Bạn Thân Là Chồng Tôi

Chương 40






Đợi mãi cũng đến ngày sinh nhật của Thanh Thanh. Lâm Dương nhân cơ hội này mà chuẩn bị một màn cầu hôn thật lãng mạn tại một bãi biển vào buổi chiều tà. Khách mời chỉ có người trong gia đình. Thanh Thanh diện một chiếc đầm xanh da trời nhạt tươi mát trẻ trung. Cô vui vẻ nói chuyện với Đồng Giai Nhân trên bàn ăn rộng lớn.

- Con cũng thiệt tình, tại sao lại giấu mẹ chuyện quan trọng này chứ.

Thanh Thanh vẻ mặt có lỗi.

- Ay da, mọi chuyện bây giờ đã kết thúc tốt đẹp không phải sao. Mẹ hy vọng hai đứa sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.

Đồng Giai Nhân nắm chặt lấy tay cô. Bà lại sắp có cháu nội nữa rồi. Lâm Dương thì có được cuộc sống tốt đẹp. Còn Thiên Ân thì sao, bạn gái mất cách đây không lâu. Đồng Giai Nhân không biết phải an ủi con trai mình như thế nào đây nữa. Bà tin chắc rằng, Thiên Ân sẽ vượt qua được khoảng thời gian khó khăn này.

Lâm Dương căng thẳng đi qua đi lại trong phòng vệ sinh nam. Anh đủ đẹp trai chưa, hay là bộ đồ này không hợp với anh. Ngay cả mái tóc khá ngầu này nữa, hình như nó vẫn chưa hoàn hảo nhỉ. Tiểu Vũ lắc đầu, ba đã thay qua mười bộ đồ vest rồi đấy. Nhóc thấy bộ ba đang mặc là chuẩn phong độ nhất.

- Con không mời bạn gái đến sao ?

Lâm Dương soi gương chỉnh tóc hỏi.

- Tại sao con phải mời cậu ấy ?

Cậu nhóc vênh mặt hỏi lại.

- Ơ hay, con không định ra mắt mọi người cô bé đó à.

- Ra mắt với ba rồi còn gì.

Anh không biết nói gì thêm. Chuyện tình cảm mini của con trai mình, anh không nên can thiệp để tránh bị nói nhiều chuyện. Lâm Dương cảm thấy mình đã ổn, anh nhìn đồng hồ đeo tay cũng gần đến giờ khai tiệc sinh nhật. Tiểu Vũ bĩu môi, Tuệ An sao giờ này chưa đến. Nhóc đã hẹn phải có mặt đúng giờ cơ mà.

Bữa tiệc bắt đầu, mở màn là một bài hát đến từ vị trí Đồng Giai Nhân. Châu Uyển ở dưới vỗ tay cổ vũ hết mình cho bạn thân của mình. Lâm Đông thì nhìn bà bằng cặp mắt say mê không lối thoát. Tiếng hát thanh cao của bà làm trái tim ông rung động. Lâm Dương ngoáy lỗ tai cố nghe cho hết bài. Có cái bản nhạc này mà mẹ anh hát đi hát lại quài không ngán.

- Mẹ hát hay quá !

Lâm Dương hét to.

Đồng Giai Nhân được khen, bà vô cùng mừng rỡ. Chắc phải hát thêm một bài nữa quá. Con trai bà thích vậy cơ mà. Lâm Dương nhận thấy có gì đó sai sai. Đừng có nói mẹ đòi hát thêm nữa nha. Không được, đây là tiệc sinh nhật của Thanh Thanh chứ không phải buổi trình diễn ca nhạc của mẹ.

- Thôi mẹ, xuống sân khấu hộ con.

Lâm Dương chạy nhanh lên giật lấy micro từ tay của Đồng Giai Nhân. Bà bị anh đẩy xuống dưới. Thanh Thanh định nói gì đó nhưng bị Đặng Khương ngăn lại. Tiểu Vũ trầm tư ngồi đợi Tuệ An, bông hoa hồng trên tay bỗng nhiên bị ai giật lấy. Nhóc ngẩng cao đầu nhìn cô bé trong bộ váy hồng phấn đang mỉm cười.

- Hoa của mình đúng không.

- Không phải.

Tiểu Vũ không vui lấy lại bông hoa.

- Giận?

- Không.

- Chứ sao?

- Không có gì.

Nhóc ném hoa xuống sàn rồi bỏ đi. Tiểu An nhặt bông hoa lên đuổi theo Tiểu Vũ. Rõ ràng là đang dỗi, cô bé đến trễ là có nguyên nhân mà. Tiểu An đâu cố tình làm cậu nhóc buồn đâu. Thiên Ân nhìn cảnh tượng này mà bật cười. Anh nhắm mắt hít thở thật sâu, đến một lúc nào đó trong tương lai anh hy vọng mình có thể tìm thấy chốn nơi bình yên.

Đồng Giai Nhân nén giận, đợi kết thúc bữa tiệc đi. Bà xơi thằng con trai mất dậy đó sau vậy. Dám to gan đuổi mẹ nó xuống, bà đang có hứng hát vậy mà. Lâm Dương ho vài cái lấy lại tinh thần. Mọi sự chú ý đều đổ lên người anh, nhất là Đặng Khương. Khuôn mặt ông như kiểu, cậu mà nói gì mà không đúng với ý tôi là xác định game over. Lâm Dương ngượng cười nhìn ông.

- Thanh Thanh em có ở đây không.

Cô che mặt.

- Con bé đang ở trước mặt mày luôn đó thằng kia.

Đặng Khương đập bàn đứng dậy.

Lâm Dương nuốt nước bọt. Anh thấy mà, tại do hồi hộp quá nên anh không biết nói gì đầu tiên. Châu Uyển đánh ông một cái, cái gì cũng phải từ từ chứ. Bộ không thấy nét mặt Lâm Dương đang bối rối à. Đặng Khương bình tĩnh ngồi xuống uống cạn ly nước đá. Đồng Giai Nhân đỡ trán chán nản thằng con trai bà.

Kiều Lan có âm mưu đến phá hư bữa tiệc sinh nhật của Thanh Thanh nhưng lại bị Kim Nhã ngăn cản lại. Hai mẹ con xảy ra mâu thuẫn gay gắt với nhau. Kim Nhã không còn lựa chọn nào khác, bà đành cho người bắt nhốt Kiều Lan cho hết ngày. Sang ngày hôm sau thì cho cô ta ra nước ngoài. Kiều Lan phát điên đập phá đồ lung tung, miệng luôn quyền rủa Thanh Thanh.

Kim Nhã không thể để cho con gái bà ta đi quá sai. Bà không muốn tạo rắc rối với bất kỳ ai trong xã hội này. Phận ai thì người đó cứ sống, còn về Kiều Lan bà ta giáo huấn lại sau. Lần này chắc chắn Kim Nhã sẽ ra tay nghiêm khắc với đứa con gái hư hỏng này. Đợi có thời gian thỉnh thoảng, Kim Nhã tìm đến Đồng Giai Nhân thay mặt Kiều Lan xin lỗi.

- Kính thưa ông Đặng Khương và bà Châu Uyển. Cảm ơn hai người đã đem Thanh Thanh đến với thế giới này để may mắn yêu được một người đàn ông xuất sắc như Lâm Dương con đây.

Hả hả cái gì?

Đặng Khương vẻ mặt khó tin. Ai may mắn yêu được ai đây hả. Lâm Dương biết mình nói sai nhưng vẫn mặc kệ luôn. Lỡ rồi, sửa gì nữa. Đồng Giai Nhân lo lắng nhìn con trai, thằng Dương tu lắm mới vớt được một Thanh Thanh xinh đẹp hiền lành mới phải. Lâm Đông bất lực, đã nói sai mà cái bản mặt thằng đó rất chi là hãnh diện.

- Ba nói vậy có tin ông ngoại sẽ không gả mẹ cho ba không thế?

Tiểu Vũ khoanh tay trước ngược lớn giọng.

Đặng Khương gật đầu nhìn Lâm Dương. Anh căng thẳng đưa ánh mắt cầu cứu Thanh Thanh. Cô vén tóc ngó lơ anh, anh nói được thì anh chịu được. Cô đây không biết gì hết trơn. Lỡ may không gả thật thì anh phải tính sao đây. Lâm Dương hốt hoảng chạy xuống bế ngang Thanh Thanh lên. Cô giật mình, anh ấy bị ngáo hả.

- Em đồng ý lấy anh không ?

Lâm Dương.

- Này thằng kia, anh cầu hôn con gái tôi kiểu đó đấy hả.

Đặng Khương lên tiếng.

- Cô ấy mà không đồng ý là con sẽ không trả con gái cho ba.

Thanh Thanh cứng họng khi nghe Lâm Dương buông câu.

- Đúng đấy ông ngoại, mẹ con mà không chịu lấy ba thì con bỏ chức cháu ngoại của nhà họ Đặng.

Hay lắm con trai cưng của ba. Lâm Dương cười khoái chí. Đồng Giai Nhân lập tức kéo Châu Uyển về phía mình. Bà đương nhiên theo phe của con trai. Đặng Khương tự nhiên không bị đẩy vào thế bế tắc. Cháu ngoại ngay cả vợ của ông đều đứng về phía thằng con rể đáng ghét kia.

- Em lấy anh đi Thanh Thanh.

Lâm Dương thành thật.

- Lấy thằng đó về để cho ba con gái.

Đặng Khương.

- Dạ ba.

Thanh Thanh hôn lên má anh.

- Anh chịu về làm rể nhà em nha Lâm Dương.

Đồng Giai Nhân tội nghiệp thằng con trai của bà. Thôi xong, cuộc đời Lâm Dương kết thúc trong tay Đặng Khương. Lâm Đông cũng lo lắng cho anh, lấy vợ mà khó khăn đến vậy luôn à. Ê mà khoan, Thanh Thanh ngỏ lời bảo Lâm Dương về làm rể nhà họ Đặng cơ mà.

- Anh còn không mau đồng ý cho tôi.

Đặng Khương.

Lâm Dương :...

Làm làm rể nhà cô ấy...

- Ba ơi con ủng hộ ba.

Tiểu Vũ vỗ tay.

- Em em phải bảo vệ anh đấy Thanh Thanh.

Lâm Dương giọng nói đáng thương.

Kế hoạch dự kiến là lấy vợ, thời tới cản không kịp đành đi ở rể. Anh ngậm mùi đắng cay chấp nhận số phận nhỏ bé này. Tháng ngày "chơi" với ba vợ chắc chắn sẽ rất vui.

- Ok, anh yêu.

Vậy là Lâm Dương và Thanh Thanh đã chính thức đồng ý để đối phương là mảnh ghép còn lại của cuộc đời mình được hoà nhập cuộc sống chung với nhau. Đồng Giai Nhân nhất thời xúc động ôm lấy Lâm Đông khóc. Cuối cùng bà cũng gả được anh cho Thanh Thanh rồi. Đặng Khương hài lòng, ông rất hào hứng cho những ngày đầu tiên ở chung nhà với con rể.

- Tiểu Vũ không định cầu hôn Tuệ An sao?

Nhóc đỏ mặt nhìn nét mặt ngây thơ của cô bé. Hồi nãy còn đang giận, giờ thì bay sạch hết trước vẻ đẹp dễ thương này. Tiểu Vũ chớp chớp đôi mắt, có nhẫn cưới đâu mà lấy vợ như ba. Tuệ An cúi mặt cắn nhẹ môi. Mãi một lúc, Tiểu Vũ mới lấy trong túi áo ra một cái kẹp tóc hình trái tim lấp lánh rồi chủ động kẹp lên tóc Tuệ An.

- Quà hồi môn cho Tuệ An.