vẻ khó chịu trong khi đang trả lời điện thoại. Và điều đó đã để lại ấn tượng mạnh cho tôi hồi nhỏ.
Tôi cũng tự thắc mắc bản thân, không lẽ sau này mình cũng sẽ trông như thế này à?
Thế là từ ấy tôi bắt đầu ghét nó.
Tại sao tôi lại phải trở nên mệt mỏi và gặp khó khăn khi đi làm nhỉ.
Tôi không hề muốn làm việc tí nào. Và ý nghĩ ấy đã dần lớn mạnh trong tôi.
Cơ mà, làm sao trốn được việc đi làm giờ?
Tôi sẽ tiếp tục ăn bám bố mẹ à? Chắc là không, chừng ấy không đủ được đâu.
Tất nhiên là tôi không muốn làm việc rồi, nhưng bên cạnh đó tôi cũng muốn có cuộc sống nhàn hạ đúng nghĩa.
Tôi đã từng mơ về một tương lai trẻ thơ nơi mà ở đó tôi có thể vui chơi và hưởng thụ cuộc sống một cách sung sướng.
Để được như thế, tôi cần rất nhiều tiền.
Tôi có nên đặt hết niềm tin vào vận may để làm giàu không?
Tôi có nên thử mấy trò đỏ đen, như kiểu sổ xổ hay đua ngựa không? Nó là cách duy nhất á?
Không, mấy cái đó quá rủi ro.
Chẳng may mà thua, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài cắm đầu đi làm. Tôi chắc chắn không muốn bị thế đâu! Vậy, làm sao giờ…
Trong khi đang mải suy nghĩ, một cô gái tiếp cận tới tôi.
“Kazu-kun, cậu đang làm gì thế?”
Cô ấy nhìn thẳng vào mặt tôi và hỏi, đây là Takanashi Setsuna, bạn thuở nhỏ của tôi.
Đúng như cái tên, cô ấy có làn da trắng như tuyết cùng mái tóc đen xả, những đặc điểm này khiến Setsuna nổi bật hơn cả trong lứa tuổi bọn tôi. Mà vì lí do nào đó, cô lại rất hay dành sự chú ý cho tôi.
Setsuna là kiểu người có tính hiếu kì. Cổ sẽ luôn lẽo đẽo sau tôi, làm gián đoạn những khoảng thời gian tôi đang một mình như hôm nay, và lại còn lo lắng cho tôi quá mức. Nói thật thì tôi thấy có một hơi chút bị làm phiền.
Thi thoảng, tôi chỉ muốn cổ sẽ để tôi một mình thôi. Mặc dù có cô ấy ở quanh mình cũng hay, vì tôi sẽ luôn được trông coi cẩn thận, nhưng những lúc tôi lạc trong dòng suy nghĩ như bây giờ, sự can thiệp không cần thiết của cô có thể gây phiền toái.
“À, không có gì đâu. Tớ chỉ đang nghĩ cái này thôi. Mà nó có thể hơi tốn thời gian, nên xin lỗi cậu, nhưng cậu để tớ riêng tư một lúc được không?”
“Ah, xin lỗi Kazu-kun…”
“Không, ý tớ không phải cậu là đồ phiền phức hay gì đâu, thật đấy….”
“Cậu chắc lại đang nghĩ mấy cái thứ vô nghĩa chứ gì. Lúc nào cậu chả thế.”
Vừa lúc tôi định chuẩn bị xin lỗi Setsuna, một giọng nói cắt ngang.
“Arisa…”
“Đừng có nói mấy thứ làm Setsuna buồn. Cô ấy thực sự rất tốt bụng, không như cậu, Kazuma.”
Người đang nói với đôi mắt đầy khó hiểu kia là Tsukishiro Arisa, một bạn thuở nhỏ khác nữa của tôi.
Cổ có một mái tóc màu bạc và buộc thành hai đuôi cùng chiếc ruy băng màu xanh, cô ấy cũng rất dễ thương như Setsuna vậy.
Nhưng mà, tính cách của Arisa có phần hơi nghiêm khắc, thường xuyên bắn những từ nặng nề về phía tôi, điều đó khiến tôi không quá thích cô ấy, khác với Setsuna.
“Với lại, nếu cậu ngồi dưới đất, quần áo của cậu sẽ bị bẩn đấy. Nè, lấy khăn tay của tớ đi. Dùng cái đó mà ngồi lên.
“À, được rồi.”
Tuy nhiên, cô ấy cũng đồng thời có một mặt khác là rất quan tâm đến người khác, suy cho cùng cổ không phải dạng người tôi có thể ghét.
Cầm lấy cái khăn tay mà cô ấy đưa cho, tôi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn và quyết định nói ra những dòng suy nghĩ rắc rối mà tôi có nãy giờ.
“Tớ thực sự không có ý đấy. Chỉ là có vài vấn đề tớ đang lo lắng. Nó rất quan trọng, nên là tớ muốn suy nghĩ cho thật kỹ……”
“Cậu lo về điều gì cơ?”
“Nếu đang gặp khó khăn, cậu sẽ muốn tớ lắng nghe và đưa ra lời khuyên chứ? Tớ sẽ làm tất cả vì cậu, Kazu-kun.”
“Ờ thì….”
…Hmm. Chết dở, giờ thì cả hai đều đã thực sự để ý tới nó rồi. [note55319]
Họ sẽ hỏi cho đến khi nào tôi kể hết ra thì thôi.
Nhưng kể cả khi tôi nói cho những người bạn thơ ấu rằng tôi không muốn làm việc, thì nó cũng đâu có giúp được gì, chẳng có gì thay đổi cả….. Hả? Từ từ đã?
“Này, Setsuna, Arisa.”
“Cái gì?”
“Sao thế? Có điều gì đó cậu muốn tớ làm à?”
Arisa nhìn tôi với vẻ khó chịu, ngược lại thì đôi mắt của Setsuna lại rực sáng lên.
Thái độ hai người họ có hơi đối lập, nhưng tôi có thể thấy một sự mong đợi to lớn từ phía người thứ hai.
(Liệu cái này…. có thể thành công không?)
Ngó sang Setsuna, người đang nhìn chằm chằm vào mắt tôi, tự nhiên tôi thấy có chút niềm tin nhất định.
Còn Arisa thì, cô ấy chắc chắn sẽ từ chối lời thỉnh cầu này.
Với hi vọng chiến thắng dù chỉ một nửa, tôi từ từ mở miệng.
“Cậu biết đấy, tớ không muốn đi làm.”
“Không muốn đi làm…?”
“Phải, tớ không hề muốn phải làm việc đâu. Cho nên, tớ mong hai cậu có thể làm việc thay tớ.”
Vừa nghe tôi nói xong, hai người họ mở to mắt ra.
“Huuh?!”
“Tớ? Làm việc thay Kazu-kun á?”
Nó có vô vọng không? Tôi biết thừa rằng cả lời nói và hành động của tôi nghe thật rác rưởi, kể cả khi đó là của một đứa trẻ đi chăng nữa.
Thông thường, sẽ chẳng ai chấp nhận việc bị kí sinh cả đời như này. Và quả thật, Arisa cau mày lại và bắt đầu nổi điên lên.
“Kazuma! Cậu nói cái gì đấy?! Không đời nào tớ lại đi đồng ý việc đó cả!”
Tôi biết mà. Nếu ai đó nói điều tương tự với tôi, tôi cũng sẽ nổi đóa lên và từ chối thẳng thừng luôn.
Phản ứng của Arisa là hoàn toàn bình thường, và tôi nghĩ nó đúng.
“Setsuna, nói gì đi! Thằng con trai này trở nên vô vọng rồi…”
“...Ừm, tớ hiểu rồi.”
Nhưng Setsuna lại khác.
Sau một hồi tỏ ra bối rối, cô ấy lại ngay lập tức gật đầu lia lịa.
Thấy cảnh đó, tôi không thể không cười được.
“S-Setsuna…?”
“Là thật à? Cậu không nói dối đâu đúng không?”
“Ừm, chắc chắn!”
Bỏ qua một Arisa đang bàng hoàng, tôi hỏi lại Setsuna lần nữa nếu thực sự cô ấy ủng hộ điều đó, và cô ấy đáp lại, miệng rạng rỡ.
“Tớ sẽ luôn ủng hộ cậu trong suốt phần đời còn lại, Kazu-kun!”
Setsuna nở một nụ cười thật tươi.
—--------------------------------------------