Bàn Tay Vàng Là Lão Công

Chương 4: Lớn như vậy còn không cho người khác nhìn




***

Cổng căn cứ bị một tấm lưới sắt khổng lồ chặn lại, phía trên có một màn hình màu xanh lam, khi Nguyễn Mục đến gần thì phản chiếu một khuôn mặt AI.

【Xin đọc mật khẩu】Một giọng nữ máy móc phát ra từ hàng rào màu xanh lam.

"7614." Nguyễn Mục thanh âm bình tĩnh.

Hồ Trụ vốn định vểnh tai lên hóng hớt, không ngờ đại lão cũng không có ý giấu diếm, cứ như vậy mà tin tưởng hắn à?

Cánh cổng sắt của căn cứ di chuyển, lộ ra một lối vào, Nguyễn Mục bước vào, Hồ Trụ theo sát phía sau.

Sau khi bước vào, mọi thứ đập vào mắt đều tràn ngập những tầng ánh sáng trắng chói mắt.

Hồ Trụ hốc mắt có chút đau nhói, mãi cho đến khi dần dần quen thuộc, hắn mới có thể thấy rõ ràng, nơi này thế mà lại là một thế giới hoàn toàn khác.

Phía trên một tòa nhà có kiến trúc mái chèo khổng lồ, một ngọn đèn lớn đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hàng rào bảo vệ được làm từ sắt thép và nhôm trắng rất kiên cố, đặc biệt là những tòa nhà đó, toàn là tường trắng và cột cao, còn mới tinh.

Hồ Trụ không khác gì đồ nhà quê, vẻ mặt kinh thán (kinh ngạc và thán phục) cùng với cái miệng mở lớn, hắn vừa nhìn vừa nói một cách đầy kinh ngạc: "Ca! Điều kiện ở nơi này thật sự quá tốt rồi!"

Để cung cấp đủ oxy, hai bên sườn của những tòa kiến trúc này đều được bao phủ bởi những bụi cây rậm rạp, không khí cũng trong lành và sạch sẽ hơn rất nhiều.

"Mục ca! Anh cuối cùng cũng trở lại rồi!" Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nữ vui mừng.

Nguyễn Mục không quay đầu lại, trái lại Hồ Trụ lại cực hiếu kỳ, quay đầu lại nhìn, con ngươi trong nháy mắt thẳng tắp bất động.

Cô gái mặc một bộ quân phục mảnh khảnh và gọn gàng, với mái tóc xoăn đen dài, khuôn mặt trắng nõn, đôi môi đỏ tươi căng mọng, với vẻ mặt hạnh phúc, cô ấy đang chạy về phía này.

Hồ Trụ ngơ ngác nhìn chằm chằm cô gái.... bộ ngực vì những bước chạy mà nảy lên nảy xuống.... to, to vãi! ! !

Ánh mắt của hắn không hề che giấu, nhìn thẳng vào bộ ngực đang phập phồng của cô gái, hơn nữa bộ dáng bẩn thỉu hôi hám mấy ngày không tắm rửa, ánh mắt đó, vẻ mặt đó, quả thực quá đỗi dung tục.

Cô gái dường như cũng đã chú ý đến tên mập Hồ Trụ, khi chạm đến vẻ mặt của hắn, nụ cười trong nháy mắt biến mất, cau mày, hung ác trừng mắt nhìn lại: "Tên mập chết dẫm, anh nhìn ở đâu đấy?"

Hồ Trụ sờ mũi, ho khan vài tiếng rồi chột dạ thu hồi tầm mắt.

Lớn như vậy còn không cho người khác nhìn.... keo kiệt.

Cơ mà khi người đẹp ngực bự tức giận, ngực của cô ấy cũng sẽ phập phồng lên xuống từng hồi.... Hồ Trụ não đầy những suy nghĩ dâm tục, không hề chú ý tới ánh mắt u ám bên cạnh.

"Mục ca, hắn là ai? Sao anh lại mang hắn về đây?" Giọng nói của cô gái khi đối diện với Nguyễn Mục lập tức đã quay một trăm tám mươi độ, giọng điệu tủi thân: "Mục ca, lúc anh đi sao không dẫn em đi cùng? Em rất lo lắng cho anh, chỗ này làm sao lại có máu, Mục ca ca, anh bị thương sao...?"

Hồ Trụ đứng bên cạnh nghe mà nhũn cả tim, hận không thể hoán đổi linh hồn với Nguyễn Mục ngay tức khắc để ôm ấp xoa nắn em gái này trong vòng tay một phen.

Nguyễn Mục tựa hồ tâm tình rất không tốt, môi mỏng mím lại, trong đôi mắt xám lộ ra vài phần u ám, nắm lấy cổ áo Hồ Trụ, không thèm nhìn cô gái kiều diễm trước mặt, trực tiếp đem người mang đi.

Hồ Trụ suýt chút nữa bị nghẹt chết, vội vàng nói: "Ca ca ca, nhẹ chút nhẹ chút, tôi đi theo anh, đi theo anh mà—— khụ— oái oái—"

Người nào đó nắm càng chặt hơn.

Hồ Trụ một đường nghiêng nghiêng ngả ngả mà đi theo, bị níu đến độ mắt trợn trắng, thẳng cho tới khi đến một căn phòng, Nguyễn Mục mới dừng lại.

Nhanh chóng quét thẻ mật khẩu, cửa mở ra, Hồ Trụ trực tiếp bị Nguyễn Mục túm vào.

Hắn cái gì cũng chưa nhìn rõ đã bị kéo vào nhà tắm.

Bàn tay nắm lấy cổ áo cuối cùng cũng thả ra, Hồ Trụ kịch liệt ho khan, trên đầu chảy xuống dòng nước ấm.

Hắn bối rối mở to hai mắt nhìn, Nguyễn Mục cầm vòi hoa sen cúi đầu nhìn hắn, "Em tắm cho anh, hoặc anh tự tắm."

Hồ Trụ vội vàng lấy đi vòi phun: "Không phiền đến đại ca, tôi tôi tôi tôi tự tắm, ca, anh ra ngoài đi."

Hắn hiện tại có chút mê mang, không hiểu người đàn ông này vì sao đột nhiên nổi giận, chẳng lẽ là vừa rồi hắn nhìn người phụ nữ của y quá mức lộ liễu, đại ca này ghen rồi sao?

Tuyệt đối là ghen rồi,..... đệt, nhìn vài cái cũng có chết đâu.

Hồ Trụ trong lòng cằn nhằn, nhưng trên mặt lộ vẻ hèn nhát, thiếu điều khom lưng mời y ra ngoài.

Nguyễn Mục mím chặt môi, y nhìn chằm chằm Hồ Trụ, một lúc sau, đột nhiên mở miệng: "Anh thích kiểu này à?"

"Không thích không thích, một chút cũng không thích, ca, anh yên tâm đi, nếu cô gái đó đã là người phụ nữ của anh, là anh em tốt của anh, cho dù tôi có chết, tôi cũng sẽ không động vào một ngón tay của chị dâu!" Hắn vỗ ngực cam đoan, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng vững chắc.

"Anh thật sự không thích?" Nguyễn Mục yên lặng tới gần, từng bước ép sát, chặn hắn ở góc tường.

Hồ Trụ sợ lão đại đánh người, hai tay sờ soạng trên tường, không biết ấn phải cái gì, hơi nóng tràn ngập trong không khí, hắn giải thích: "Đều là đàn ông mà, loại ngực bự như thế, không thích mới là không bình thường ý ... "

Bản thân Hồ Trụ thích phụ nữ có bộ ngực đầy đặn và cặp đùi dài, đặc biệt là làn da trắng nõn mịn màng, vừa kiều diễm vừa lẳng lơ, không phải hắn chưa từng hẹn chịch, nhưng đều gặp khó khăn khi vác súng ra trận...

***

"Sao anh không cởi quần ra ~ Mặc quần áo thì quá nhàm chán nha..." Trong lần hẹn hò đầu tiên, cô gái đó vừa gợi cảm lại dâm đãng, cực kỳ nóng bỏng, nheo mắt hờn dỗi, lập tức cởi quần Hồ Trụ.

Hồ Trụ đương lúc say mê, kết quả là mất cảnh giác, còn chưa kịp ngăn cản thì người phụ nữ đã cởi quần của hắn ra, nhìn vào hạ bộ của hắn. Trái tim hắn chợt chùng xuống. Người phụ nữ sắc mặt biến đổi như kinh kịch Tứ Xuyên [1], từ lúc đờ người ra đến khi trầm lặng kéo dài mười giây, sau đó cô ta đột nhiên chửi to: "Mày, con mẹ nó bản thân có lồn còn ra ngoài chơi gái? Có thấy kinh tởm hay không? Đồ chuyển giới [2] chết bằm!" Nói xong, cô ta liền mặc quần áo vào quay đầu đi thẳng.

Lòng tự trọng đàn ông của Hồ Trụ đã bị chà đạp thành từng mảnh, một mình nằm trên giường tự bế, nghỉ ngơi ở nhà hơn mười ngày vẫn không hồi phục được.

Đến tuổi hai mươi bảy, tám mươi tám này rồi hắn cũng chưa bao giờ vượt rào [3], nói ra cũng cảm thấy thật mất mặt.

Đã từng thử bịt mắt play, cũng có những người phụ nữ không ghét bỏ hắn sẽ đồng ý thử, nhưng kết quả là lần nào đến giữa chừng hắn cũng mềm nhũn, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì lần đầu tiên bị người phụ nữ đó chỉ vào mũi mà mắng, khiến hắn cảm thấy mất tự tin.

Nhưng hắn vẫn thích kiểu con gái nóng bỏng như vậy, như một tên cuồng ngược, chỉ dám suy nghĩ đồi trụy chứ không dám làm tình, cho nên đến bây giờ hắn đờ mờ vẫn còn trinh. 

Hắn vẫn là vô cùng ghen tị với một người đàn ông có ngoại hình như Nguyễn Mục, chỉ cần nhìn dáng người là có thể biết năng lực trên giường của người đàn ông này có bao nhiêu sung mãn, chắc hẳn có không ít phụ nữ phát cuồng vì y.

Nhưng có khả năng thị lực của y có chút vấn đề, ngay cả một ông chú sắp ba mươi như hắn cũng đều ngưỡng mộ y, ấy vậy mà y lại thờ ơ với các mỹ nhân ngực lớn ở ngay trong căn cứ của mình ... Quả là đại lão, ngay cả suy nghĩ cũng thật khác biệt so với người bình thường.

Khí nóng từ lò sưởi bao trùm cả căn phòng tắm, hơi nước khuếch tán, đem khắp chung quanh ẩn giấu dưới một lớp sương mù mỏng, Hồ Trụ chỉ cảm thấy tầng khí sưởi này sao mà lạnh thế, thật lạnh lẽo, cảm giác không quá dễ chịu.

Nguyễn Mục vẫn còn ở bên trong chặn người trong góc tường nhưng lại chẳng làm gì cả, y không rời đi, nên Hồ Trụ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, liền nhỏ giọng: "Ca...?"

Cái vòi trên tay vẫn đang tuôn ra nước nóng, Hồ Trụ cảm thấy thật lãng phí, nhưng cái công tắc cách hắn hơi xa, không còn cách nào, đành phải mặc cho nước từ vòi hoa sen xuyên qua quần áo xối thẳng vào bụng.

Nhiệt độ nước vừa phải, hẳn là nhiệt độ định sẵn, sương mù làm người ta cảm thấy hốc mắt ẩm ướt, Hồ Trụ dụi mắt, vừa mở mắt ra, đã bị túm cổ áo kéo vào trong bồn tắm.

_____________

[1] Kinh kịch Tứ Xuyên: Bộ môn nghệ thuật của Trung Quốc, có tiết mục "Biến diện" - thay đổi mặt nạ trong chớp mặt cực điêu luyện.

[2] Cô gái này tưởng thụ là người chuyển giới chứ ko nghĩ là bẩm sinh. Bộ phận sinh dục của ng chuyển giới được làm nhân tạo nên họ có thể giữ bpsd cũ và cấy thêm bpsd mới.

[4] Gốc: 上本垒 (Shàng běn lěi) là một thuật ngữ trong bóng chày, nó thường được dùng để ẩn dụ cho hoạt động tình dục, thể hiện mức độ tương tác giữa nam và nữ (chi tiết ở phần comment, đọc nhé, rất thú vị luôn). Sau này gặp Shàng běn lěi t sẽ dịch tùy ngữ cảnh, ko giải thích lại nữa.

(*) TM (tā mā) viết tắt của "Mẹ nó". TM t đều dịch là đờ mờ.

*Hết chương 4*