Bàn Tay Vàng Là Lão Công

Chương 14: Mục ca thật thô bạo với tôi




***

Chờ Hồ Trụ tỉnh lại đã là giữa trưa.

Hắn theo thói quen lăn lộn trên giường, nơi hơi trũng xuống kia sớm đã không còn hơi ấm, chăn bông bị hắn làm cho rối loạn, hắn tê liệt một lúc, sau đó đột nhiên đứng dậy, chậm chạp dịch bước đến phòng khách, ngáp một cái, kéo dài giọng hô: "Ca —— Tôi đói bụng."

Ngữ khí của hắn hơi dài, thật giống nũng nịu, nhưng hắn cũng không xấu hổ, chậm rãi ung dung nhìn quanh phòng khách trống rỗng, trên bàn có một cái hộp giữ nhiệt, chắc là để lại cho hắn, còn dán tờ giấy nhớ.

Hồ Trụ mở hộp giữ nhiệt ra, vừa nhìn vừa lẩm bẩm: "Sớm như vậy đã đi ra ngoài? Sao không gọi mình giúp đỡ nhỉ...... Không gọi cũng tốt, khà, thoải mái nhàn hạ."

Hắn ngồi ở trên ghế sô pha, bưng canh gà thơm ngào ngạt đến bên miệng nhấp một ngụm, rồi mới xem tờ giấy.

【Cần thu thập Linh hạch, chín giờ sẽ về, chờ em.】

Hồ Trụ nhếch miệng, cái gì chờ với không chờ, nói như thể hắn có thể trốn thoát được vậy, trong lòng không quan tâm lắm, vo tròn tờ giấy thành một cục ném sang một bên.

Hắn có được ký ức kiếp trước, tự nhiên biết Linh hạch là cái gì, vật kia được chứa trong đầu của zombie, ẩn chứa năng lượng khổng lồ, nó có thể cung cấp năng lượng cho những người đã thức tỉnh dị năng, ăn nhiều còn có thể tiến hóa lợi hại hơn.

Hắn ở kiếp trước không thức tỉnh được cái gì cả, chỉ là một người bình thường, chỉ có thể phụ thuộc vào những dị năng giả kia mới có thể sống sót.

Chỉ là đời này hắn muốn thay đổi điều đó cũng khó, thức tỉnh dị năng thì phải xem may rủi, không cách nào dựa vào ngoại vật, nếu hắn thật sự không có duyên với dị năng, vậy cũng chỉ có thể làm một người bình thường biết sử dụng vũ lực mà thôi.

Người hắn có thể phụ thuộc, chỉ có Nguyễn Mục.

Uống xong ngụm canh cuối cùng, Hồ Trụ còn có chút chưa thỏa mãn, hắn lau miệng, nhìn về phía cửa, trầm mặc mấy giây.

Hắn sẽ ra ngoài đi dạo một lúc, mấy phút thôi rồi trở lại.

Nhặt tờ giấy bị hắn vò dúm dó kia lên, nhét vào trong túi quần.

Bộ quần áo hắn cởi ra lúc trước đã được giặt sạch sẽ và phơi trên ban công, Hồ Trụ ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy chiếc áo sơ mi tồi tàn như vậy, cuối cùng vẫn huýt sáo từ trong tủ quần áo của  Nguyễn đại lão chọn lấy một chiếc áo đen mặc lên người.

Cửa không khóa, Nguyễn Mục cũng không muốn hạn chế tự do của hắn, có lẽ là vì biết ban đêm y sẽ trở lại.

Hồ Trụ bị thao túng tâm tư khịt mũi vài tiếng, đưa ngón giữa về phía cửa, nghênh ngang đi ra ngoài.

Phòng của Nguyễn Mục nằm ở bên trong một phân khu của căn cứ, là một nơi ở tốt tuy rằng thấp hơn một chút so với người lãnh đạo, không chỉ cung cấp nước cung cấp điện, còn có nguồn cung cấp thực phẩm đặc biệt.

Sản phẩm bán thành phẩm như gà chiên cocacola hiện tại bán còn chưa đắt lắm, nhưng tận thế trôi qua từng ngày, thực phẩm mà con người có thể ăn sẽ ngày càng ít đi, khi đó, một cây cải trắng cũng có thể bán được  với giá trên trời là năm mươi Linh hạch.

Bây giờ dùng tiền bạc đã không thể đổi được bất cứ vật tư gì, bây giờ thứ mà mọi người càng cần hơn, đó là Linh hạch trong đầu Zombie.

Đây chính là cơ sở thành lập căn cứ an toàn.

Đây không phải lần đầu tiên Hồ Trụ tiến vào căn cứ này, đời trước hắn làm đàn em của Nguyễn Mục về sau cùng bọn họ đi đến căn cứ này, lúc đó hắn ước gì mình có thể ở trong đó cả đời, đừng lại ra ngoài đối mặt với những con quái vật ăn thịt người ghê tởm và đáng sợ đó nữa.

Đáng tiếc trên đời không có bữa cơm trưa nào miễn phí, chi phí ăn mặc của bọn họ phải dựa vào Linh hạch mới có thể đổi lấy, nếu không có thứ này, bọn họ ở bên trong đó cũng chỉ có một con đường chết.

Hồ trụ là một kẻ hèn nhát, ngay cả một con gà cũng không dám giết chứ huống chi là loại quái vật kia, kỹ năng bắn súng của hắn cũng không tốt, lại không dám đánh cận chiến, trong đội ngũ đều là phụ trách công tác hậu cần, chẳng hạn như làm sạch những Linh hạch dính bẩn, hoặc là vận chuyển vật tư tiếp tế.

Bởi vì sự bất tài của hắn, đã tạo nên cái chết của hắn.

Hai nắm tay mũm mĩm dần dần nắm chặt, Hồ Trụ ánh mắt phẫn uất, trong lòng thầm kêu gào: Rốt cuộc làm sao mới có thể trở thành một người hữu dụng a!!! Hắn thật sự! Một chút cũng không muốn chết a!!!

"Này! Tên mập chết bầm! Tôi bảo anh dừng lại anh không nghe thấy sao?!" Một giọng nữ phẫn nộ từ phía sau vang lên.

Bị buộc phải dừng lại, Hồ Trụ quay lại người nhìn về phía cô gái kia, nhớ ra, cô ta chính là người gọi Mục ca hôm trước.

Thân hình của cô gái vẫn nóng bỏng như cũ, nhưng hôm nay cô ả đã đổi một bộ quần áo bó màu đen gọn gàng, làm nổi bật vòng eo thon và bộ ngực khủng.

Đôi mắt Hồ Trụ lại không tự giác rơi vào nơi không nên rơi, trong lòng âm thầm tán thưởng: Thật là lớn nha.

Ánh mắt cô ả phảng phất như muốn giết người, hung hăng nhìn hắn chằm chằm, con dao trong tay không chút lưu tình vung về phía mặt Hồ Trụ.

Hồ Trụ bị dọa sợ tới mức lui về phía sau, trong lúc choáng váng chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng lạnh lẽo, con dao găm kề vào cổ hắn.

Nữ nhân kia không còn loại nóng bỏng và cảm giác nuông chiều như trước nữa, ánh mắt cô ả nham hiểm, môi đỏ mọng thốt ra những lời đáng sợ: "Còn nhìn lung tung, liền móc mắt anh ra."

Hồ Trụ hô hấp nghẹn lại, sao còn dám nhìn loạn, biểu tình trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, bắp ba lắp bắp trả lời: "Biết biết biết biết rồi......"

"Sao anh lại mặc quần áo của Mục ca?" Cô gái kia ánh mắt quét qua người hắn, lộ ra chán ghét, tựa hồ còn có chút tức giận.

"Anh lấy trộm quần áo của anh ấy?"

Giọng điệu giống như chất vấn này của cô ta khiến Hồ Trụ có chút câm nín, hắn mặc quần áo của đại lão hay không thì liên quan quái gì đến cô ta hả, trong lòng mặc dù khó chịu, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ ra một bộ dáng vẻ nhu nhược: "Đây là Nguyễn Mục đại ca cho tôi mặc a, tôi tưởng là...... có thể tùy tiện mặc, nếu tiểu tỷ tỷ thích, tôi cởi ra cho cô?"

Ngữ khí lấy lòng của hắn không biết vì cái gì khiến người ta cảm thấy một bộ hèn mọn, cô gái càng tức giận hơn, răng cắn chặt môi đỏ mọng, cay nghiệt nói: "Anh mà xứng mặc quần áo của anh ấy?!"

Hồ Trụ: À vâng vâng vâng.

Hắn cau mày, tỏ vẻ khó xử: "Vậy tôi nên mặc cái gì a, hôm qua quần áo đã bị anh ấy giặt rồi, ài, tôi cũng không thể để trần truồng ra ngoài chứ, nếu như tiểu tỷ tỷ muốn nhìn...... vậy cũng không phải là không thể......"

Nói xong, hắn thẹn thùng nhấc lên một góc áo, lại bị nữ nhân một cước đạp ngã xuống đất, cũng may là vừa vặn đạp trúng bụng hắn, Hồ Trụ trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, xuýt xoa hít một hơi, cái mông đau đến mức mặt hắn nhăn nhúm.

Đệt, hậu cung của đại ca cũng thật nhiều ớt nhỏ nha. (nóng tính, cay nghiệt)

Hắn vừa xoa cái mông, vừa giương mắt nhìn cô nàng kia, thấy mặt mũi ả đầy vẻ không thể tin, thậm chí đã tức giận đến nói không rõ lời: "Mục ca giúp anh...... giặt quần...... áo?! Tên béo này anh nói linh tinh cái gì vậy!"

"Ai da da, ai mà biết được, tối hôm qua mệt mỏi quá đi, người ta có bảo Mục ca cũng không dừng lại, thật thô bạo nha, cái mông cũng suýt thì bị anh ấy đâm nát đó nha." Hồ Trụ không cần mặt mũi, vểnh lên một ngón tay phong lan [1], ủy ủy khuất khuất lên án, ngồi bệt xuống đất sống chết không đứng lên, cảnh tượng kia vô cùng kích thích thị giác của người khác.

Nữ nhân hai mắt trừng lớn, hít một hơi thật sâu, tất nhiên là không tin tưởng lời nói điên khùng của hắn, chỉ là không ngờ hắn vậy mà có thể không biết xấu hổ đến thế! Loại lời này cũng dám nói ra ngoài!

Người vây xem xung quanh dần dần tăng lên, hiển nhiên mọi người còn đang bận rộn thu thập Linh hạch, bây giờ trông thấy có trò hay xảy ra, từng người đều dừng bước.

Hồ Trụ còn ngại mình nói chưa đủ, ra vẻ kinh ngạc che miệng lại: "Ai da...... Tiểu tỷ tỷ sẽ không phải là chưa từng làm với Mục ca đấy chứ, nói cho cô biết nha, chỗ đó của anh ấy lớn quá trời luôn, tiến vào đau lắm đó, tiểu tỷ tỷ tuyệt đối chịu không nổi đâu. Tìm tôi nói chuyện còn không bằng đừng thích anh ấy nữa đi, tỷ tỷ tới tìm tôi đây này, nói không chừng tôi sẽ vừa vặn phù hợp với kích thước của tỷ tỷ đó......"

Hắn càng nói càng hoang đường, người vây xem xung quanh kinh ngạc nhìn chằm chằm tên mập, lại nhịn không được nhìn chằm chằm cô gái kia, vẻ mặt càng ngày càng cổ quái.

Thu Di cũng là thiếu kinh nghiệm, cho tới bây giờ chưa từng gặp người đàn ông nào không biết xấu hổ như vậy, không chỉ hèn mọn, mà lời nói càng ô uế không chịu nổi, thật vô liêm sỉ!

Cô ta tức giận đến mức ngực không ngừng phập phồng, mặt lúc đỏ lúc trắng, cầm dao găm định đâm tên kia.

Hồ Trụ đã sớm chuẩn bị, lăn sang một bên, vội vàng đứng dậy, hô lớn: "Mẹ ơi —— Giết người rồi giết người rồi!!! Tiểu tỷ tỷ chướng mắt Mục ca giặt quần áo cho tôi nên tức giận rồi!!!"

Hắn vừa rú lên, vừa giống như người điên chạy trốn, từ trong đám đông chen lấn xô đẩy, khiến mọi người bị dọa đến liên tục hét lớn và chửi đổng. Thu Di sao có thể bỏ qua cho hắn, chộp lấy cây dao đuổi theo, miệng gào lớn: "Tiện nhân......!!!"

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

hahahahahaha Trụ Vương rất cợt nhả, nhưng mà yên tâm, xảy ra chuyện đều có Nguyễn ca gánh cho hắn he he ~

【 Mong mọi người vote nhiều hơn nhé, a a, sau này mình sẽ cập nhật đều đặn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mỗi ngày một chương đi 】

(Tác giả nói chứ tôi ko nói)

*Hết chương 14*

___________

[1] Hoa lan chỉ (Ngón tay phong lan): Tay được tạo dáng theo hình hoa phong lan, có trong Hí Kịch, hoặc phụ nữ thời xưa, đặc biệt là tiểu thư khuê các sẽ tạo dáng ngón tay điệu đà như thế này để tăng vẻ yêu kiều, đài các cho mình.

Nhưng nếu đàn ông làm, thì nó sẽ có vẻ ẻo lả.

Như này

Hoặc như này

Hoặc như này