Bạn Thân Chị Gái Nhưng Là Bạn Trai Tôi

Chương 56: Lần đầu tiên thấy gia đình vì mình mà cự cãi




Gì cơ, được ba mẹ tương lại chống lưng cơ đấy? Tôi không nghĩ bản thân mình có giá trị đến vậy đâu, xem ra chuyện này ngày càng lớn chuyện rồi.

Có điều, Giang Lập Thành rất bình tĩnh lắm cứ như thể chuyện này được hắn biết trước từ lâu vậy.

- Thầy, có phải đang giấu em chuyện gì nữa không hả?

- Dễ nhận ra đến thế à.

Đùa nhau à? Thầy.... có chuyện giấu em thật á? Nghe câu đó xong, trong đầu tôi hiện lên hàng loạt suy nghĩ không đâu, đủ loại cảnh tượng diễn ra. Chắc là thầy chán tính tình trẻ con sớm nắng chiều mưa của tôi rồi chứ gì.... Huhu tôi biết mà.

- Em đi tới đâu rồi, tiểu yêu quái nhỏ này.

Giang Lập Thành tiến tới cốc nhẹ vào đầu tôi, còn dùng gương mặt ma mị, nụ cười tỏa nắng để thu hút sự chú ý của tôi của chứ. Nhân cơ hội tôi đang buông lỏng cảnh giác hắn ta nắm lấy tay tôi một cách tự nhiên.

Tôi vùng vằng, vùng vẫy nhưng sức tôi làm gì mà bằng sức trai tráng của hắn chứ.

- Thầy định đưa em đi đâu vậy. Bây giờ mà em không về là ngày mai thầy đừng mơ thấy được em đâu.

- Thì bây giờ tôi làm tròn trách nhiệm đưa em về nhà này.

- Thầy đưa em về nhà làm gì???

- Về gặp ba mẹ em, ba mẹ tôi!

Cái gì? Ba mẹ thầy, ông Giang bà Đàm đang ở nhà em á? Thế chẳng phải là vào hang cọp rồi ư, ba mẹ em vẫn còn tức giận đấy.

Đừng nói chuyện mà hắn ta đang giấu cũng là chuyện này nha. Sao cứ tự mình quyết định vậy nè. Giờ này rồi mà không về nhà thì cũng chết mà ở lại đây lâu thì cũng chết. Mùa này lạnh lắm có gì về nhà rồi tính sau vậy.



Về đến nhà, tôi chưa bao giờ sợ cánh cửa chính này tới thế, bây giờ nó không còn là cánh cửa bình thường nữa mà là cửa sinh tử. Một khi mở ra thì chỉ còn con đường ngủm củ tỏi.

Phải can đảm lắm tôi mới dám đẩy cửa bước vào. Nhưng mà lạ lắm....Cái không gian yên tĩnh muốn nuốt chửng người khác này là sao.

- ....Ba mẹ con về rồi.... Thưa hai bác mới đến.

- Còn biết đường về nhà à, cứ tưởng con chẳng thèm về đây nữa chứ.

Ôi cái giọng điệu này, mẫu hậu giận mất rồi. Một khi bà đã giận thì đừng hỏi Hạ Đình Vũ là ai.

- Mẹ, làm sao mà con không về được.

Tôi chỉ biết nói thế rồi e dè cười trừ. Dù sao cũng có ba mẹ Giang Lập Thành ở đây mà mẹ đừng nổi nóng không tốt lắm đâu ha.

Lần gần trước tôi đã thấy sai sai rồi vì mỗi lần gặp tôi thì mẹ hắn ta cứ cười rất tươi như được mùa, đã vậy tới nói chuyện cũng rủ rê tôi nữa. Lúc đó đã ngại rồi, bây giờ còn ngại hơn!

Huống hồ bây giờ Giang Lập Thành cũng mặt ở đây, khi nãy vừa bước vào hắn ta cúi đầu chào nhưng mẹ tôi chẳng thèm nhìn lấy một cái. Bây giờ phải sao để mẹ tôi hạ cơn giận này xuống đây.

- Sở Nhung à, dù sao hai đứa nó cũng đã như vậy rồi, hay bà cho con trai tôi một cơ hội nhé?

- Đàm Yến Nga, bà đừng trách việc tôi nói thẳng nhé. Nếu ngay từ ban đầu thầy Thành đến đây và nói rõ mọi chuyện có phải sẽ tốt hơn không?

- Đằng này cậu ta hết lừa con gái lớn của tôi xong thì quay qua dỗ ngọt con gái út à. Hạ Sở Chi nó mới lớn nên biết thế nào là tình yêu chứ nên dễ dàng tin cậu ta rồi!

Đàm Yến Nga cứng miệng không biết phải giải thích ra sao nữa. Bà tin chắc con trai mình không phải loại người bay bướm, vả lại vở kịch với Sở Ngân bà cũng biết trước. Chỉ là không ngờ mẹ tôi lại phản ứng ngoài kiểm soát như thế.

Nghe những lời mẹ nói như vậy lòng tôi cũng cắn rứt lắm chứ. Là tôi cũng thích hắn, đáp lại tình cảm ấy chứ có bị ai dụ dỗ đâu. Nhưng nếu lúc này tôi mà còn dám lên tiếng mẹ tôi sẽ càng giận dữ hơn.

- Mẹ, Giang Lập Thành không hề lừa dối con. Con với cậu ta không hề yêu đương cũng chẳng có tình cảm. Là con nguyện ý giúp cậu ấy, tác hợp với Sở Chi.



- Chỗ người lớn nói chuyện con tốt nhất đừng nên xen vào Sở Ngân.

- Mẹ nhưng đó là sự thật!

- Hạ Sở Ngân con về phòng mình đi.

Mẹ tôi không nói gì nhiều, chỉ một câu đã khiến chị hai trở nên tuyệt vọng. Rõ ràng bây giờ dù sao có nói sự thật thì mẹ cũng chẳng tin.

Thương cho Sở Ngân lúc nào cũng vì tôi mà bị la mắng. Có được người chị như Sở Ngân tôi đã may mắn lắm rồi.

- Mình, có gì từ từ nói. Hai đứa con cũng lớn cả rồi vẫn để tụi nó tự quyết định thì hơn.

- Nếu anh thấy như vậy là tốt thì cũng về phòng mình luôn đi.

- Sở Nhung bà bình tĩnh lại đi. Chuyện này cứ từ từ giải quyết, chúng ta cứ cho hai nó quen nhau một thời thử xem sao, nếu thật sự không hợp lúc đó cũng chưa muộn mà.

Ba tôi vừa nói xong thì mẹ tôi lại đùng đùng lửa giận, đánh vào ngực ba tôi bà càng lớn giọng hơn nữa.

- Một thời gian? Ông xem thời gian là gì mà có thể tùy tiện dùng như vậy hả. Sở Chi hết năm nay nữa là đã 12 rồi mà việc học chưa được tới đâu, cứ đà này tốt nghiệp đại học kiểu gì đây hả? Khi nào nó cầm bằng học sinh giỏi về đây đi thì khi ấy tôi sẽ suy nghĩ lại!

Lời mẹ tôi nói như ngọn giáo vô hình tâm tạc qua trái tim đang run lên của tôi. Hóa ra tôi học tệ mẹ áp lực đến thế à. Tôi không phải không thích học mà là chẳng thấy hứng thú với nó. Nhưng hôm nay, nghe chính miệng mẹ tôi nói như thế thật lòng mà nói thì không cam tâm một chút nào.

Tôi nhất định sẽ đạt được học sinh giỏi kì thi này. Còn nữa, kì thi hóa sắp tới cũng sẽ giành giải về cho mẹ thấy! Đứa con gái út này không phải dốt như mẹ nghĩ, còn nữa tình cảm này của con không phải nhất thời mà là một đời, một kiếp....

- Mẹ, mẹ đã nói như vậy thì cho con cơ hội để chứng minh nhé! Cuối năm nay con sẽ lấy được học sinh giỏi và giải hóa về cho mẹ!

Lời nói cứng cáp của tôi phát ra trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Đến Giang Lập Thành đứng bên cạnh cũng huých vai tôi một cái. Nhưng lời đã nói, ý đã quyết định, tôi nhất định phải làm được!