"Cậu yếu lòng quá đấy."
"Có phải tớ yếu lòng đâu. Nhưng Thanh Hoà không muốn nói chắc chắn cậu ta sẽ không nói cho chúng ta biết đâu. Chúng ta chỉ có thể chuyển hướng sang người khác thôi."
"Ý cậu tức là Lý Nhân!"
Hai cô gái không thể tìm ra được nguyên nhân từ Thanh Hòa liền chuyển sang Lý Nhân.
Tiết thể dục, thầy giáo nhờ Lý Nhân và Thanh Hòa ở lại giúp thầy dọn phòng kho. Nhưng Thanh Hòa và Lý Nhân đang giận nhau nên họ căn bản không muốn gặp nhau. Biết được điều này, Y Bình và Thanh Trúc liền đứng ra nói với thầy giáo.
“Thầy ơi, bạn Thanh Hào có việc phải về nhà không thể ở lại dọn phòng kho được. Hay là để em và bạn Thanh Trúc làm thay bạn ấy nha thầy.”
Thầy giáo nhướng mắt nhìn hai người họ có chút phân vân.
“Hai em muốn giúp à!”
“Dạ thầy.”
Y Bình và Thanh Trúc ngoan ngoãn gật đầu.
“Nhưng thầy nói trước có mấy việc nặng nhọc, hai em là con gái có làm được không?”
“Thầy nói sao vậy, bọn em cũng khỏe lắm. Tuy không bằng bọn con trai trong lớp thôi.”
“Hai em muốn làm thì thầy cũng không ép. Vậy nhờ việc này hết vào hai em nha.”
“Dạ thầy cứ yên tâm.”
Y Bình và Thanh Trúc rối rít chào thầy giáo. Đợi khi thầy giáo rời đi, hai cô gái liền tiến hành kế hoạch của mình. Thanh Trúc và Y Bình chạy vào bên trong. Nhìn thấy Lý Nhân và Thanh Hòa đang dọn dẹp. Thanh Trúc giả vờ lớn tiếng gọi:
“Thanh Hòa, thầy giáo đang gọi cậu ra bên ngoài kìa!”
Nghe thấy giọng Thanh Trúc, Thanh Hòa quay lại thì thấy cô đang đứng ở bên ngoài cửa. Cậu bỏ quả bóng trên tay xuống đi ra bên ngoài. Đứng trước mặt Thanh Trúc nhưng không nhìn thấy Y bình ở đâu. Bình thường hai người này rất hay đi cùng với nhau, bây giờ lại thấy có một người Thanh Hòa nghi ngờ hỏi:
“Y Bình đâu?”
“À, Y Bình quay trở lại lớp lấy đồ rồi. Cậu ta sẽ quay lại sau. Mà cậu hỏi Y Bình làm gì, thầy giáo đang gọi cậu kìa.”
Ánh mắt thăm dò, Thanh Hòa nhìn Thanh Trúc hỏi lại lần nữa.
“Thầy giáo gọi thật à?”
“Chẳng lẽ tớ đi báo tin giả cho cậu. Làm người chẳng ai làm thế.”
“Vậy cậu làm gì?”
“Tớ….Thôi thôi, cậu lo đi gặp thầy đi. Ở đây nói chuyện linh tinh.”
Thanh Trúc tìm cớ đuổi Thanh Hòa đi nhanh. Cô ta còn có nhiệm vụ khác để làm, nếu để Thanh Hòa dây dưa ở đây thì kế hoạch “đi tìm nguồn gốc dẫn đến sự tránh mặt” của Thanh Hào và Lý Nhân bị gián đoạn.
“Được rồi, tớ đi đây. Mà hai cậu cũng lo về đi, ở đây chỉ làm vướng bận người khác.”
Khi đi, Thanh Hòa còn không quên châm chọc cô ta.
“Hừm!”
Thanh Trúc xù lông nhìn Thanh Hòa. Nếu như có Y Bình ở đây, chắc chắn cô sẽ mắng cho tên này một trận vì cái tội “nhây” không biết điểm dừng. Cũng may, Thanh Trúc cô không phải người thích nói nhiều.
Đợi khi Thanh Hòa đã đi được một đoạn khá xa, Thanh Trúc liền gọi Y Bình ra.
“Cậu ta đi rồi Y Bình!”
Nhưng vì có Lý Nhân đang ở đây nên Thanh Trúc không dám lớn tiếng, cô ta chỉ kêu khe khẽ. Y Bình đang núp ở gần đó rất nhanh nhận được tín hiệu của Thanh Trúc. Cô liền đi đến chỗ cô ta.
“Đi rồi à!”
“Đi rồi.”
Bây giờ, trong kho chỉ còn lại Lý Nhân. Y Bình và Thanh Trúc nhìn nhau, gương mặt đầy nguy hiểm. Hai người họ rón rén bước đến trước mặt Lý Nhân. Cậu ta đang nhặt mấy quả bóng về vị trí cũ, nhìn thấy Y Bình và Thanh Trúc đứng nhìn mình. Lý Nhân ngạc nhiên hỏi:
“Hai cậu làm gì ở đây?”
“Hì hì, tớ đến đây để giúp cậu dọn dẹp đấy.”
Y Bình cười hì hì với cậu ta. Cô giả vờ nhặt lấy mấy quả bóng bỏ vào trong bao. Nhìn sang Thanh Trúc liền nháy mắt ra hiệu.
“Tớ cũng vậy đấy.”
Cả hai xoăn tay áo lên sốt sắng làm việc. Chẳng mấy chốc, trong kho đã được hai cô gái dọn dẹp sạch sẽ. Y Bình lấy tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán. Lý Nhân đứng ở một bên nhìn bọn họ mà kinh ngạc. Hôm nay, hai cô gái này lại siêng năng một cách đột ngột làm cậu ta có cảm giác chẳng lành.
Thấy việc dọn dẹp đã làm xong, thời gian còn lại cô có thể hỏi Lý Nhân. Y Bình liền đi đến gần chỗ Lý Nhân, cô nở nụ cười thân thiện.
“Tớ và Thanh Trúc dọn như vậy có được không?”
”Được.”
“Vậy giờ cậu rảnh đúng không?”
“Ừm.”
“Thế ngồi xuống đi, tớ có chuyện muốn hỏi cậu đây.”
Lý Nhân còn chưa kịp phản ứng thì Y Bình đã kéo cậu ta ngồi xuống. Cô và Thanh Trúc chậm rãi nói:
“Cậu dạo gần đây đang cảm thấy buồn phiền đúng không?”
”Có một chút.”
“Có phải Thanh Hòa là người đã làm cậu buồn đúng không?”
”…”
Cậu ta nghe thấy tên Thanh Hòa thì có chút khựng lại. Lý Nhân ngập ngừng không muốn nói cho họ biết chuyện gì đã xảy ra.
“Ngoài chuyện đó ra, cậu có thể hỏi về vấn đề khác.”
“Vậy cậu và Thanh Hòa bây giờ là mối quan hệ gì?”
Y Bình vẫn ngoan cố nhắc đến tên Thanh Hòa trước mặt Lý Nhân. Cậu ta cảm thấy khó chịu nói:
“Cậu không hiểu ý tớ à!”
“..Hả!”
Cô hơi ngớ người khi nghe Lý Nhân nói thế. Điều mà cô muốn biết là chuyện này, đương nhiên cô phải hỏi chuyện này rồi. Mà hình như, Lý Nhân có vẻ không được vui. Y Bình cũng có chút sợ hãi nhưng cô vẫn ngoan cố hỏi:
“Nếu cậu không muốn tớ hỏi nữa thì cậu trả lời tớ một câu thôi. Tình hình hiện tại của hai người là như thế nào?”
Lý Nhân đứng bật dậy, cậu tức giận quát vào mặt Y Bình:
“Cậu không thấy cậu phiền lắm sao! Tớ không phải Thanh Hòa mà giỏi chịu đựng. Y Bình, cậu nên nhớ tớ ghét nhất là kiểu con gái lắm chuyện như cậu!”
“Lý Nhân, cậu nói gì vậy!!!”
Thanh Trúc thấy Y Bình bị Lý Nhân mắng một trận, cô ta liền đứng lên bênh vực cho cô.
“.…”
Còn Y Bình, trong khóe mắt có hơi ẩm ướt. Cô bỏ chạy ra bên ngoài.
“Ê, Y Bình đợi tớ nữa!”
Thanh Trúc liền đuổi theo Y Bình.
Hai người họ rời đi, Lý Nhân bực tức đá chân vào không khí.
“Chết tiệt!”
Ở bên này, Thanh Hòa khi nghe Thanh Trúc nói thầy giáo muốn tìm mình, cậu đã chạy đến gặp thầy thể dục. Thanh Hòa đi đến hỏi:
“Thưa thầy, thầy gọi em có việc gì không ạ!”
Lúc này, thầy giáo đang sổ đầu bài ở ghế đá. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Thanh Hòa, thầy giáo ngạc nhiên nói:
“Ủa, em chưa về sao?”
“Dạ chưa.”
Thấy phản ứng ngạc nhiên của thầy giáo, Thanh Hòa ngầm đoán được Thanh Trúc đã gạt cậu.
“Vậy sao hai em kia nói em có việc bận nên trở về nhà không thể ở lại dọn phòng kho giúp thầy. Hai em đó còn xin ở lại để dọn dẹp giúp thầy.”
Thầy giáo cũng ngạc nhiên nhìn Thanh Hòa.
“À, đúng rồi thầy ơi! Em nhớ mình có việc gấp phải làm. Vậy em đi trước nha thầy.”
”Hả!”
Thầy giáo không hiểu gì nhìn Thanh Hòa chạy đi.
“Thanh Trúc, cậu dám lừa tớ!”
Khi ấy, Thanh Hòa chợt nhận ra việc mà họ làm như vậy là để gặp riêng Lý Nhân. Có lẽ, Y Bình đã nghe theo lời của cậu mà đến tìm cậu ta. Cậu phải ngăn chuyện này lại, Y Bình không thể biết chuyện này được. Tốt nhất là để cô tránh xa Lý Nhân thì càng tốt.
“Y Bình, đợi tớ nữa!”
Thanh Trúc đuổi theo sau cô. Nhìn thấy đôi mắt của cô đỏ hoe, cô ta biết cô vừa mới khóc liền an ủi.
“Cậu đừng để tâm đến lời của Lý Nhân. Cậu ta đúng là không có mắt nhìn người. Cậu tốt với cậu ta như vậy mà cậu ta lại mắng cậu. Nếu là người khác, thử xem có ai quan tâm đến cậu ta như cậu không.”
“Cậu đừng nói nữa Thanh Trúc. Tớ cảm thấy buồn lắm. Có phải nhiều lúc tớ quan tâm quá mức nên khiến người khác cảm thấy phiền không.”
“Không đâu. Nhiều người còn muốn được quan tâm mà không được đấy. Y Bình đừng suy nghĩ tiêu cực nha. Nếu sau này, tớ có cảm thấy buồn Y Bình phải là người đầu tiên đến an ủi và quan tâm tớ đấy.”
Y Bình nhìn Thanh Trúc lo lắng hỏi:
“Lỡ như cậu có chuyện khó nói hoặc không muốn nói mà tớ cứ hỏi mãi, cậu không thấy phiền sao?”
”Làm gì có chuyện đó. Nếu mà tớ không thể nói ra được thì tớ sẽ ôm cậu vào lòng rồi khóc thật to như vậy cũng xem như là câu trả lời của tớ.”
Nghe những lời của Thanh Trúc, cô cảm thấy ấm lòng. Y Bình bật khóc nhào tới ôm cô ta.
“Hu hu, Thanh Trúc cậu tốt với tớ quá!”
Hai cô gái đang ôm nhau trùng hợp Thiên Minh đang đi ngang qua đó. Cậu nhìn thấy Y Bình và Thanh Trúc liền nhận ra họ.
“Hai cô gái lớp Lý Nhân! Sao họ lại ở đây? Còn ôm nhau nữa chứ.”
Thiên Minh cảm thấy tò mò liền đi đến chỗ họ. Cậu ho hắng một tiếng:
“Chào hai bạn học!”
Nghe thấy tiếng động, Y Bình buông tay ra. Cô lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Thiên Minh. Y Bình bất ngờ thốt lên:
“Nam thần!”
“Hả!”
Thiên Minh ngơ ngác không biết Y Bình đang nói ai. Cậu quay ra phía sau xem có ai không. Sau đó quay người lại thắc mắc hỏi:
“Nam thần mà bạn học nói là mình ư?”
Y Bình vội gật đầu.
“Thiên Minh, sao cậu lại ở đây vậy?”
“Mình à, mình đang muốn đi gặp Lý Nhân. Nhưng không thể được nên mình mới đi lòng vòng ở đây.”
“Tại sao cậu lại không đi gặp Lý Nhân được? Hai người có mâu thuẫn gì à?”
Nhìn biểu hiện của Thiên Minh, Thanh Trúc nghi ngờ hỏi.
“Cũng không phải chuyện to tát gì. Lúc ở bãi biển mình đã hôn lên môi của Lý Nhân. Sau đó, cậu ấy không muốn gặp mình nữa.”
“Cái gì? Hai người hôn nhau!”
Y Bình và Thanh Trúc ngạc nhiên nhìn Thiên Minh.
“Tớ không nghe lầm chứ. Cậu ta nói đã hôn Lý Nhân ở bãi biển, mà bãi biển chẳng phải là lúc chúng ta đang đi chơi với nhau sao.”
Y Bình thấy việc này có gì đó đáng nghi. Lúc họ đi chơi cùng nhau cũng là lúc Thiên Minh hôn Lý Nhân. Nhưng mà, cô không thể chắc chắn là Thiên Minh đã đến đó cùng với bọn họ. Lỡ như, cậu và Lý Nhân có hẹn nhau ở dịp khác thì sao. Y Bình nhìn Thiên Minh hỏi:
“Cậu với Lý Nhân hôn nhau vào lúc nào?”
“Lúc các bạn đi đến bãi biển. Thật ra lúc đó tớ đã đi theo mọi người nhưng vì sợ bị phát hiện nên tớ mới không lộ diện.”
“Vậy là cậu đã có mặt ở đó!”
“Ừm.”
Y Bình kinh hãi khi biết được chuyện này. Chẳng lẽ, hai người họ hôn nhau đã để cho Thanh Hòa phát hiện. Chính vì vậy mà Thanh Hòa và Lý Nhân đã giận nhau trong mấy ngày gần đây. Cũng tức là nhân nguyên xuất phát từ chuyện này. Y Bình giờ mới hiểu được tại sao Thanh Hòa lại không muốn nói chuyện này cho cô biết. Lý Nhân mắng cô phiền là vì chuyện này vốn, cậu ta không thể nói ra được. Lúc này, dường như Y Bình đã hiểu ra hết mọi chuyện. Cô nhìn qua Thanh Trúc nói nhỏ:
“Có thể đây là lý do khiến Thanh Hòa và Lý Nhân giận nhau đấy.”
”Ừm, tớ cũng nghĩ vậy.”
”Hai bạn đang thì thầm chuyện gì vậy?”
Thiên Minh đứng bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy hai cô gái nói gì với nhau.
“Hi hi, tớ và Thanh Trúc chỉ nói chuyện riêng thôi.”
”Vậy à. Có hai bạn học ở đây mình cảm thấy rất vui. Mình có thể nhờ hai cậu một việc được không?”