Chị hai, chị có bạn trai là thật à?
Vì quá bất ngờ nên tôi la toáng lên. Lời vừa dứt thì tiếng cửa cũng được mở ra.... Đừng nói là ba mẹ tôi về rồi nha.
Toang rồi, toang rồi.
Đừng nghe thấy gì hết nha mẹ yêu của con ơi.......
- Hạ Sở Chi con la lối cái gì vậy, chị hai con có bạn trai lâu rồi mà?
Mặt tôi lúc này trông đầy tội lỗi, nhìn màn hình điện thoại một lần nữa, chắc chắn luôn tấm hình này với tấm ảnh khiến thằng Lâm buồn rầu bảo đảm là cùng một bức. Nhưng mà chị hai ơi là chị hai.... Chuyện này giải quyết sao đây?
Tôi nhăn mặt lại, ngôn từ thường ngày đã bị hạn chế lúc này còn hạn hẹp hơn. Khi đứng trước một người mẫu mực, uy nghi như Sở Nguyệt mẹ tôi thì dù cho có hai cái miệng cũng chẳng biết ăn nói làm sao.
- Là điện thoại chị hai thôi. Chứ con có nói gì đâu mẹ nghe nhầm rồi ấy.
- Nhầm cái gì, ba con cũng nghe thấy kia kìa.
Sở Ngân lúc này cũng từ trong bếp bước ra mang theo đĩa trái cây là vài ly nước, nhìn cứ như đã chuẩn bị từ trước vậy. Đứa em gái không biết chị hai định làm gì nhưng ánh mắt hiện lên rõ chữ "SOS".
- Ba, mẹ hai người ngồi xuống trước đi. Con có chuyện muốn thông báo với cả nhà.
Lâu rồi mới nghe giọng chị Sở Ngân nghiêm túc tới vậy. Tự nhiên trong lòng tôi cũng bắt đầu lo lắng. Nhìn kìa nét mặt của hai vợ chồng ông bà Hạ trong khó coi ghê, lỡ mà có chuyện gì cũng bình tĩnh từ từ nói nha ba mẹ.
Hạ Đình Vũ nâng ly uống hết một hơi, nóng lòng muốn biết chuyện con gái sắp nói. Dù sao đi làm về giờ này cũng mệt rồi, ông ấy cần nghỉ ngơi nhưng chuyện của con cái vẫn đặt lên hàng đầu.
Tôi hồi hộp đến mức đến thở cũng không dám thở mạnh, lén nhìn chị Sở Ngân. Hình em chị ấy cũng đang lo lắng lắm. Thấy chuyện đến nước này, một là tiến, hai là lùi nhưng mà lùi kiểu gì đây nếu bây giờ mà không nói ra thì chỉ còn nước lún thôi!
- Ba mẹ, con cũng có chuyện muốn nói ạ.
- Thật ra con với Giang....
- Thật ra con có bạn trai rồi!
Bị hai đứa con gái xoay vòng, ba mẹ tôi chẳng hiểu hai đứa này rốt cuộc đang nói cái gì.
Chị hai vẫn muốn bảo về tôi nên đã cắt ngang câu nói vừa nói. Sau đó hít một hơi thật sau, chỉ nói tiếp.
- Con có bạn trai rồi.....Và người đó không phải là Giang Lập Thành!
- Con nói cái gì vậy? Tức là trước giờ con đang nói dối ba mẹ à?!
- Dạ!
Mẹ tôi nóng giận, đứng bật ra khỏi ghế. Bà như không tin vào chuyện này, vì đối với mẹ, Sở Ngân luôn luôn tốt, chị ấy lúc nào cũng hoàn hảo và đặc biệt là rất ngoan ngoãn. Bây giờ nhận được thông tin này, nhất thời bà chưa chấp nhận được.
- Vậy tại sao con lại muốn đưa nó về nhà, có phải nó đang muốn lợi dụng con không?
- Không phải đâu ba.... Con đưa Lập Thành về là vì..... Là vì.....
- Vì cái gì?
Ba tôi đập bàn rõ vang một tiếng, âm thanh vang xa rồi vọng bao quanh cả phòng ăn. Lòng tôi lúc này rạo rực không kém, tôi biết chị hai sẽ không giờ bán đứng mình, nhưng ba mẹ đang rất giận, điều họ muốn là một lời giải thích rõ ràng.... Nếu tôi lên tiếng, thì liệu họ có nghe không đây.
Nhưng không thử thì làm sao mà biết được.
- Là vì con ạ!
- Con đừng muốn bảo vệ chị hai mà nói chuyện không đâu.
- Con nói thật!
Không phải xà lơ cho qua chuyện đâu!
- Vậy lúc nãy chuyện con muốn nói cũng là chuyện này? Hai đứa con thông đồng qua mặt ba mẹ?
Nói sao giờ. Cũng đúng là vậy....Nhưng mà... cũng không đúng.
Hạ Sở Ngân nhìn tôi với ánh mắt nuông chiều nhất. Rõ ràng là trong tình huống nào rồi mà chị vẫn muốn bảo vệ tôi.
Không được đâu chị hai à! Chị đã vì em nhiều rồi, huống hồ cái lưới mà Giang Lập Thành giăng ra cũng tự em sa vào mà nên em sẽ nhận tội. Trước sau gì ba mẹ cũng biết, biết sớm thì bị hành xử sớm vậy.
- Ba mẹ, hai người bình tĩnh nghe con nói nhé!
- Chuyện này, chị hai chỉ đang giúp con thôi. Thật ra con với.... Thầy Thành đã qua lại với nhau được một thời gian rồi!
- Thầy Thành? Giang Lập Thành? Con với tên nhóc đó qua lại? Hạ Sở Chi con biết mình đang nói gì không?
- Thưa ba, con biết. Thầy ấy thích con và con cũng thích thầy ấy. Thầy ấy chuyển vào đây là để tìm cách nói cho con biết lòng mình suốt mấy năm qua. Mặc dù hơi khó tin nhưng nó là thật! Mong ba mẹ bỏ qua chuyện lần này ạ!
- Thế còn bạn trai của con là ai, nói ra một lượt luôn đi?
Mẹ tôi lắc đầu rồi quay sang hỏi Sở Ngân, chắc lời tôi nói khó tin đến vậy à.
- Mẹ, lời nhóc Chi nói là thật đó. Giang Lập Thành hắn thích em ấy là thật. Bảy năm bên nước ngoài hắn chỉ chờ đến ngày về để gặp em ấy.
- Thế thì đã sao? Sở Chi bao nhiêu tuổi, con bé học hành ra sao đâu phải con không biết. Trên tay chưa bao giờ đạt được bằng khen loại giỏi, nó chưa trải đời nên chưa biết phân biệt đâu là yêu, thương và thích. Nhưng còn con, không chỉ dạy em mình mà còn giúp hai người bọn nó qua mặt ba mẹ!
- Chuyện con có bạn trai thật hay giả mẹ không quản. Nhưng chuyện lần này mẹ nhất quyết không đồng ý cho hai đứa nó quen nhau.
- Sở Ngân con nên xem lại cách yêu thương em mình. Còn Sở Chi từ ngày hôm nay không được đi đâu nữa hết. Học trên lớp xong là phải về nhà ngay lập tức.
Không gian rơi vào trầm lặng, ba tôi đưa mẹ tôi về phòng. Lúc này chị hai mới lặng lẽ rơi nước mắt. Bị la một trận như vậy cũng ức lắm chứ nhưng phận làm con nào dám cãi lại.
Tôi nhẹ nhàng đi đến bên chị hai, dùng tay lau đi nước mắt trên mặt chị. Mỉm cười, an ủi nói.
- Em không sao đâu. Những lời mẹ nói tuy không sai nhưng em biết chị rất thương em.... Nhưng mà Sở Ngân à, em không muốn vì em mà chị phải khóc đâu, trông xấu lắm á.
- Cái con bé này thật là....
Sau khi dọn dẹp xong hai chị em cũng về phòng mình. Gì đây, cái cảm giác lòng ngực như bị ai đó thâu tóm vậy, khó chịu quá, nhưng mà thật sự....?
Ngày mai là hết được gặp thầy rồi, Giang Lập Thành.