Bạn Thân Của Em Trai Mới Là Sói Xám

Chương 14: Đàn anh khoá trước




Qua thêm một ngày mới, Lan Y Ninh sáng sớm tinh thần sảng khoái, đêm qua cô ngủ ngon đến lạ thường, quên đi cái nóng mùa hè, tâm tình vô cùng tươi tỉnh, Lan Y Ninh chuẩn bị thay quần áo đến siêu thị.

Bước xuống giường đi đến nhà vệ sinh, vừa đi được vài bước, Lan Y Ninh thấy bụng dưới hơi nhói đau, cảm thấy hơi nghi nghi, Lan Y Ninh vội đi vào nhà vệ sinh.

Đến khi cởi quần ra, một mảng đỏ sẫm dính ngay đáy quần nhỏ, Lan Y Ninh tới kỳ rồi!

Cô đau khổ mếu máo. Ngón tay day day trán, cuối cùng bất lực đi thay đồ mới.

Mới sáng còn sảng khoái, bây giờ tâm trạng Lan Y Ninh não nề vô cùng. Mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắc.

Cô đi ngang qua phòng khách, thấy Điền Vu Lang đã dậy sớm và ngồi ở bên ngoài, cô theo phép lịch sự vẫy tay chào cậu:

- Buổi sáng tốt lành.

- Ừm, buổi sáng tốt....

Còn chưa để Điền Vu Lang nói cho tròn câu, Lan Y Ninh chậm rãi quay lưng về phía cậu, bước chân từ từ đi ra tới huyền quan*.

* Huyền quan: Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính.

Lan Y Ninh thế mà bỏ lơ đi câu nói tốt đẹp hiếm có từ Điền Vu Lang, cậu có chút bất ngờ với bộ dáng thiếu sức sống này của cô.

Nhún vai khó hiểu, sau đó cậu cũng chẳng để tâm nhiều đến nữa. Con gái chính là như vậy, sáng nắng chiều mưa, làm sao mà đơn giản như tụi con trai như cậu.

Mỗi bước đi của Lan Y Ninh đều là hai hàng, đôi chân cứng đơ đi đi. Vì lúc tới tháng, phải mang bánh mềm** ở giữa hai chân, đi có hơi lộm cộm khó chịu.

** Bánh mềm: BVS của phụ nữ, thường sử dụng định kỳ mỗi tháng.

Lan Y Ninh lề mề tới siêu thị cũng mất hẳn 15 phút, lâu hơn mọi ngày.

Động tác lấy hàng hoá, thực phẩm chậm theo. Mấy cô dì nội trợ đứng cạnh bên, thấy Lan Y Ninh cứ chậm chạp, ai cũng lên tiếng thúc giục.

Lan Y Ninh xấu hổ cười xin lỗi, tay nhanh chóng bỏ đại vài thứ vào xe đẩy.

Lúc thanh toán, Lan Y Ninh phát hiện mình quên mất ví ở nhà. Sáng sớm nhận ra mình tới kỳ, mọi thần kinh não bộ đều suy sập, tư duy có phần chậm theo, chưa có kịp tải hết mọi việc bình thường vào trong đầu.

Ok ổn, không có ví thì thanh toán bằng điện thoại, thời đại công nghệ, làm sao mà làm khó được những người đi mua đồ quên ví như cô.

Có điều.... Ông trời quả thật không thương yêu gì cô rồi, ngay cả điện thoại mà cô cũng quên đem theo.

Tiêu! Tiêu rồi! Cẩu mẹ* thật chứ đùa!.

* Câu chửi thề đã được nói giảm nói tránh.



Lan Y Ninh đứng rối rắm, loay hoay ở quầy tính tiền, mấy cô nội trợ ở phía sau, ai cũng đều mất kiên nhẫn, họ vốn là người phụ nữ gia đình, ai cũng bận rộn cố tiết kiệm thời gian để về nhà nấu cơm, dọn dẹp.

Cô gái nhỏ Lan Y Ninh run sợ, bị nhiều người lên tiếng than vãn, cô thích ứng không kịp, sắc mặt dần trắng bệt, vội trả hàng lại cho chị thu ngân, bản thân cũng không quên cúi đầu xin lỗi.

Chuẩn bị xoay người rời đi. Đúng lúc này có chiếc thẻ quẹt đưa tới chị thu ngân, vượt lên trước mắt Lan Y Ninh.

Giọng nói dịu dàng từ phía sau lưng truyền tới:

- Thanh toán chung của tôi đi.

Lan Y Ninh giật mình quay đầu nhìn, phát hiện người quen, là đàn anh học khoá trước cùng đại học với cô.

Tuy không tính là thân thiết, nhưng có vài lần sinh hoạt câu lạc bộ, Lan Y Ninh bắt buộc phải tham gia, nên rất nhiều lần cô đã chạm mặt với đàn anh này.

Chưa nói chuyện lần nào, nhưng cũng là có nhớ mặt và biết qua tên tuổi.

Thời Túy Hằng cười thân thiện nhìn Lan Y Ninh, nhỏ giọng nói:

- Đàn em, thật trùng hợp.

- Ừm, trùng hợp thật.

Lan Y Ninh cười hơi gượng gạo trả lời.

Vài phút sau, Lan Y Ninh cầm lấy túi đồ của mình, đứng sang một bên chờ nhân viên gói đồ của Thời Túy Hằng lại.

Cô dù sao cũng không đến nỗi vô tâm mà nhận tiền của người ta rồi lại quay lưng bỏ đi được.

Đợi Thời Túy Hằng thanh toán phần của anh xong, Lan Y Ninh tới gần, thấp giọng nói:

- Cảm ơn đàn anh vì lúc nãy, về hoá đơn, em sẽ gửi lại cho anh sau. Anh cho em xin số điện thoại đi.

Thời Tuý Hằng mang dáng vẻ cực ôn nhu, hai mắt sáng ngời đầy sức sống, sóng mũi cao thẳng, đường nét trên khuôn mặt không tính là mỹ nam, nhưng ít ra vẫn là ưa nhìn. Thêm làn da trắng tinh tế, Thời Túy Hằng xem như cũng được xếp gần với hàng ngũ soái ca.

Anh xua tay cười nói:

- Chỉ là chút tiền, không cần phải so đo đến thế. Còn về số điện thoại, anh đây rất sẵn lòng trao đổi với em.

Tất nhiên Lan Y Ninh không hề muốn quỵt tiền của anh, cô rất là có chí khí, có vay có trả, không nên mang ơn người khác quá nhiều.

Cô bỏ qua câu nói phía trước, mang ý định tìm giấy viết ghi ra số điện thoại của anh.

Nhưng cô quên mất chính mình cái gì cũng không đem, tay cứ sờ soạn quần áo tìm kiếm.



Như hiểu hành động này của cô, Thời Tuý Hằng khẽ cười, rút từ ví ra cái danh thiếp nhỏ, đưa đến trước mặt Lan Y Ninh:

- Danh thiếp của anh, còn có cả số điện thoại.

- À vâng ạ, em sẽ liên hệ với anh sớm.

Nhìn danh thiếp trên tay, là thông tin giới thiệu công ty Pháp lý hôn nhân. Lan Y Ninh chớp mắt chăm chú nhìn vào danh thiếp.

Thời Túy Hằng không để ý hành động này của cô, đứng đối diện, anh thuận tiện hỏi nhà Lan Y Ninh ở đâu, anh có thể đưa cô về, thời tiết nắng nóng, tuy đang là sáng sớm 8h, nhưng nhiệt độ vẫn duy trì 23°, khá nóng.

Biết Lan Y Ninh đi bộ đến siêu thị, thế nên với danh nghĩa là đàn anh từng học chung, Thời Túy Hằng lịch thiệp muốn đưa cô về.

Lan Y Ninh vốn chẳng thích tiếp xúc nhiều với người khác, vội vàng cúi đầu nói không cần. Sau đó cô nhanh chóng chào tạm biệt Thời Túy Hằng rồi xoay người rời đi.

Thời Túy Hằng cũng hết cách, anh quen biết Lan Y Ninh tính ra đã được 4 năm đại học, chưa từng tiếp xúc nói chuyện lần nào, nhưng nghe mấy bạn học khác cùng trong câu lạc bộ nói qua, anh biết được cô sống rất hướng nội, ít có giao hảo với mọi người.

Nhưng mà trong miệng của các bạn học, tất cả đều dành lời khen cho Lan Y Ninh.

Tuy không thân thiện với mọi người lắm, nhưng những lúc cần giúp đỡ, Lan Y Ninh đều tình nguyện đứng ra hỗ trợ.

Cho nên mọi người trong câu lạc bộ đều hài lòng với biểu hiện của cô, lâu lâu cũng có cười nói hỏi thăm xã giao đôi chút.

Thời Túy Hằng lên chiếc xe hơi đậu gần đó, thắt đai đeo an toàn, anh đạp chân ga rời đi.

Mà hướng đi trùng hợp với hướng Lan Y Ninh vừa đi.

Quả nhiên xe di chuyển tầm 100m, anh liền thấy bóng lưng nhỏ quen thuộc, nhìn bước đi có phần chậm chạp, còn hơi run run.

Tưởng đâu Lan Y Ninh mệt trong người, anh có phần hơi lo lắng.

Thời Túy Hằng muốn tấp xe vào lề đường, gọi Lan Y Ninh lên xe để anh chở về. Trong đầu vô thức nhớ tới tính cách của cô, ý định này liền rút lại.

Chân đạp ga lái thẳng về phía đường lộ lớn. Mắt nhìn theo kính chiếu hậu, chăm chú dừng ngay trên người Lan Y Ninh.

Dù cho có nói thế nào, suy nghĩ Lan Y Ninh rất vững chắc, cô sẽ không bao giờ lên xe một người chưa mấy thân thiết là anh.

Anh cùng lắm chỉ là mang tiếng đàn anh, và vừa nãy chỉ là giúp đỡ cô thanh toán túi hàng mà thôi.

Còn về việc tiền bạc, chỉ có 50 tệ, với anh chẳng có gì nhiều, nhưng về phía Lan Y Ninh, anh khẳng định cô sẽ về nhà và chuyển khoản cho anh ngay lập tức.

Thời Túy Hằng một tay cầm lái, tay khác vuốt nhẹ cằm dưới. Trong lòng âm thầm nhận định Lan Y Ninh quả là một cô gái hơi bướng bỉnh. Có điều... Cô cũng rất đáng yêu đây chứ!

#Xíu_Xíu