Má, con Thanh stop cho tao.
Dương vừa chạy vừa la hét như thằng điên. Mũi anh thì bị chảy máu nhờ cái đạp mông của má vợ nào đó. Anh còn đang rất hoang mang. Má Thanh Thanh thấy anh đuổi theo sau, ánh mắt đột nhiên trở nên bốc lửa.
Thanh Thanh nhắm nhắm mở mở, vừa hay có một người đang tưới cây. Cô chạy đến giật lấy cái vòi tưới lên đầu mình. Dương đưa tay đỡ trán. Tự tử cái gì chứ, anh quên là nó đang cay mắt.
"Bốp"
Một quả bóng rổ từ đâu bay đến đập mạnh vào đầu Thanh Thanh. Cô ôm đầu ngã xuống thảm cỏ xanh.
- Thôi chết, tôi không cố ý.
Dương bẻ các khớp ngón tay.
Một chàng thiếu niên vẻ mặt vô cùng có lỗi chạy đến dìu Thanh Thanh đứng lên. Đầu óc cô choáng voáng không thể đứng vững liền ngã vào lòng chàng thiếu niên đó.
Dương ngứa mắt trước cảnh tượng này.
- Thằng Dương.
Gì, là ai nữa.
Anh khó chịu quay mặt lại đằng sau thì thấy Cao Dương Tuấn đã tháo khẩu trang đang chạy đến. Dương ngạc nhiên, thằng này sao lại ở đây.
Cao Dương Tuấn vì chạy nhanh quá, dừng không kịp nên đã va mạnh vào Dương. Cả hai đều bị té.
- Dương, anh nhớ em quá.
- Thằng chó, thả tao ra.
Dương đưa chân đá mạnh Cao Dương Tuấn. Má Thanh Thanh chạy bộ tới nơi thì tận mắt thấy bác sĩ Cao bị anh đạp. Bà hét lên một tiếng, xông đến nắm tóc Dương đánh tiếp.
Má Dương hốt hoảng đi đến giải cứu thằng con trai thứ của mình. Đánh nữa nó chết mất.
- Dừng tay, nó là con trai tôi.
Dương bị đánh rất đau. Thanh Thanh thấy vậy đẩy chàng thiếu niên kia sang một bên. Tay đỡ một bên đầu đi đến cạnh chỗ Dương.
- Mẹ, là bạn con.
Mẹ Thanh Thanh dừng hành động bạo lực này lại. Con trai, bạn? Bà thả Dương ra. Cao Dương Tuấn định hỏi thăm anh thì thấy cô chen vào.
- Mày có sao không Dương, còn thở không. Chảy máu mũi quá trời luôn rồi.
Mẹ cô sao mà ra tay ác quá. Đánh chết nó rồi, ai chịu trách nhiệm với con gái mẹ đây. Thằng này nó dám lừa con lên giường đó.
Sao con gái bà lại ra mặt giúp kẻ biếи ŧɦái này. Dương được nước làm tới, anh giả vờ ngất xỉu. Còn dám tỉnh chắc bị đánh chết. Thanh Thanh sợ hãi khóc lóc.
Má Dương trong lòng thầm nói.
Nó lại xạo.
Chàng thiếu niên nhận ra Dương.
Đó không phải là Lâm Dương hay sao. Con trai thứ của Đô đốc Hải quân - Lâm Đông. Còn kia là mẹ anh.
Không ngờ lại chạm mặt tên đó ở đây.
Chàng thiếu niên mặt lạnh quay người đi.
Tối hôm đó,
Thanh Thanh đem cháo qua phòng cho Dương thì gặp lại chàng thiếu niên. Anh chặn đứng đường đi của cô. Thanh Thanh dừng bước chân khó hiểu.
Bỗng nhiên cô bị anh kéo tay đi đến cuối dãy hành lang. Đêm nay gió quá, làm thổi bay mái tóc đen dài thẳng của cô. Thanh Thanh một tay vén tóc.
- Cô là bạn gái của Lâm Dương ?
- Không phải.
Thanh Thanh trả lời lập tức.
Chàng thiếu niên nhíu mày. Không phải sao, nhìn vẻ mặt cô rất thành thật. Cô không quen biết người này, Thanh Thanh đi ngang qua anh thì bị kéo tay lại. Anh ép cô vào tường.
- Thằng kia, mày làm gì bạn gái tao.
Dương lạnh lùng đi đến. Ngồi đợi cô mãi không thấy cô. Định bỏ đói chết anh à. Còn thằng này, anh nhớ rất rõ mặt. Là thằng chơi bóng đυ.ng trúng Thanh Thanh.
Bạn gái ?
- Mày ăn nói xàm xàm cái gì hả.
Thanh Thanh lườm mắt nhìn Dương.
Cô chưa đồng ý gì với nó cơ mà. Nam Dực bỏ tay vào túi quần. Quay người đối diện trực tiếp với Dương.
Cũng đã lâu rồi, hắn vẫn không thay đổi. Chỉ có anh là thay đổi một cách hoàn toàn, đến ngay cả bản thân mình cũng không nhận ra sự thay đổi đó.
- Bạn tốt, đã lâu không gặp.
Nam Dực vỗ vai Dương. Còn cô gái kia, chắc chắn là Thanh Thanh rồi. Công nhận cô ấy trưởng thành xinh đẹp thật. Đáy mắt của Nam Dực bất chợt rung động thêm một lần nữa.
Hồi nhỏ cô để tóc ngắn, bây giờ tóc dài. Thật khó để Nam Dực nhận ra.