Bạn Thân Của Em Trai Mới Là Sói Xám

Chương 23: Gấp đến nỗi không thèm mặc áo lót




Trí nhớ của Điền Vu Lang rất tốt, lần trước đi đến nhà Lan Y Ninh chỉ có hai lần, lần đầu là Lan Hải Nhiên đưa về trong đêm, lần thứ hai là ngay vào ngày kế tiếp, cái lần cậu bị đưa từ bệnh viện trở về, sau đó mấy ngày tiếp theo thì cậu vẫn luôn ngồi im ở trong nhà.

Mặt khác, nhà Lan Y Ninh rất gần đại học A, cậu đi vài lần là đã nhớ rõ địa chỉ nhà, và cả số tầng mà cô sinh sống.

Tíng toong~~

-.....

Vẫn không thấy ai lên tiếng, Điền Vu Lang nheo mắt đầy suy nghĩ, sau đó kiên nhẫn bấm thêm lần nữa.

Khoảng thêm hai lần bấm chuông, từ bên trong mới vang ra âm thanh dịu ngọt:

- Tới đây, ra liền.

Lan Y Ninh vội vàng mở cửa, cửa vừa bật mở, bóng hình cao lớn của ai đó xông thẳng vào nhà cô, còn trực tiếp đem cô ôm vào trong lòng.

Đinh ninh có biến thái, Lan Y Ninh mặt mũi trắng bệt, thất thanh vừa la vừa đánh vào người lạ mặt đó:

- Aaaaa, biến thái, cứu với.....

Gặp mặt chàng trai mình yêu, vậy mà cô còn không nhận ra, bảo cô là kẻ vô lương tâm vốn đâu phải bịa đặt.

Điền Vu Lang buông nhẹ cô ra, ngón tay thon dài nhưng cứng cáp, khẽ nắm chặt hai bên sườn mặt Lan Y Ninh, và đẩy, ngẩng mặt cô lên.

Lan Y Ninh tay chân đánh loạn lung tung, mắt nhắm nghiềm không dám mở.

Giây sau liền nghe thấy âm giộng trầm khàn quen thuộc:

- Chớ làm loạn, đứng im!

Mắt từ từ mở ra, đập vào liền thấy khuôn mặt điển trai gần trong gan tấc của Điền Vu Lang, đây cũng là người khiến cô mong nhớ bao ngày qua, chỉ là bản lĩnh không có, và cô cũng nghĩ rằng cậu đã thật sự ghét mình, cho nên cô nào có mặt mũi để mà gọi điện cho cậu.

Nhìn thấy Điền Vu Lang bất ngờ đến tìm mình, Lan Y Ninh yếu đuối, mếu máo khóc nấc lên.

Thấy nước mặt cô rơi, Điền Vu Lang bối rối rồi hoảng loạn. Vẻ mặt và tay chân cuống cuồng dỗ cô nín.

Lúc này căn hộ đối diện nhà Lan Y Ninh mở ra, một đôi vợ chồng già nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp nức nở khóc đáng thương, tầm mắt nhìn đến cậu con trai kia, bọn họ nhíu mày thầm nghĩ chính cậu trai kia là kẻ làm cho con gái nhà người ta khóc đến mức đáng thương.

Điền Vu Lang như đọc được suy nghĩ của đôi vợ chồng già, khóe môi anh giật giật, bất đắc dĩ anh cười giải thích:

- Bạn gái cháu có chút chuyện riêng, không có gì đâu ạ, hai bác cứ việc đi đi.

Hai vợ chồng kia ngoài mặt bày ra vẻ không tin tưởng lời nói đó của Điền Vu Lang. Nhưng dù sao chuyện nhà người ta, bọn họ đâu tiện xen vào giải quyết.

Đợi đến lúc vợ chồng kia đã đi khỏi, Điền Vu Lang nhẫn nhịn nói:

- Khóc xong chưa?

Vừa dứt lời, tự dưng tiếng khóc của Lan Y Ninh còn to hơn khi nãy.

Điền Vu Lang nổi gân đầy chán, vẻ mặt đầy buông xuôi bất lực trước cơn nhõng nhẽo của cô.

Cậu ôm cô vào lòng, để cô úp mặt vào lồng ngực của mình, tiếng khóc bị đè nén, nên âm thanh có phần nhỏ hơn so với trước đó.

Khoảng chừng hai phút sau, Lan Y Ninh sụt sịt mũi nhấc đầu khỏi ngực Điền Vu Lang. Nhìn mảng áo bị thấm đẫm nước mắt trước ngực, Lan Y Ninh áy náy ngẩng đầu lên nhìn cậu, thấp giọng nói:

- Xin lỗi, chị không cố ý làm áo em bị dơ.

- Khóc xong rồi chứ?

Giọng điệu bình bình không chút gợn sóng, vì cậu quá bình tĩnh, điều đó càng khiến cô có phần sợ sệt.

Nghe lời gật đầu trả lời:

- Đã xong.

Điền Vu Lang không đáp lại lời cô, cậu lùi chân về phía sau một bước nhỏ, ra đến ngoài mép cửa, cậu cúi người cầm hai túi giấy to lên.



Trên đường đến đây, Điền Vu Lang có ghé qua cửa hàng tiện lợi 24h để mua ít đồ.

Thật đúng là chứng thực cho câu nói "Cứ tự nhiên như ở nhà".

Điền Vu Lang đứng thẳng lưng, kéo tay Lan Y Ninh đi vào trong nhà, chân dài duỗi ra đẩy nhẹ cánh cửa để đóng vào.

Dắt cô đi đến phòng bếp, cậu thành thục đặt túi đồ lên bàn ăn, sau đó từ từ lấy đồ ở bên trong ra.

Chủ yếu toàn là đồ ăn vặt nhiều calo.

Theo như tìm hiểu trên mạng, dạo gần đây các thiếu nữ rất thịnh hành ăn món bánh xốp phô mai, và bánh bông lan trứng muối.

Vì vậy lúc ở trong cửa hàng tiện lợi, có bao nhiêu gói bánh phô mai và bông lan trứng muối, cậu đều mua tất.

Nếu bây giờ đem đồng đồ ăn vặt này ra ngoài bán lẻ, hẳn sẽ kiếm được bộn tiền.

Từ nãy cho đến lúc bị kéo đến nhà bếp, Lan Y Ninh vốn vừa đi vừa chùi mắt, tầm nhìn bị nhoè đi vì nước mắt, mãi mới chùi xong.

Cô chớp mắt nhìn về phía Điền Vu Lang, bất giác suy nghĩ, cô cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.

Một, hai, ba giây sau.

Cô a lên một tiếng, ngón tay trỏ đưa ra, chỉ xuống cái chân trái bị gãy trước đó của cậu:

- Cậu không bị gãy chân?

Điền Vu Lang dừng động tác đang lấy đồ ra. Môi khẽ nhếch lên, giảo quyệt biện minh:

- Chị cũng lừa tôi, xem như chúng ta không ai nợ ai.

- Cậu....

Lan Y Ninh đỏ mặt ngượng nghịu, cậu nói đúng thâm tâm của mình, nên cô không dám phản bác thêm lời nào nữa.

Cô là người sai, cậu đúng, cô không nên phàn nàn gì về cậu!

Cùng lúc đó, Điền Vu Lang lướt mắt nhìn từ trên xuống người Lan Y Ninh.

Quần áo hơi ẩm ướt, đầu quấn khăn tắm, trên mặt và cần cổ trắng vẫn còn vướng ít nước, chắc là cô vừa mới tắm xong.

Chỉ là Điền Vu Lang nhìn đến cái nơi đồ sộ trước ngực Lan Y Ninh, bên trong rõ ràng không mặc áo bảo hộ, hai đỉnh nhỏ không chút đứng đắn mà nhô lên cao.

Hầu kết của Điền Vu Lang trượt lên trượt xuống, cậu nhanh chân đi tới trước mặt Lan Y Ninh, tay đưa lên cao kéo cái khăn tắm trên đầu cô xuống.

Lan Y Ninh giật mình hành động bất ngờ này. Khó hiểu chớp chớp đôi mắt sáng long lanh nhìn cậu.

Cậu giận nhất chính là những lúc nguy cấp thế này, cô toàn đối đãi với cậu bằng cặp mắt sáng thuần khiết đó. Cứ như thế thì làm sao mà cậu dám ra tay "bắt nạt" cô được.

- Tại sao đầu tóc còn ướt nhiều đến vậy!

- Thì lúc nãy chị đang tắm, nghe thấy có người nhấn chuông, nên là mới vội vã chạy ra ngoài.

Thiếu nữ trẻ đẹp nói lời thành thật. Đúng là khi nãy đang tắm rửa bên trong phòng, lần đầu chuông kêu thì cô chỉ nghe thoáng qua thôi, nhưng ngẫm lại chắc giờ này làm gì có ai đến tìm mình.

Vả lại cô cũng chẳng hay kết thân với nhiều người, người đến tìm cô ngoài em trai và Cao Dương Ân ra thì chẳng còn ai khác.

À, trừ mấy anh giao hàng ra nữa.

Đến lần thứ hai, thứ ba chuông vang, Lan Y Ninh mới biết là có người thật sự đến tìm mình.

- Vội đến mức không mặc áo lót...? Hửm?

Điền Vu Lang lưu manh giở trò, ngón tay trỏ kéo cổ áo thun của cô ra, dáng người cậu cao hơn cô một cái đầu, từ vị trí của cậu, chỉ cần đưa mắt nhìn xuống, có thể một rõ hai ràng nhìn thấy hết bên trong cổ áo.

Cảnh xuân bị cậu nhìn thấy hết, Lan Y Ninh đỏ mặt, kêu lên tiếng nhỏ, nhanh chóng gạt cái tay đang làm loạn kia của cậu ra.

Cô cắn môi nói:



- Này, cậu đừng có lưu manh đến vậy!

- Ha.

Kéo Lan Y Ninh ra đến phòng khách, cậu theo trí nhớ cũ đi đến phòng ngủ trước đó của mình, lúc đi ra trên tay còn cầm theo cái máy sấy tóc nhỏ.

Cậu thuần thục sấy mái tấm ướt đẫm của cô, ngón tay đan xen vào mái tóc mềm mại, hệt như cậu đang vuốt tấm lụa đắc tiền.

Tóc Lan Y Ninh mềm nhưng rất dễ rụng.

Có điều động tác của Điền Vu Lang rất nhẹ nhàng, lại vô cùng cẩn thận, không khác gì chính cậu đang nâng niu một món bảo bối.

Được cậu ân cần vuốt đầu sấy tóc, cảm giác thế này rất sảng khoái, Lan y Ninh ngồi khoảng chừng hai phút, mắt dần dần mê man, sau đó chậm rãi nhắm lại.

Cô ngã người sang một bên, may mà Điền Vu Lang đỡ kịp.

Thấy cô khi không đã ngủ say, cậu ngớ người một chút, đúng là vô tâm, quá vô tâm.

Lời này cậu đã phải lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong cùng một ngày.

Tính đánh thức cô dậy, nhưng tầm mắt của cậu dừng đến quầng thâm đen dưới mắt của cô.

Có lẽ mấy ngày vừa qua cô đã thức trắng đêm.

Trong lòng có chút chua xót, không nỡ đánh thức cô dậy, Điền Vu Lang nhẹ nhàng bế cô lên và đưa vào phòng ngủ của cô.

Đặt Lan Y Ninh lên giường ngủ hết sức thận trọng, sợ lỡ đâu động tác quá mạnh, cô sẽ bị đánh thức.

Chỉnh sửa dáng nằm cho dễ chịu, và cậu đắp chăn cho cô xong hết thẩy.

Ngồi bên mép giường nhìn dáng vẻ ngủ say sưa của cô, rất giống đứa trẻ ngoan ngoãn vừa được mẹ đút cho ăn no.

Điền Vu Lang khẽ cười, tiến tới hôn nhẹ lên trán nhỏ của Lan Y Ninh.

Thấy cô thật sự đã ngủ quên trời quên đất, cậu từ từ bước chân đi ra ngoài, nhưng đi được vài bước, mắt cậu khẽ đảo quanh phòng Lan Y Ninh.

Đây là đầu tiên cậu đi đến căn phòng nhỏ, nhưng đầy sức sống của thiếu nữ.

Là ai bảo cô sống nội tâm khép kín cơ chứ, theo cậu nhìn thấy, cô cũng chỉ là một coi gái tuổi đôi mươi, vẫn còn có rất nhiều hoài bão và mơ ước sinh động của tuổi trẻ.

Đi đến bàn làm việc nhỏ, nhìn đống sách đặt lộn xộn trên bàn.

Điền Vu Lang là người có tính cách theo chủ nghĩa hoàn hảo tuyệt đối, nhưng khi nhìn đến đống đồ lộn xộn này, biết là đồ của Lan Y Ninh, cho nên chút bài xích ghét bỏ không hề có.

Bước chân nhanh chóng đến gần bàn làm việc, Điền Vu Lang thu dọn mấy quyển sách.

Vô tình nhìn vào một chương sách đang mở to, từng câu từng chữ thấm nhuần vào trí óc của cậu.

Gì mà "Anh động đây", "Em có đau lắm không?", "Nhanh quá.... Mau dừng lại...."

Điền Vu Lang đen mặt, quay lưng nhìn về phía giường ngủ. Thấy Lan Y Ninh vẫn ngủ không hề biết trời trăng mây gió gì cả.

Cậu thở dài không muốn nói đến nữa.

Vậy là quả nhiên.... Cô vẫn còn viết mấy cái tiểu thuyết không đúng đắn này.

Chỉ là.... Tại sao không tiếp tục tìm đến cậu, cậu tự tin là mình có khả năng cao hơn nhiều với mấy tên nam chính trong sách cấm này.

Đã thế, cậu là phiên bản đời thật người thật, nếu cô tìm cậu chỉ bảo, tất nhiên kiến thức sẽ thu thập được nhiều hơn rồi.

Điền Vu Lang lắc đầu chán ghét mấy tên nam chính trong tiểu thuyết sắc tình.

Cậu lưu loát thu gom lại đống sách đó, sau đó ôm cả chồng đi ra ngoài phòng khách.

Đợi lát nữa Lan Y Ninh tỉnh dậy, cậu sẽ tính toán bàn chuyện với cô sau vậy.

#Xíu_Xíu