Gâu gâu.
Á đ*má, lỡ mồm. Dương đưa tay bóp cái mồm dơ của mình lại.
Thanh Thanh hai tay nắm chặt cái chăn ngủ trước ngực. Chuyện gì thế này, trước mặt hai bác mà... xấu hổ quá. Mẹ Dương cũng khá là bất ngờ khi nghe con trai bà sủa tiếng chó.
Thằng này, chịu lấy con Thanh rồi à. Chứ sao lại sủa gâu gâu.
Ông Dương nhăn mặt đang định đi đến cho thằng con trai ăn đấm thì có một giọng nói rất quen thuộc lên tiếng.
- Ba, ba từ Mỹ bay về đây. Sao không chịu đi cách ly.
Đó là anh hai Dương. Thiên Ân trong quân phục cảnh sát đứng sau lưng ông Dương. Bây giờ dịch bệnh đang diễn biến rất phức tạp. Mỹ cũng là một đất nước bị ảnh hưởng nặng.
Ông Dương xanh mặt. Thôi chết, ông quên. Vừa mới bước xuống sân bay thì ông liền cho người lái xe về nhà ngay. Cũng may có đeo khẩu trang, nhưng trước khi vô nhà ông vứt nó vào thùng rác.
Không xong rồi, thật sự lớn chuyện rồi bà nó ơi.
- Ba, sao ba hồ đồ quá vậy. Bây giờ rủ nhau đi cách ly cả bầy rồi thấy chưa.
Dương thở dài.
Thanh Thanh vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Cách ly, không phải chứ. Bà Dương đỡ trán buồn đời. Không nói được lời nào.
Thiên Ân lắc đầu. Cái nhà này, thật hết muốn nói luôn. Từ ba đến mẹ đến cuối thằng em trai. Đều như nhau. Như thể không ai được bình thường. Cứ tâm thần sao đấy.
- Cái gì, để cho ba mày thở cái đã.
Ông Dương dựa tường hít oxi. Ngồi máy bay không mệt, đi xe không mệt. Tự nhiên tưởng tượng ra những tháng ngày cách ly thì muốn đột quỵ.
Thiên Ân mang khẩu trang y tế mỗi khi ra đường. Anh luôn tuân theo quy tắc phòng dịch. Tự lấy bản thân ra làm gương cho gia đình thực hiện theo.
Bà Dương ôm ngực thở mạnh.
- Cả nhà và Thanh Thanh mau đi theo con. Nhất là ba, phải thành thật khai báo y tế. Căn nhà này, con sẽ kêu người tới khử trùng. Tất cả mọi người mang khẩu trang vào.
Dương nắm khăn tắm kéo lên. Hầm hực bỏ vào nhà tắm.
"Rầm"
- Thằng Dương.
Thanh Thanh khó chịu nói nhỏ. Nó phải nhường cô vào trước chớ.
"Két"
- Tao quên. Mày vô trước đi.
Dương mở cửa đẩy cô vào trong phòng tắm. Ba Dương hít no khí oxi, ông nở một nụ cười thật lạc quan. Trông khi bà Dương như thể mất đi hy vọng sống.
Hai cái người này, sợ cách ly đến thế cơ à.
Dương mồ hôi đổ đầy trán.
Không sao, chắc chắn là không sao. Anh tin là vậy. Thiệt tình chứ, Bố Già. Dương tính là thôi luôn cả bầy. Thiên Ân đi đến đánh vào đầu anh. Dương ngơ ngác nhìn anh trai mình.
Lại đè đầu anh ra đánh.
- Không đem quần áo cho Thanh Thanh mang à.
Thiên Ân hất cằm về phía đống quần áo đang nằm rải trên sàn. Dương đen mặt, con Thanh này. Anh nhanh chân đi đến lụm lên rồi đập cửa.
- Con Thanh, mày quên quần lót, áo ngực này. Áo ngực màu hồng, quần nhỏ màu xanh lá. Con này, không biết chọn bộ nào màu đẹp đẹp hả mày. Màu gì đâu mà muốn mù cả mắt.
Thiên Ân nghe xong lại đánh vào đầu Dương.
- Đau đó anh hai.
Anh bực mình nói.
- Con đánh nó nhẹ quá, để mẹ.
Bà Dương tay vác cái ghế gỗ bốn chân lao đến Dương. Thằng này, vô duyên hết sức. Mình có duyên đi đâu ai cũng khen, đẻ ra thằng con trai sau duyên chết liền.
Ông Dương thì quá bất lực với thằng con trai thứ hai của mình rồi. Ăn nói như thế không sợ con gái nhà người ta ngại phát lửa à.
Quả thật là vậy, Thanh Thanh ở bên trong đó hận muốn xé nát cái mỏ nó ra. Anh Thiên Ân của cô, nghĩ đến đây cô thật sự muốn khóc.
- Mẹ, thằng Dương này là con trai ruột mẹ tự đẻ ra đấy.
Dương hoảng sợ nắm chặt khăn tắm nhảy lên giường. Nó mà tuột cái là xong mạng.
- Tao đẻ lộn con.
Bà Dương hét to.
Là sao mẹ, anh gãi đầu.