Bần Tăng

Chương 69: Khinh Cuồng Là Giả




“Bản đạo chủ, muốn hắn!”



✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿



Thiện…



Tai?



Thẩm Độc chỉ thấy đầu óc rỗng tuếch, tiếng gió thổi cứ ù ù bên tai, chân nặng như đeo chì, cả người chao đao lảo đảo.



Y hoài nghi mình đang mơ.



Nếu cảnh tượng hiện giờ không phải mơ thì sao y lại nhìn thấy hòa thượng xuất hiện trước mặt mình, còn học cái tên Tuệ tăng Thiện Tai đáng ghét mặc tăng bào trắng toát cả người?



Nếu cảnh tượng hiện giờ không phải mơ thì sao lại cảm thấy trái tim mình bị dao cắt nát, nhưng chẳng có tí cảm giác đau đớn nào?



Mơ ư?



Là mơ.



Hòa thượng y thích là một hòa thượng không đáng chú ý trong thiền viện Thiên Cơ, pháp hiệu Bất Ngôn, giỏi y thuật, biết hái thuốc, có một tấm lòng từ bi, lớn lên đẹp đẽ thế nhưng bị câm.



Hắn cứu y một mạng, bưng cơm đến cho y, rồi cả bắt mạch cho y nữa.



Hắn không chịu nổi y đạo đức giả, y tàn nhẫn, thấy y sát sinh một con kiến thôi sẽ trở mặt ngay.







Thẩm Độc còn nhớ mình từng tức giận hỏi, ngươi bị câm à?



Hòa thượng bèn gật gật đầu với y.



Lúc đó trong lòng y sinh ra nỗi tiếc hận khôn cùng: Hòa thượng đẹp đẽ như vậy, sao lại bị câm cơ chứ?



Nhưng vào giờ phút này, gương mặt ấy đang đứng trước mắt y, làn môi lúc nào cũng hơi mím tách ra, giọng nói ôn hòa, bình thản.



Giống như nói chuyện với một người bình thường đến tìm giải thoát.



Tà ma và chúng sinh trong mắt hắn dường như chẳng khác gì nhau, từ đôi mắt trong suốt khoan dung ấy, y trông thấy bóng mình.



Ngỡ ngàng.



Hoảng hốt.



Như người lữ khách bỗng nhiên lạc đường, không tìm thấy phương hướng, gương mặt nực cười, vẻ ngoài đáng thương, toàn thân chật vật thật đáng buồn.



Người câm nói chuyện.



Bất Ngôn thành Thiện Tai.



Vào lúc này tất cả mọi thứ nổ tung, muôn vàn manh mối từ nơi ký ức sâu xa nhất trào ra, bóng hình trước mắt bỗng trùng khớp với bóng hình ở điện Thiên Phật ngày ấy, và trùng khớp với bóng người dưới ánh đèn mờ nhạt y nhìn thấy sau khi trọng thương tỉnh dậy.



Hắn chưa bao giờ nói với y câu nào, chưa bao giờ nói thân phận của mình, thậm chí không thực sự thừa nhận pháp hiệu “Bất Ngôn”.



Lúc hắn bước đi có tiếng vang.



Nhưng vì sao y tự phụ như thế, cho rằng mình không cảm nhận được tu vi của đối phương thì đối phương là một người bình thường?



Rõ ràng vẫn còn một trường hợp khác.



Nhưng y ngồi trên đỉnh cao quá lâu, rất ít gặp phải đối thủ ngang tầm trên võ lâm, cho nên lâu dần đã quên mất trường hợp ấy ——



Y không cảm nhận được, ngoại trừ người bình thường, còn có thể là cao thủ mạnh hơn y.



Thẩm Độc nghĩ, mình thật ngu.



Cả đời thông minh, hô mưa gọi gió trên Yêu Ma đạo suốt mười năm, ấy thế mà bị một con lừa trọc quay như dế!



Không những không nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, mà còn như bị điên xông lên núi định mang hòa thượng này đi.




Cướp đoạt trắng trợn cũng được, dùng an nguy của Lâu Chương hoặc từ bỏ 3 quyển Phật Tàng cũng được.



Chỉ cần hòa thượng chịu đi với y…



Thiên hạ rộng lớn, chạy đi đâu chẳng được?



Tính tới tính lui, dù sao cũng chỉ là một hòa thượng bình thường ở thiền viện Thiên Cơ, đầu tiên thiền viện đồng ý từ bỏ, sau đó người rơi vào tay y rồi chẳng phải y có thể tùy ý bắt chẹt sao?



Nhưng bây giờ…



“Thiện Tai? Thiện Tai…”



Y trừng mắt nhìn, thoáng chốc có cảm giác hốc mắt lúc nóng lúc lạnh, cổ họng trào lên mùi tanh ngọt như máu, y bỗng bật cười, đôi mắt yêu tà híp lại, lệ khí tỏa ra từ ấn đường.



“Hòa thượng, giọng ngươi nghe hay thật.”



Rõ ràng là một câu nói bình thường, nhưng rơi vào tai mọi người bỗng toát ra khí lạnh khó hiểu.



Có người thắc mắc:



Nếu không biết nhau, quen nhau từ trước thì sao lại nói thế?



Thiện Tai đứng trên bậc thang, cụp mắt nhìn thoáng qua Thẩm Độc phía dưới, nhìn y mặt không thay đổi nhìn mình, nhoáng cái đã tỏa ra lệ khí làm người khác khó chịu, còn toàn thân thì nồng nặc sát khí, mở miệng nói lời châm biếm, trào phúng vạn phần.



Trên mặt y đã không còn vẻ bệnh tật.



Y là yêu ma, người đứng phía sau đông nghìn nghịt, đứng trước sơn môn thiền viện, vừa không áy náy, vừa chẳng sợ hãi.



Hai bàn tay chạm vào nhau chắp trước ngực bỗng thấy lạnh lẽo.



Hắn thu tầm mắt, niệm một câu a di đà phật, không đáp lời đầy ẩn ý của Thẩm Độc mà nói: “Hôm ấy Thẩm thí chủ thừa dịp đêm khuya xông vào điện Thiên Phật, chính bần tăng đã tận mắt chứng kiến, chẳng qua cuối cùng Thẩm thí chủ phá điện trốn ra, không bị bắt. Sau đó không lâu thí chủ đột nhập vào điện lần thứ hai đánh cắp thánh vật, chữ viết thí chủ để lại đến giờ vẫn còn đấy. Còn người trộm có phải Đạo chủ hay không, tin rằng trong chính đạo có không ít người từng thư từ qua lại với Đạo chủ, nhìn chữ sẽ biết ngay.”



“Ha ha ha…”




Thẩm Độc nhịn không được bật cười, áo choàng tím đậm trên người càng tôn lên vẻ tuấn lãng cho y, nhưng dáng vẻ quá mức ngông cuồng càn quấy.



“Ghê thật, quả không hổ danh Tuệ tăng Thiện Tai tiếng tăm lừng lẫy!”



Ấy thế mà chẳng nói gì về tất cả những chuyện đã xảy ra trong nhà trúc giữa hai người, cứ như mình ngay thẳng chưa từng làm chuyện gì đuối lý lắm ấy!



Ra vẻ đạo mạo giỏi lắm!



Ai không biết còn tưởng hắn là thần phật trên trời không dính khói bụi trần gian!



Tính cách Thẩm Độc khá cực đoan.



Giờ phút này lồng ngực y như sắp nổ tung, tất cả lý trí đều bị quẳng hết đi rồi, đâu thèm bận tâm đến cái gì nữa?



Vì thế mà ánh mắt nhìn hòa thượng càng ngày càng trào phúng.



Mọi người vẫn không hiểu ẩn ý trong lời y nói, chỉ có Bùi Vô Tịch và Cố Chiêu từ thái độ đột nhiên sắc bén và lạnh lẽo của y hơi đoán ra điều gì đó, nhất thời đáy lòng âm u, tiếp tục duy trì im lặng quan sát tình hình.



Duyên Diệt phương trượng có biết sơ qua nguồn cơn sự việc, nhưng không rõ nội tình, giờ đây thấy Thẩm Độc không những không thèm hối cải, mà thái độ còn ngông cuồng hơn, lông mày không khỏi cau chặt.



Rốt cuộc ông không duy trì nổi thái độ nói chuyện khách sáo nữa.



“Thẩm đạo chủ, ngày đó Thiện Tai chính là người đã cứu ngươi khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng, thế mà ngươi lại lấy oán trả ơn, đánh cắp Phật Tàng. Bất luận đạo nghĩa giang hồ thế nào, về tình về lý đều không đúng. Hôm nay mặc dù ngươi mang hậu nhân Võ thánh tới đây, nhưng nếu không trả lại vật ấy, sơn môn này, Đạo chủ đừng hòng bước vào một bước.”



“Lấy oán trả ơn thì sao?”



Lúc Thẩm Độc đến đây vẫn còn ôn hòa nhã nhặn, thế mà lúc này đã nổi nóng, rõ ràng đang nói chuyện với Duyên Diệt nhưng ánh mắt lại nhìn hòa thượng kia.



“Phương trượng, lẽ nào ngài chưa từng nghe nói về Thẩm Độc ta sao? Giết cha giết mẹ, đánh đuổi sư huynh, mười vụ sát nghiệt trên giang hồ thì có đến tám vụ do ta làm. Đừng nói lấy oán trả ơn, đánh cắp thánh vật Phật môn của ngươi, ta còn làm được chuyện bỉ ổi hơn đấy!”



Một câu nói đầy ẩn ý.



Tà ác trên mặt y không vơi, rõ ràng một người phong thần tuấn lãng đến vậy đứng đây, lại đem đến cho người ta cảm giác yêu ma tột cùng.




Thiện Tai cảm giác lời này đang nói với hắn.



“Ta còn làm được chuyện bỉ ổi hơn” ư?



Ngón tay cứng ngắc hơi nghiến lại.



Tất cả vọng tưởng trong chớp mắt bị sự lạnh lẽo đột ngột xuất hiện đập tan: Y vốn là yêu ma tàn ác trời sinh, được hắn cứu giúp, nhưng hắn lại vờ như không biết thân phận của y, cho đến khi y đánh cắp chuỗi phật châu trong điện Thiên Phật, để lại tám chữ chế nhạo cay độc!



Tuệ tăng Thiện Tai, cũng chỉ thường thôi.



Trong lòng người trước mắt này chưa từng có ân nghĩa hay nhân từ ư?



Hắn không nên bị vọng tưởng làm mờ mắt, suy nghĩ xằng bậy nữa.



“A di đà phật…”



Hắn khép mắt, niệm một tiếng nỉ non, như muốn xua tan mọi ưu tư phiền muộn trong lòng.



Thẩm Độc nghe vậy mà lòng chua xót: Hòa thượng này, rõ ràng là lừa y, trêu đùa y, nhưng lại bày ra cái vẻ rũ mi cụp mắt thở dài, khiến y cũng phải buồn theo.



Ai nói chỉ có gái đẹp mới lừa được người?



Hòa thượng lớn lên đẹp đẽ đi lừa người, lừa tình cũng chả kém cạnh đâu.



“Ý của Thẩm đạo chủ là không chịu trả?”



Chắc tại thái độ của Thẩm Độc quá khinh bỉ, ý cười trên mặt Duyên Diệt phương trượng bay biến sạch, nghiêm nghị nhìn y.



“Trả?”



Thẩm Độc bật cười, không nhìn Duyên Diệt, móc trong ống tay áo ra chuỗi phật châu tạc từ gỗ trầm hương đã được Phượng Tiêu phá giải, đặt trên lòng bàn tay ngắm nghía.



“Thẩm Độc ta là cái loại Tỳ Hưu, vào miệng ta rồi thì đừng mơ đến chuyện phun ra. Nhưng hôm nay Yêu Ma đạo ta làm khách đến thăm thiền viện, cũng nên nể mặt chủ nhà mới được. Các ngươi muốn lấy vật ấy về, ta không có ý kiến gì cả, chỉ có một điều kiện.”



Điều kiện?



Có ai mà không biết Thẩm Độc là cái thứ người khó chơi nhất trên giang hồ?



Vừa nghe y nói vậy, chúng tăng thiền viện Thiên Cơ đứng bên ngoài sơn môn đồng loạt nổi giận, dồn dập mắng mỏ, ý chính là mắng y đã đi ăn cắp còn dám đòi đặt điều kiện.



Nhưng Thẩm Độc chính là Thẩm Độc.



Y dám đấy.



Duyên Diệt cau mày nói: “Điều kiện gì?”



“Đơn giản.”



Thẩm Độc như cười như không, ung dung thong thả, không nhanh không chậm đeo chuỗi phật châu cất giấu bí mật lên cổ tay mình, sau đó mới ngẩng đầu, biểu lộ khí chất yêu tà đầy người một cách thuần thục.



“Đồ cho ngươi, người cho ta.”



“Người?”



Lời y nói cực kỳ đơn giản, nhưng Duyên Diệt nghe không hiểu, theo bản năng thầm giật mình, mơ hồ có linh cảm không lành.



Nhưng đã muộn rồi.



Trước sơn môn khắc hai chữ “Sơn thủy”, Thẩm Độc phóng khoáng nở nụ cười, ống tay áo rộng rãi tung bay, nhấc tay lên chỉ!



“Bản Đạo chủ, muốn hắn!”



Nơi ngón tay thon dài chỉ, không phải ai khác chính là hòa thượng đang đứng trên bậc thềm, tựa như người trời không nhiễm bụi trần ——



Tuệ tăng, Thiện Tai!