Bàn Tay Vàng Là Lão Công

Chương 11: Ký ức tự tìm đường chết, bị hãm hại và cưỡng hiếp




***

Hắn từ từ đến gần cái xác đã bị ăn thịt đến mức không thể nhận dạng được, ruột và tứ chi vương vãi khắp nơi, bị bầy tang thi tranh giành.

Bụng quặn lên dữ dội, Hồ Trụ che miệng ngăn chặn cơn buồn nôn, thân thể nhè nhẹ run rẩy.

Viên tròn lăn đến bên cạnh chân hắn... chính là nhãn cầu của hắn, mang theo lòng trắng mắt và con ngươi đỏ ngầu, vẫn lưu giữ lại nỗi sợ hãi và thống khổ trước khi chết.

Ma xui quỷ ám khiến Hồ Trụ cúi xuống nhặt nhãn cầu lên.

Những ký ức xa lạ mà quen thuộc lập tức tràn vào não hắn.

Mọi ký ức đều được móc nối với nhau.

Hồ Trụ thẫn thờ ngồi ở quảng trường đến tận khi cơ thể của mình bốc mùi, vẻ mặt vô cùng trống rỗng và mờ mịt.

Dường như đã trải qua quá nhiều chuyện trong cùng một lúc, hắn không cách nào suy nghĩ thêm được nữa.

Hắn... hình như trọng sinh rồi.

Kiếp trước cũng giống như kiếp này, bởi vì lễ rửa tội bằng một trận mưa đỏ quái vật đã xâm chiếm toàn thành phố, lũ tang thi mắt đỏ đã đưa thành phố đến bờ vực sụp đổ chỉ trong vòng nửa tháng.

Môi trường mà con người đang sống đã bị phá hủy hoàn toàn.

Ba tháng sau, các căn cứ đã được xây dựng ở rìa thành phố để bảo vệ con người, nhưng đó chỉ là hạt muối bỏ biển. Đối với những con quái vật vốn có khả năng lây nhiễm mà còn có thể ăn thịt người mà nói, việc tấn công bằng đạn pháo chỉ là gãi ngứa đối với chúng, chúng sẽ không chết, chỉ cần chúng không chết thì ngày tận thế của loài người cũng sẽ không kết thúc.

Không biết có phải là hiệu ứng cánh bướm hay không, kiếp trước Hồ Trụ không có gặp Nguyễn Mục trong thùng rác mà được một nhóm tổ chức tìm kiếm cứu nạn đưa về căn cứ nhân loại. Dáng người hắn to béo, vẫn luôn bôn ba lưu lạc khắp nơi. Cũng may con người khá lanh lợi, lẻo mồm lẻo mép, ít nhất thì cũng tìm ra được con đường sống.

Bánh răng số phận xoay chuyển là khi, Hồ Trụ đi theo đội tìm kiếm cứu hộ đến căn cứ an toàn tiếp theo, một đám thây ma bất ngờ bao vây họ, Hồ Trụ vì thân hình to lớn của mình rớt lại phía sau, đội trưởng thì ở phía trước xông pha chiến đấu, mà hắn thì lại trốn đông núp tây run sợ lẩy bẩy.

Và đó là lần đầu tiên Nguyễn Mục và Hồ Trụ gặp nhau ở kiếp trước.

Một người đàn ông tầm hai mươi tuổi đứng ở góc hẻm, trong ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm không có chút cảm xúc nào, y kéo khóa nòng, giơ súng lên chĩa vào đầu Hồ Trụ không chút do dự.

Hồ Trụ khi đó quỳ trên mặt đất bi ai cầu xin tha thứ, ngàn vạn lần không ngờ đến, chỉ là vô tình nhìn thấy người đàn ông đi tiểu lại có thể bị bắn chết, hắn khóc đến nước mắt nước mũi phun tèm lem, ôm đùi người ta mong được làm đàn em.

Đương nhiên, kiếp trước hắn vẫn còn khá đức hạnh, cho đến khi bị tang thi cắn chết cũng không nói ra bí mật mình là song tính. Nguyễn Mục mang hắn về, thuận tiện cứu được toàn bộ thành viên trong đội, có lẽ chỉ coi bọn họ như nguồn lực lao động.

Vào thời điểm mà nhân tính bị khói thuốc súng bao trùm bóp méo, thời điểm mà sức mạnh chính là tối cao, Hồ Trụ rất sùng bái Nguyễn Mục, nên đương nhiên cũng "như Thiên Lôi sai đâu đánh đó", cẩn thận tận tâm đóng vai người đàn em, không có nơi nào quá phận.

Mà Nguyễn Mục lại giống như một vị thần, chỉ cần đi theo bên cạnh y, sẽ không có người chết. Trừ phi có người phản bội y, vậy kết cục hoặc là chết không toàn thây, hoặc là thậm chí tro tàn cũng không tìm được.

Nguyễn Mục là dị năng giả đã thức tỉnh thuộc tính rắn và sói. Thuộc tính rắn là dị năng rất hiếm. Trong máu của Nguyễn Mục có chất kịch độc. Nếu có ai đó muốn làm hại y, chỉ cần dính phải máu của y, thì không quá một phút sau sẽ trực tiếp chết bất đắc kỳ tử. Và đối với tang thi, nó cũng có thể phát huy công dụng. Mà dị năng thuộc tính sói có chức năng dễ dàng xé nát, ngay cả con dao cùn trong tay y cũng sẽ trở thành một lưỡi dao sắc bén. Y có thể cắt mở khung xương, lấy đi tinh thạch trong não của tang thi.

Hai loại dị năng thuộc về thuộc tính công kích tồn tại đồng thời trên một người có giá trị sức mạnh vượt trội, Hồ Trụ vừa cảm thấy nghịch thiên vừa tràn đầy cảm giác an toàn. Nguyễn Mục tính tình kỳ quái, nhưng y đối với mọi người tương đối lãnh đạm, dường như trong mắt y ai cũng giống nhau, mà Hồ Trụ trong mắt y cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân có mắt nhìn, biết nhìn sắc mặt người ta mà thôi.

Hồ Trụ người này cũng rất khôn khéo, duy chỉ có một khuyết điểm, đó là khuyết điểm duy nhất cũng là khuyết điểm quan trọng nhất hại hắn kiếp trước chết thảm dưới miệng lũ thây ma.

Hắn của kiếp trước, thích người phụ nữ xinh đẹp kiều kiễm ở bên cạnh Nguyễn Mục.

Một vẻ đẹp nóng bỏng và cuồng nhiệt như vậy là thứ mà trong lòng Hồ Trụ vẫn luôn theo đuổi. Hắn khao khát và ái mộ cô như vậy, nhưng lại kìm nén. Hắn biết đây là người phụ nữ của lão đại nên chỉ dám nghĩ trong lòng chứ không dám thực sự xuống tay.

Nhưng mà vị mỹ nữ này ban đầu luôn có ác ý với hắn, thậm chí còn chán ghét không tả nổi. Sau này, khi nhìn thấy mình từ phòng Nguyễn Mục đi ra, thái độ của cô ta lập tức thay đổi, giọng điệu đối với hắn luôn có chút ái muội, lời nói nước đôi không rõ ràng, cho Hồ Trụ một chút hi vọng nhỏ nhoi, rồi lại dập tắt, kiên trì cho đến khi cô ta viết một bức thư: "Tối nay tám giờ, đến nhé?"

Hồ Trụ không thể cưỡng lại loại cám dỗ này, vội vàng nhét cái bao cao su trân quý của mình vào túi quần, tắm rửa một phen, nóng lòng muốn đi đến phòng mỹ nhân. Kết quả vừa bước chân vào đã bị đánh bất tỉnh.

Kiếp trước Hồ Trụ và Nguyễn Mục không có giao tình gì, hai người cũng rất ít nói chuyện, quan hệ chỉ có thể coi là ôn hoà, tuyệt đối không phải là loại tình cảm hết lòng.

Và lúc đó, người đẹp này liên tục theo đuổi Nguyễn Mục, nhưng vóc dáng quá dỗi nóng bỏng nên khiến người ta nghi ngờ sinh hoạt cá nhân hẳn là rất hỗn loạn. Nguyễn Mục luôn luôn độc lai độc vãng, đối với cô ta cũng dường như không mấy hứng thú. Thế nên Hồ Trụ mới dám vào trong phòng cô ta như ước hẹn.

Thế mà vừa mới bước vào phòng đã bị người đánh ngất.

Đợi đến khi tỉnh lại, Hồ Trụ suýt thì muốn mất trí, vùng kín của hắn đau nhức dữ dội. Mà trong căn phòng tối tăm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn dạng chân hắn, nhét một con cặc to lớn và gớm ghiếc vào âm hộ nhỏ chưa từng được sử dụng của mình. Sau đó, anh ta duỗi thẳng thắt lưng và đâm thẳng vào lỗ sinh dục bất thường trên thân thể mình khiến Hồ Trụ phải hét lên đau đớn.

Đối phương dường như không còn thanh tỉnh, nghe được tiếng thở dốc khàn đến phát đau của đối phương, Hồ Trụ hiển nhiên càng thống khổ và tuyệt vọng hơn, hắn giãy dụa cầu xin sự thương xót, nhưng lại chẳng có tác dụng gì. Cuối cùng trực tiếp thét lên chói tai, nhưng lại bị người đó ác độc tát cho mấy cái. Cái tát khiến miệng hắn chảy cả máu, lồn bị địt sắp vỡ tung. Cơn đau chiếm lấy hắn nhưng hắn chỉ dám che miệng lại mà khóc, người phát run lẩy bẩy, không dám chống cự lại tên điên trên người.

Đây là ngày đen tối và đáng sợ nhất mà Hồ Trụ từng trải qua trong đời.

Không có bộ ngực mềm mại của người đẹp chăm sóc, không có những tiếng rên rỉ êm dịu, chỉ có khuất nhục vô tận, cùng với bộ phận sinh dục nam tính kia đang ko ngừng cọ sát trong cơ thể hắn. Hắn bị cưỡng hiếp dã man, anh ta túm lấy cổ hắn và ấn xuống sàn nhà lạnh lẽo. Cùng với động tác di chuyển ngày càng nhanh hơn của người đàn ông, lồn nhỏ của hắn cao trào phun ra.

Rõ ràng là đau đớn sắp ngất đi, nhưng miệng lồn của hắn bóp chặt không nỡ để kẻ tấn công rời đi. Hắn khóc đến rối tinh rối mù cho đến khi tóc bị túm lấy, bị người ta địt vào đến tử cung, bắn vào trong hắn đầy một bụng tinh dịch đặc quánh khiến hắn đau đến lập tức ngất đi.

Sau khi tỉnh lại, Hồ Trụ đang nằm một mình trong phòng, thân thể đau đớn phảng phất muốn tan rã, ngoài vết thương do bị người đàn ông cưỡng hiếp ra, hai chân và vùng bụng của hắn cũng có dấu vết bị đánh.

Nhưng mà những vết đó trông rất giống dấu vết của một người phụ nữ để lại.

Có vẻ như ai đó đã lợi dụng lúc hắn bất tỉnh mà đánh hắn.

Chuyện này hắn không dám nói cho người khác biết, chỉ có thể ôm hận giấu trong lòng, nghĩ cách báo thù.

Mà đợi đến khi hắn quay lại, điều khiến hắn đau lòng nhất chính là ả đàn bà rắn độc đáng chết đó đã ngủ với Nguyễn Mục. Trong chính cái đêm hắn bị đàn ông cưỡng hiếp, nữ nhân chết tiệt này đã ngủ với người khác rồi. Khuôn mặt kia một bộ dáng vui vẻ, dựa vào người đàn ông đó trông xinh đẹp như một đóa hoa diễm lệ, nhưng khi đối mặt với Hồ Trụ lại lóe lên một tia oán hận.

Hồ Trụ có thể nhìn rõ, trong lòng hắn vừa đau vừa giễu cợt, hận không thể đem người phụ nữ này cưỡng hiếp trước rồi sau đó giết chết. Nhưng Nguyễn Mục không có tâm tình để ý đến cảm nhận của bọn họ, im lặng một mình trở về phòng.

Sau đó, Hồ Trụ bắt đầu dùng nhiều lý do khác nhau để trì hoãn tiến độ của cả đội, nhưng mục đích của tất cả những điều này chỉ là để người phụ nữ độc ác chết tiệt đó bị trừng phạt. Chỉ là những thủ đoạn hắn sử dụng ở kiếp trước không ra cái dạng gì, ngược lại hành động năm lần bảy lượt tìm chết của hắn khiến Nguyễn Mục không vui, thái độ đối với hắn cũng trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

Hồ Trụ bị hận thù làm cho mù quáng quá lâu, lại chưa từng nghĩ Nguyễn Mục là một kẻ điên, thì xung quanh y có thể có bao nhiêu người tốt?

Tiểu nha đầu mười sáu tuổi đội vòng hoa đó, rõ ràng là hắn đã cho cô bé nhiều đồ ăn như vậy, nhưng lần nào con nhóc cũng bịt mũi mắng hắn là ác quỷ ghê tởm. Trên khuôn mặt thiên thần đó, khi đối mặt với hắn chỉ có đầy sự chán ghét và không kiên nhẫn.

Còn có tên đàn ông dâm đãng tóc đỏ kia, rõ chỉ là một tên phú nhị đại, bây giờ đã là tận thế rồi, mà vẫn như "mang theo Nhị ngũ bát vạn" [1] vậy, đặc biệt coi thường một tên tiểu nhân luôn phụ thuộc ỷ lại vào thế lực mạnh mẽ như Hồ Trụ, nhưng Hồ Trụ biết điểm yếu của anh ta.

Tên đàn ông này là đồng tính luyến ái, còn thích Nguyễn Mục.

Cũng chỉ là một lần tình cờ, hắn nhìn thấy người đàn ông ghê tởm này lấy quần áo vứt đi của Nguyễn Mục để thủ dâm, điều này khiến Hồ Trụ chán ghét, hắn là một dị tính luyến thuần túy, nhìn thấy chuyện như vậy tự nhiên sẽ hả hê và chế nhạo đối phương.

(Dị tính luyến: chỉ yêu ng khác giới)

Chỉ là thủ đoạn của Hồ Trụ quá mức rách nát, đến nỗi sau đó với khuôn mặt đầy vẻ khó tin bị nhóm người này đẩy vào bầy tang thi.

Lại là bởi thân hình to lớn, hắn lần này bị tụt lại phía sau. Ngay lúc chuẩn bị leo lên sân thượng toà nhà, hắn bị cô gái tủm tỉm cười giẫm gãy ngón tay, rơi xuống từ tầng cao năm mét, thịt nát xương tan, bị gặm đến không thể nhận dạng.

Cuối cùng chết không nhắm mắt.

Ký ức cuối cùng cũng kết thúc, Hồ Trụ vẫn nghẹn như mắc xương trong họng, trong lòng khó chịu đến hoảng, một mình ngồi cạnh quảng trường, lôi kéo quần áo của mình, đây là quần áo của Nguyễn Mục, nhưng hắn thấy thế nào, phản ứng làm sao.

Tại sao bản thân của kiếp trước lại... ngu ngốc đến vậy?

Quá ngu rồi , cố gắng ôm đùi vàng chẳng phải là tốt rồi sao, lại nhất quyết phải đi tìm chết...

Tại sao hắn chết, nói cho cùng cũng là lỗi của chính hắn.

Nếu thân thể của hắn đủ mạnh mẽ, thì sẽ không bị tụt lại cuối cùng, cũng sẽ không bị mấy cô gái kia bắt nạt đến thảm hại như vậy...

Có lẽ, hắn nên thử giảm béo.

_________

Đoán xem "tró" nào hiếp em Trụ =))) t cũng chỉ đoán thôi, nhưng có "mùi" lắm nha =)))

[1] Mang theo Nhị ngũ bát vạn: Khi chơi mạt chược, những người cầm bài "Nhị ngũ bát vạn", thì sẽ có cơ hội chiến thắng cao hơn, nên sẽ cảm thấy đắc chí ở trong lòng, thái độ, cử chỉ và lời nói cũng sẽ trở nên kiêu ngạo. Cụm từ "Mang theo Nhị ngũ bát vạn" miêu tả một người tự cho mình hơn người, kiêu ngạo, cuồng vọng, tự cao tự đại, coi trời bằng vung.

*Hết chương 11*