Bàn Tay Vàng Biến Mất Rồi Phải Làm Sao Đây

Chương 4




Tề Ninh rất vui, mời Ma Tôn ăn một bữa tiệc lớn. Hai người phong hoa tuyết nguyệt* mấy ngày. Thật ra Tề Ninh muốn lười biếng nhưng Ma Tôn quá nghiêm khắc, chỗ nào cậu không hiểu mà cần Ma Tôn giải thích đến lần thứ ba thì kiểu gì cũng bị Ma Tôn gõ đầu. Thử nói về toán lý hóa xem, không biết là ai lợi hại hơn ai đâu?

* Phong hoa tuyết nguyệt: Ẩn dụ về tình yêu hay cuộc sống xa hoa.

“Ma Tôn, ngươi không phải muốn thay đổi sao? Không bằng vào Vọng Vũ phái của ta, thế nào?”

Ma Tôn nghe Tề Ninh nói, cười bảo: “Ngươi đang suy nghĩ viển vông đấy à?”

“Ta đang mời ngươi đến làm sư phụ đó, sư phụ của Tiên Tôn nghe uy phong hơn Ma Tôn nhiều.”

“Đúng là rất uy phong, nhưng ta không định thế. Hơn nữa tục ngữ có nói, một ngày làm thầy, cả đời làm cha*, tuy rằng ta cũng có chút muốn làm phụ thân của ngươi nhưng không muốn có một đứa con trai đần thế này.”

*Một ngày làm thầy, cả đời làm cha: Ngay cả một giáo viên mới chỉ dạy mình một ngày cũng nên được coi như một người cha của phần còn lại của cuộc đời mình. Phép ẩn dụ là đối xử với một người thầy với sự tôn trọng như một người cha.

“Ngươi…” Tề Ninh muốn đánh Ma Tôn nhưng lại e ngại thực lực hiện tại của mình không đủ.

Ma Tôn bay lên xà ngang rồi che giấu hơi thở, sau đó giơ tay ý bảo im lặng. Một loạt hành động diễn ra chỉ trong giây lát. Tề Ninh nhìn đến choáng váng, nghĩ thầm, chờ cậu khôi phục tu vi xem, cậu cũng có thể làm được như vậy trong thời gian ngắn.

“Sư tôn, người có ở trong không ạ? Thi Thánh cầu kiến.” Đại đồ đệ Giáp đứng ở ngoài gọi to.

Tề Ninh đi ra mở cửa, bảo đại đồ đệ Giáp dẫn đường. Ma Tôn còn đang ở trong phòng, vì vậy cậu chỉ đành đi gặp Thi Thánh. Đại đệ tử đóng cửa phòng lại, nhìn về phía xà nhà mỉm cười. Tề Ninh nhìn đại đồ đệ Giáp, không hiểu vì sao y lại đi chậm vậy.

Thi Thánh ngồi trong đại sảnh của Vọng Vũ phái, trên tay cầm mấy nhánh hoa đào nhìn ra cửa, như thể đang chờ mong người nào đó đến.

“Thi Thánh, đã lâu không gặp, gần đây ngài khỏe không?” Tề Ninh bước vào đại sảnh, đi đến trước mặt Thi Thánh rồi dừng lại.

Tề Ninh còn chưa bước vào Thi Thánh đã đứng dậy. Tu vi của Thi Thánh đã đạt đến cảnh giới cao nhất, thiên hạ gần như như có đối thủ. Nếu không phải hắn thích nghiên cứu thơ thì không chừng đã sớm độ kiếp rời đi rồi.

“Ta gần đây rất khỏe mạnh, nghe nói ngươi mới xuất quan nên đặc biệt đến thăm.” Thi Thánh đưa nhành đào trong tay cho Tề Ninh.

“Thi Thánh, tới thì tới thôi, sao phải xa lạ vậy, còn mang theo cả lễ vật nữa.” Tề Ninh khách khí nói, cảm thấy tặng loại lễ vật này thật vô vị. Mấy nhành hoa đào này bẻ xuống, hai, ba hôm sau lập tức héo tàn.

“Ta cùng Tiên Tôn đã lâu không luận thơ, gần đây đột nhiên có nhiều linh cảm, mong Tiên Tôn có thể thử giúp ta xem viết thế nào, được không?”

Nếu là hồi trước, ta vẫn còn có thể nhờ hệ thống hỗ trợ tìm kiếm văn thơ cổ, chứ hiện tại đến luật bằng trắc ta còn chả hiểu, làm sao mà giả vờ giúp ngươi được đây.

Tề Ninh còn chưa nghĩ ra lý do từ chối đã thấy Thi Thánh cau mày: “Kẻ nào đang nhìn trộm, lập tức bước ra đây?”

Tề Ninh vẫn chưa cảm giác được có người nhìn trộm, thầm nghĩ lẽ nào là Ma Tôn. Một lúc sau, cậu mới thấy đại đồ đệ Giáp bước ra từ trong góc tối.

“Đệ tử ngưỡng mộ Thi Thánh đã lâu, nay mới có dịp nhìn thấy nên mới âm thầm quan sát, là đệ tử không đúng.” Đại đồ đệ Giáp cung kính cúi đầu xin lỗi Thi Thánh. Thi Thánh cảm thấy y không phải là kẻ nhìn trộm, nhưng người đã bước ra nhận lỗi, lại không phải ở địa bàn của mình, nếu chất vấn sẽ không tốt nên chỉ nói: “Không có việc gì.”

“Đệ tử môn hạ vô ý mạo phạm, mong Thi Thánh thứ lỗi.” Tề Ninh nói.

Thi Thánh muốn hỏi chuyện giang hồ đồn Tiên Tôn bị ám sát ở một trấn nhỏ có phải là sự thật không, nhưng nhìn bộ dạng cậu không giống như gặp nạn, trong lòng nghĩ thầm hiện tại có mấy ai có thể làm Tiên Tôn bị thương chứ? Có thể là do hắn nhất thời nóng vội nên mới không nhớ đến điều này.

Tề Ninh im lặng nhìn Thi Thánh, muốn hắn nhanh rời đi lại không có lý do mở miệng, hơn nữa người ta còn mang theo hoa đào tặng cậu.

“Xin hỏi Thi Thánh còn có chuyện quan trọng không ạ? Đệ tử có việc muốn bẩm báo sư tôn.” Đồ đệ Giáp cung kính hỏi nhưng giọng nói lại lạnh lẽo.

Thi Thánh muốn nói chuyện cùng Tề Ninh một lúc nhưng đại đồ đệ Giáp lại có ý đuổi người, chẳng lẽ y cũng là người ái mộ Tề Ninh sao? Thi Thánh không vui nhìn đại đồ đệ Giáp: “Ngươi bẩm báo với sư tôn ngươi đi, bản tôn ra ngoài tản bộ, chờ một lát rồi quay lại.”

“Tiên Tôn, lát nữa gặp lại.”

“Đợi đã, đệ tử gọi nhị đồ đệ Ất đến đưa Thi Thánh đi dạo, Thi Thánh không quen thuộc địa hình Vọng Vũ phái, hơn nữa trong phái cất giữ một ít bí tịch không thể lộ ra ngoài. Đệ tử và sư tôn có thể bàn bạc hơi lâu, xin Thi Thánh chờ một lát.” Nói xong, đại đồ đệ Giáp đi gọi nhị đệ tử Ất tới.

Tề Nhiên thầm nghĩ, đại độ đệ này quả nhiên làm việc ổn thỏa, Vọng Vũ phái có một số chỗ Thi Thánh không thể vào, chẳng hạn như chỗ của cậu, bên trong còn đang chứa chấp một tên Ma Tôn đó!

Nhị đồ đệ Ất rất nhanh đã đến đưa Thi Thánh rời đi.

Đại đồ đệ im lặng không nói lời nào, bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh. Tề Ninh buồn bực nghĩ, không phải là có chuyện quan trọng cần báo cáo sao? Tề Ninh đợi một lát, rốt cuộc không nhịn được mở miệng.

“Đại đồ đệ Giáp, không phải con có chuyện quan trọng cần bẩm báo sao?” Tề Ninh hỏi.

“Không có chuyện gì quan trọng.”.

||||| Truyện đề cử: Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi |||||

“Vậy tại sao vừa nãy con lại bảo có?” Tề Ninh tức giận.

“Vậy người muốn để cho Thi Thánh biết người mất hết tu vi, hay để Thi Thánh biết trong phòng người giấu Ma Tôn?” Đại đồ đệ Giáp vừa mở miệng đã ném nguyên một quả bom ra.

“Con… Con… Sao con lại biết?” Tề Ninh kinh ngạc, cậu đã che giấu rất tốt mà.

“Đệ tử không biết, đệ tử chỉ biết có một con chuột lẻn vào nhà bếp thôi.” Đại đồ đệ Giáp lại giáng thêm đòn nữa.

“?” Tề Ninh biết mặt mũi mình đã mất sạch. Cậu hẳn đã che giấu rất tốt, chỉ lẻn vào phòng bếp sao có thể biết cậu mất hết tu vi, lại còn biết cậu giấu Ma Tôn trong phòng?

“Nhân tiện, chỗ người không có đèn là do con làm.” Đại đồ đệ Giáp thả ra chiêu cuối cùng.

Tề Ninh ngã xuống đất không dậy nổi, cũng không muốn đứng lên, cậu không còn mặt mũi đối mặt với Giang Đông phụ lão.

“Sư tôn, người đứng lên đi, người đang cản đường của đồ đệ đó.” Đại đồ đệ Giáp cúi đầu nhìn người trên sàn nhà. Tề Ninh trước giờ luôn sĩ diện, đây là lần đầu tiên cậu không giữ hình tượng ở trước mặt người khác, “Người cho rằng như vầy có thể khiến con thương tiếc sao? Còn lâu, con còn muốn cắm thêm một đao nữa.”

“Ngươi có biết cái gì là tôn sư trọng đạo không!”

“Vậy người có chắc người hiểu đạo làm thầy không!” Đại đồ đệ Giáp lạnh lùng nói.

Tề Ninh muốn khóc. Cậu vẫn luôn nghĩ đại đồ đệ Giáp là một đứa nhỏ đáng yêu nghe lời, kính già yêu trẻ, nghiêm túc tu luyện. Không ngờ lại dám giương oai trước mặt cậu. Tề Ninh đau lòng một hồi, cuối cùng vẫn đứng lên nhường đường.

“Đệ tử đã nói với Thi Thánh rằng phương Bắc xuất hiện ma thú, sư tôn đã đi đến đó tiêu diệt rồi.” Đại đồ đệ nhìn Tề Ninh nói, “Sư tôn mau trở về phòng đi, cùng Ma Tôn rời khỏi Vọng Vũ phái một thời gian.”

Tề Ninh nghe vậy rất cảm động, đại đồ đệ của cậu vẫn chưa thay đổi, vẫn là đứa nhỏ đáng yêu như vậy. Tề Ninh tiến lên ôm đại đồ đệ Giáp.

“Sư tôn, người đừng dây nước mũi lên người con được không?” Đại đồ đệ xoa xoa bả vai đẩy Tề Ninh ra.

Tề Ninh vội vàng quay về tìm Ma Tôn. Ma Tôn quay lại thấy trên tay Tề Ninh vẫn cầm một bó đào, lông mày nhướng lên.

“Hóa ra Thi Thánh lại là người có ý thơ như vậy, muốn dùng hoa đào để đối thơ cùng ngươi.” Ma tôn cười xấu xa, nhìn cây đào trong tay Tề Ninh nói.

“Hắn muốn dùng cây đào này để đối thơ với ta? Ta còn nghĩ hắn tặng cho ta, không ngờ hắn lại có ý xấu như vầy.” Tề Ninh đang định cắm cành đào vào bình, nghe Ma Tôn nói lập tức ném đi.

Người cho ta mộc đào, xin tặng lại quỳnh dao.* Người trước mắt đúng là một con hươu ngốc nghếch. Ma tôn nhặt cành đào rơi trên, dùng pháp lực phá hủy nó.

* Người cho ta mộc đào, xin tặng lại quỳnh dao: Ý nghĩa sâu xa là tặng quả, tặng ngọc đẹp không phải để cảm ơn mà thể hiện rằng mình trân trọng tình cảm của nhau và mong được ở bên nhau mãi mãi.

“Đúng rồi, đại đồ đệ của ta đã nói với Thi Thánh rằng phương Bắc xuất hiện ma thú, ta lên đường đến đó tiêu diệt chúng rồi. Vậy nên chúng ta phải chuẩn bị ít đồ, rời khỏi chỗ này một khoảng thời gian.” Tề Ninh thu dọn đồ đạc, mấy lọ thuốc này phải mang theo, nhỡ mình bị thương thì làm sao, lọ Ngưng Nhan Hoàn này cũng phải mang theo, da mà xấu đi là không được.

Ma Tôn bước đến chỗ cậu, nhìn đống đồ chất cao như núi hỏi: “Ngươi muốn chuyển nhà đấy à?” Ma Tôn nhặt những vật phẩm cần thiết mang theo, những đồ khác đều để lại.

Đại đồ đệ Giáp ôm nhị đồ đệ Ất vui vẻ nói: “Những người không liên quan đều đã đi, bây giờ không còn ai làm phiền chúng ta nữa.”

Nhị đồ đệ Ất nhìn mặt của đại đồ đệ Giáp nói: “Ngươi thật xấu, cố ý khiến họ phải rời khỏi môn phái, nhưng ta lại thích bộ dáng xấu xa này của ngươi nhất.”