“Giữa ban ngày ban mặt, hôn hôn hít hít hòa thượng luôn tuân thủ nghiêm chỉnh giới luật phật môn”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Thiện Tai lớn lên trong thiền viện, từ khi còn rất nhỏ đã bắt đầu nghe các sư thúc sư bá lớn tuổi hơn niệm kinh tham thiền. Thông minh bẩm sinh đúng như người ngoài đồn đại, có tuệ nhãn, có tuệ tâm, tất cả kinh văn và công pháp chỉ cần xem qua đã thuộc, tự mình lĩnh hội.
Nhưng hắn chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Vì thế những điều thiện ác thị phi viết trong kinh văn hắn không hiểu nhiều, chỉ dừng lại trên trang giấy mà thôi.
Mãi đến năm ấy, tuổi nhỏ không hiểu chuyện, tính nết xấu xa trỗi dậy gây ra vài việc sai lầm.
Hắn bắt cá trong ao sen phía sau núi, đặt nó lên tảng đá cạnh ao, nhìn ánh mặt trời nóng rát thiêu đốt con cá, nhìn nó ra sức giãy dụa nhưng không tài nào nhảy vào nước được, ngược lại càng giãy càng cách xa ao sen.
Cuối cùng con cá ngoác miệng chết khô trên tảng đá.
Hắn bắt mấy con chim làm tổ trên cây, lấy dây mảnh buộc móng vuốt chúng nó lại, bắt chúng nó chết dí trên cây không bay đi được, không thể săn mồi, không thể lấp bụng.
Vì thế một thời gian sau chỉ còn lại mấy bộ xương trắng ởn treo trên cây.
Còn có đàn kiến hay bò đầy đất.
Chúng nó bé nhỏ như một hạt bụi, chỉ một đứa trẻ con tay trói gà không chặt cũng có thể dễ dàng giết chết, nói gì đến hắn?
Tiện tay dí chết mấy con, sau đó rải xác chúng nó trên đường đi, nhìn đồng loại của nó bò lại gần quây quanh xác kiến…
….
Hành vi xấu xa bắt nguồn từ “ác” trong bản chất con người, đó là thứ độc ác ngây thơ khờ dại vô tri.
Vì lớn mạnh mà hắn có thể mặc sức tàn sát những sinh mệnh khác;
Vì nhỏ yếu mà những sinh mệnh ấy không thể chống lại cuộc tàn sát.
Quy luật “Cá lớn nuốt cá bé” trên đời cứ thế in sâu vào tiềm thức của hắn dễ như trở bàn tay, mặc dù sau đó bị các sư thúc sư bá ở thiền viện cấm túc thậm chí trừng phạt, hắn vẫn không quên.
Nhưng sau này đã biết kiềm chế.
Thứ nhất vì thiền viện có quy tắc luật lệ của thiền viện, dù hắn không biết mình sai ở đâu nhưng vẫn phải tuân thủ phép tắc; thứ hai sau này lớn rồi, theo các hòa thượng già xuống núi, chứng kiến hồng trần thế tục hỗn loạn, chứng kiến chúng sinh lầm than khốn khổ, cảm thấy con người trên đời chẳng khác gì con cá con chim con kiến hắn giết ngày đó.
Vì thế mới biết tại sao các sư thúc sư bá ở thiền viện lại đau lòng và tức giận khi thấy những việc làm trêu đùa sinh mệnh của hắn, tại sao lại trừng phạt hắn, và biết thế nào là “Thiện”, thế nào là “Ác”.
Cũng bởi vì biết nên luôn luôn tự kiểm điểm.
Bản chất người phàm có thiện ác, mà hắn vì sống trong thiền viện, chỉ nhìn thấy thiện, nên khó lòng cưỡng lại cái “ác” hiếm khi tiếp xúc.
Nhưng càng như thế, càng tự cảnh tỉnh.
Vì một con kiến độc ác, cho dù dốc hết sức cũng chẳng thể tạo ra một gợn sóng; nhưng con người hùng mạnh mà độc ác, chỉ cần lật tay một cái thôi thì có thể khiến đồng loại, khiến giống loài khác sa vào tai họa ngập đầu.
Bất kỳ thứ sức mạnh nào không thể khống chế thì không nên tồn tại.
Người trong thiên hạ nói chỉ có kẻ mạnh mới có thể tự do tung hoành, không gì cản trở, không người địch lại, nhưng không biết rằng kẻ càng mạnh càng phải bị ràng buộc.
Nhất là kẻ trong lòng chứa ác niệm mà vô cùng ngang ngược.
Bằng không, ắt sẽ hại mình, mà sợ nhất là không chỉ hại mình còn muốn hại người.
Cho nên dù trong lòng phiền não vô cùng, Thiện Tai cũng không dám thả cửa, ngày ngày vùi đầu vào kinh Phật, nỗ lực đạt đến cảnh giới giác ngộ tối cao.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới ––
Sẽ gặp phải Thẩm Độc.
Một người danh tiếng thối nát, đại ma đầu giết người như ngóe, Đạo chủ Yêu Ma đạo chỉ nhắc tên thôi đã khiến phần lớn người giang hồ sợ mất mật.
Hắn càng không ngờ rằng, thời điểm gặp người này ấy thế mà y đã nỏ mạnh hết đà, gắng gượng hơi tàn men theo khe núi lảo đảo đi tới trước bia Đình chiến, sau đó sụp đổ ngã lăn quay.
Khi đó hắn đang đứng trước sơn môn thứ hai.
Thứ hắn nhìn thấy không phải Đạo chủ Yêu Ma đạo thương tích nặng nề, mà chỉ là một kẻ ác ngoan cố, lập dị và khác thường.
Vì thế hắn cứu y.
Không để ai nhìn thấy, không báo cho thiền viện về người này, chỉ hái thuốc chữa bệnh đưa cơm cho y, thờ ơ nhìn y rõ ràng không ưa mình mà vẫn cố giả vờ giả vịt với mình bằng cái bản mặt ẩn nét thiếu kiên nhẫn, còn hay nói năng bậy bạ, thật thật giả giả trêu tức nhau.
Chỉ thế thôi, lòng như giếng cổ chẳng hề xao động.
Mãi đến ngày đó, ngay trước mặt hắn, y cố ý đối đầu với hắn dùng đũa tre nghiến chết con kiến nhỏ bé…
Lần đầu tiên hắn nổi giận.
Chỉ là tu hành nghiêm túc nhiều năm qua đã giúp hắn có thể khống chế tốt cơn giận dữ của mình, không vì vậy mà ra tay với y, cũng không trừng phạt y giống như các sư thúc sư bá trừng phạt mình năm ấy, hắn chỉ đem tất cả đồ ăn định đưa cho y đi, để lại mỗi bát cơm trắng.
Đêm đó sau khi trở về điện Thiên Phật, hắn vừa tụng kinh vừa ngẩn người, ngồi im trước bàn thờ Phật suy nghĩ vì sao trên đời này người mang bản tính ác một lòng hướng thiện, ngày ngày nghiêm khắc tự xét nét mình, còn người mang bản tính thiện lại đâm đầu vào vực sâu ác nghiệp không hề biết hối cải?
Thẩm Độc hỏi hắn, ngươi có muốn độ ta không?
Hắn lắc đầu trả lời y, không muốn.
Nhưng ngày ấy khi nhìn thấy bức tranh hoa lan y tiện tay vẽ rồi vứt trên bàn, trong lòng bỗng nảy sinh suy nghĩ khác.
Cầm bút lên, đứng trước bàn hồi lâu.
Sau đó mới hạ bút vẽ con bướm chờ hoa lan nở.
Thiện Tai nghĩ, cuối cùng mình vẫn mâu thuẫn thế thôi, mẫu thuẫn từ khi còn nhỏ, cuối cùng vẫn chỉ như chúng sinh khắp thiên hạ, không thể giải thoát.
Vào lúc đặt bút, đã định tội – nghiệp.
Chẳng qua khi đó chỉ nghĩ không đành lòng không độ mà thôi, ngay cả khi tận mắt nhìn y phá hủy Bất hoại thân, cũng không hề nghi ngờ suy nghĩ của mình, mãi đến khi nhìn thấy y đánh cắp Phật châu sau đó để lại tám chữ trên điện Thiên Phật, mới phát giác trong nỗi đau đớn căm giận nảy sinh thù hận ngập đầu.
Rồi sau đó nghe tin Đạo chủ Yêu Ma đạo Thẩm Độc cao quý kiêu căng hồi phục tu vi, dùng sức của một người tiêu diệt hai môn phái, tạo ra đủ loại sát nghiệt ngay sau Bất Không sơn, trở về giang hồ tiếp tục khuấy lên mưa máu gió tanh.
Kiếm lư, Bát Trận Đồ, Thiên Hạ hội….
Sau đó mang cái thái độ ngồng cuồng ép lên Bất Không sơn, bướng bỉnh láo xược, còn dám phát ngôn xằng bậy trước mặt Phật.
Khi đó hắn biết mình đã động phàm tâm, nhưng hắn trước nay là người đủ lý trí để kiềm nén xúc động, một người là tà ma, lăn lộn trong Yêu Ma đạo, không muốn hướng thiện; một người là hòa thượng, lớn lên ở thiền viện Thiên Cơ, không đành lòng ác độc.
Trống đánh xuôi kèn thổi ngược, cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi.
Nên khi y đứng trước mặt Phật chất vấn, hắn đã tức giận, lần đầu tiên không kìm nén ác niệm tối tăm trong đáy lòng, buông thả tội nghiệt, muốn chặt đứt suy nghĩ xằng bậy của y, từ nay về sau đường ai người nấy đi.
Động tâm chẳng phải thứ khó giải.
Giống như mười năm nay hắn khổ tu kiềm chế ác niệm, nuôi dưỡng thiện tâm, làm việc thiện lành, cho dù đau đớn nhất thời hắn cũng có thể đập tan tâm tư xằng bậy, sám hối trước mặt Đức Phật, để mọi niệm tưởng nhơ bẩn trần tục vùi vào đống tro tàn.
Cho nên thẳng đến khi Thẩm Độc đi hắn vẫn không xuất hiện.
Vốn tưởng rằng mọi thứ đã tới hồi kết, đến đây chấm hết, ai mà ngờ, tình cờ vào một buổi chiều, tình cờ nảy sinh ý nghĩ, hắn bước vào gian nhà trúc đã lâu không người ở, thấy một bức tranh và một đóa hoa lan hé nở…
Thế là mọi bức tường phòng thủ đua nhau sụp đổ rầm rầm.
Tất cả những thứ trước kia bị kiềm nén vùng dậy, hồi sinh, vươn cao gấp mười gấp trăm lần trong lòng hắn, dữ dội mãnh liệt.
Chỉ vì một đóa hoa lan nhỏ bé mà thôi…
“Đây là câu trả lời của ta.”
Ánh mắt hắn buông xuống dừng trên bông hoa lan héo rũ, độ cong trên khóe môi chẳng giảm, giọng nói hòa vào làn gió vừa thanh tịnh vừa dịu dàng.
Trong thoáng chốc ấy, Thẩm Độc không hiểu được ánh mắt của hắn.
Y chỉ cảm thấy trong ấy ẩn giấu nỗi lòng phức tạp, còn y mù tịt kinh văn phật môn, căn bản không thể hiểu, cũng chả muốn hiểu.
Bởi vì không cần.
Y chỉ cần thấy rõ trong đôi mắt ấy giờ phút này có hình bóng của mình, vậy là đủ rồi.
Trái tim hừng hực nóng bỏng.
Gan chó của Thẩm Độc nhoắng cái phình to, hoàn toàn không thể khống thế được bản thân nữa, đứng bật dậy áp sát hôn hắn.
Hơi thở hỗn loạn dồn dập như nỗi lọng cuồn cuộn lúc này đây.
Cánh môi mềm mại run rẩy đè lên môi mỏng đang mỉm cười của hòa thượng, đầu lưỡi đỏ tươi nóng bỏng mạnh dạn luồn qua kẽ môi hé mở, chẳng thể kiềm chế nổi sự nhiệt tình, chẳng thể khống chế nổi cơn mê say.
Thẩm Độc nghĩ y đúng là cái đồ không biết xấu hổ.
Giữa ban ngày ban mặt, hôn hôn hít hít hòa thượng luôn tuân thủ nghiêm chỉnh giới luật phật môn, thiếu xoạc quá đi mất.