Bán Thanh Không Bán Thân

Bán Thanh Không Bán Thân - Chương 2




Quả thật, vai diễn công trong tác phẩm tiêu biểu của nhóm Côn Trùng cùng với đại hiệp Hiên Vân được khen không dứt miệng, thậm chí có một ít công quân ngượng ngùng (Cái từ này thật sự có thể chứ?) nói rằng hy vọng một ngày kia có thể cùng đại hiệp Hiên Vân hợp tác, phối chung một tác phẩm đam mỹ cường cường xuất sắc kính dâng cho mọi người.

Kết quả là, đám fan của Hiên Vân —— tập thể nhóm Thôn Vân tung chưởng hoa cổ(*), cung chúc sama nhà mình vừa thêm một kỹ năng mới hạng nhất —— đem 1 vạch thành 0. Tuyệt kỹ này ở trong giới là sáng kiến độc nhất vô nhị, tin chắc trước đó không có cổ nhân, sau này chưa có ai, chỉ duy nhất một mình đại hiệp Hiên Vân có bí tịch võ công độc nhất vô nhị này.

Muốn hỏi đại hiệp Hiên Vân tựa như hoa trên núi cao, sao lại bị Thần Mạt bám lấy. Chúng ta hãy quay ngược thời gian về một sự kiện ngẫu nhiên vào bảy tháng trước.

Lúc ấy, sau khi Lũ Tỷ đã làm việc của nhóm xong thì một mình bay qua bay lại dán quảng cáo nhỏ nhận người ở khắp nơi. Với danh khí của Lũ tỷ và hoa đán đặc biệt là đại hiệp Hiên Vân ở trong giới võng phối thì việc tuyển người mới rất nhanh, hấp dẫn một đám hoa hoa cỏ cỏ hăng hái báo danh.

Bất quá chất lượng thì… nói chút văn nghệ cũng tạm được, cũng biến đổi chút xíu, nghiêm túc TM chỉ có thể cổ vũ dũng khí tuyệt vời mà thôi.

Lũ Tỷ sau khi nghe đến âm thanh vụng về thứ 101 thì hoàn toàn bùng nổ, cô phát tiết tức giận bằng cách chọt chọt vị hoa đán nhà mình.

Em út Lũ gia: Xuất hiện. Nhanh lên!

Hiên Vân: Có việc?

Em út Lũ gia: Uhm, chị đây sắp sụp đổ rồi nè. Đầu năm nay, ngay cả người nói lắp cũng chạy tới làm ứng viên CV là sao! Tiêu chuẩn giới võng phối từ khi nào giảm xuống đến mức không có điểm mấu chốt vậy!

Hiên Vân: Kinh ngạc jy (kính mời dùng biểu tình che mặt), có chuyện này? Gửi qua cho em nghe thử một chút.

Em út Lũ gia: Ừ. Nhận tập tin đi.

“Đối phương đã thành công tiếp nhận tập tin của bạn: Mạt Mạt Vô Văn thử âm. mp3 (15.5MB)”

15.5MB? Đủ dài đấy.

Nhân sĩ có kinh nghiệm trong giới võng phối đều biết tập tin mp3 có độ lớn nhỏ là cách ước chừng trực tiếp tương đương với độ dài âm tần. Ví dụ như một bộ kịch mp3 bình thường chiếm 20MB, có nghĩa là bộ kịch đó đại khái dài khoảng 20 phút.

Người mới thử âm bình thường chỉ dài 5 phút. Mà 15 phút thử âm đã ít lại càng ít hơn.

Hơn nữa trong nháy mắt mở ra âm tần, Hiên Vân chợt nghe ra đây là một người mới đến không thể mới hơn. Bởi vì cậu ta không có thu hoàn cảnh âm tần.

Mọi người đều biết trong giới võng phối chính là khi có máy tính ở nhà đều có thể cắm mic, đối với mic của bản thân có thể dùng để đọc lời thoại kịch bản.

Nếu ở nhà, thì khẳng định so ra kém hơn khi ghi âm có điều kiện. Trong nhà tạp âm nhiều, mặc dù không có trẻ con tác quái thích mở tiếng TV lớn hơn 40, cũng không thể cam đoan sẽ thu được âm thanh không có tiếng hỗn loạn khác. Huống hồ tiếng gió, tiếng điện lưu luôn bị thu vào âm tần, những điều này đều không thể tránh được.

Để có thể thuận tiện giảm tiếng ồn cho hậu kỳ, các CV hiểu chuyện một chút đều đọc lời kịch trong lúc yên tĩnh, mà người mới này lại không làm vậy.

Kinh nghiệm ghi âm và vân vân đều là râu ria, có thể từ từ bồi dưỡng về sau. Nhưng sau khi nghe xong lời kịch đầu tiên của người này, đại hiệp Hiên Vân đại khái hiểu được tâm trạng của Lũ Tỷ tức giận tới mức muốn đập tai nghe.

Người mới này, thế nhưng lại nói lắp.

Cậu ta lựa chọn nhân vật thử âm có độ khó không cao. Lời kịch ít, cảm tình kịch liệt xung đột cũng rất ít. Thế nhưng cậu ta có thể đem lời kịch năm chữ, miễn cưỡng đọc thành mười chữ.

Tương tự với “Tôi muốn ăn thịt thịt.”

Thì cậu ta lại đọc thành “Tôi, tôi muốn muốn muốn…. ăn.. thịt thịt thịt thịt.

Làm một CV thì điều quan trọng nhất chính là ăn nói phải rõ ràng, đọc chữ phải nghiêm túc. Cậu ta là người nói lắp lại đến làm ứng viên CV, thật sự rất vô lý mà cậu ta cũng làm.

Hiên Vân có chút dở khóc dở cười.

Anh trả lời Lũ Tỷ: “Đem dãy số QQ của cậu ta đưa đây, em muốn nói chuyện với cậu ấy.”

Lũ Tỷ sửng sốt trước màn hình máy tính xách tay nhỏ của mình, bùm bùm đánh xuống mấy câu: “Cậu…. Đừng nói là cậu coi trọng người ta nha. Chồi ôi, một đống si nam si nữ trong giới võng phối sẽ tan nát cõi lòng thành từng mảnh vụn cho coi.

Đầu Hiên Vân chứa đầy hắc tuyến: “Em chỉ muốn hỏi một chút về ước muốn ban đầu thử âm của cậu ta là gì mà thôi.”

Tim Lũ Tỷ cẩn thận trở về tần suất đập bình thường, tiếp tục đánh chữ: “À. Thiếu chút nữa hù chết chị đây rồi. Cho cậu nè, 801694190.”

Sau khi nhận được con số kỳ dị tạo thành dãy số QQ, Hiên Vân trực tiếp mở ra khung bạn tốt thành công thêm vào người nọ. Vừa lúc Mạt Mạt Vô Văn đang online.

Tay Hiên Vân dừng giữa không trung, anh đang lo lắng cho bản thân nên đặt câu hỏi nào trước cho tốt, không cần khốc duệ cuồng bá suất? Cái này không phù hợp với hình tượng lắm, nếu truyền ra cũng không tốt.

Cũng may người mới này rất thức thời. Lên tiếng chào hỏi trước.

Mạt Mạt Vô Văn: Xin chào. Có ở đó không?

Hiên Vân: Uhm.

Có những người trả lời một chữ đều là kẻ cao quý lãnh diễm.

Mạt Mạt Vô Văn: Xin hỏi anh là nhân viên công tác của phòng công tác Lũ Hiên sao?

Đối diện với máy tính, khóe miệng Hiên Vân giật giật, cảm giác này không giống như đang tuyển CV, mà giống như đang ở công ty thông báo tuyển dụng công nhân.

Anh nghĩ nghĩ, gõ bàn phím nói: “Xem như vậy đi. Tôi thêm cậu chỉ muốn hỏi một vấn đề. Ước muốn ban đầu lúc cậu thử âm là gì?”

Mạt Mạt Vô Văn liền nhập chữ ——

Trong chốc lát, một dòng chữ thừa nhận nhảy ra trên màn ảnh của Hiên Vân.

“Hả? Tìm việc làm còn phải có ước muốn ban đầu hả? Ơ, thì là vì nuôi sống bản thân đi.

Một bức tường xinh đẹp do hểu lầm cứ như vậy bị vạch trần chân tướng, thì ra lúc ấy Thần Mạt đang trong kỳ chờ việc, khi cậu ở trên mạng tìm tuyển người ở điều khoản đầu tiên của Baidu, vừa vặn nhìn trúng quảng cáo nhỏ của phòng công tác Lũ Hiên.

Thần Mạt nhìn quảng cáo, trong đầu sinh ra một khái niệm sai lầm. Cậu nghĩ đây là một công tác kiêm chức internet mới phát triển, nội dung công tác chính là đọc kịch bản dựa theo phòng công tác đưa cho. Mặc dù cậu là kẻ nói lắp nhưng bạn cùng phòng đại học với cậu đều khen ngợi giọng hát của cậu rất dễ nghe. Ôm thái độ muốn thử xem, Thần Mạt thu âm tần đầu tiên của đời mình.

Về phần quảng cáo không có miêu tả về phương diện tiền lương, đãi ngộ lương bổng mà Thần Mạt cũng không nghĩ nhiều. Phần lớn các bộ phận công ty thông báo tuyển dụng cũng không viết về vấn đề phúc lợi, tình hình cụ thể và tỉ mỉ cần phải gặp mặt đàm phán.

Thần Mạt cao hứng cho rằng Hiên Vân chính là BOSS của phòng công tác, anh ta đến là để đàm phán về vấn đề phúc lợi với mình. Không nghĩ tới còn phải có một lượt “phỏng vấn” nữa, cũng may là phỏng vấn trên internet cũng chọn cách dùng khung nói chuyện phiếm, nếu không mình một bên nói lắp một bên trả lời vấn đề rất là mất mặt.

Tay Hiên Vân ở đầu bên kia Internet, tựa vào bàn phím, so với phản ứng lần đầu thì nhanh hơn, rất nhanh đã đánh xuống: “Phòng công tác của chúng tôi là phi lợi nhuận, cậu gia nhập sẽ không có bất cứ thù lao nào.”

Mạt Mạt Vô Văn rất nhanh trả lời lại: “Hả? Vậy cũng được, tôi không ngại đâu. Kinh nghiệm công tác ở nhiều đơn vị trên sơ yếu lý lịch cũng rất tốt.”

========================================

(*)Hoa Cổ (điệu múa dân gian, một nam một nữ, một người gõ thanh la, một người gõ trống cùng múa)

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: viết cũng thuận lợi. Vẫn là văn hoan hỉ manh văn thích hợp với đại não đơn giản của tôi hơn ╮(╯_╰)╭