Bần Tăng

Chương 55: Tuyết Lộc Kiếm ┃ Sự Tuyệt Vọng Của Hươu Con




Mặc dù quan hệ giữa Thiên Thủy Minh và Bồng Sơn không quá khăng khít nhưng nói thế nào cũng cùng một phe chính đạo, thế mà lúc này Thẩm Độc dám ngồi trong Kiếm Lư, mời Trì Ẩm hợp tác xử lý Cố Chiêu mà mặt không đỏ tim không loạn!



Đương nhiên Trì Ẩm không thể trả lời.



Gã đột nhiên ngước mắt lên nhìn chằm chằm Thẩm Độc, dường như đã kiêng kị đến cực hạn, vừa như muốn nhìn rõ xem lời nói của y rốt cuộc là trò đùa hay nghiêm túc.



Phản ứng nằm trong dự liệu của Thẩm Độc.



Dù sao mồi câu y đã thả xong, chuyện còn lại phải xem vị Thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh này suy tính thế nào.



Y không nói thêm gì nữa, thong thả uống rượu.



Nhưng mà bản thân Thẩm Độc cũng biết tửu lượng của mình chẳng tốt gì cho cam, vậy nên y uống rất chậm. Lúc này giống như đã hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có Thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh, rất có thần thái vênh váo.



Trì Ẩm quan sát y vài lần, lại liếc ly rượu trong tay y một chút, cuối cùng chỉ nghiêm nghị ngồi bên cạnh y, không nói chuyện.



Những lời Thẩm Độc mới nói ban nãy được đè ép đến mức thấp nhất, người ở xa một chút hầu hết không nghe rõ, cũng không biết Đạo chủ Yêu Ma Đạo tiếng ác đồn xa nói gì với Trì Ẩm mà khiến đối phương trầm mặc như vậy, ngờ vực thoáng chốc nổi lên bốn phía.



Nhưng chắc vì bọn họ chịu an ổn nên bầu không khí tiệc mừng thọ khá lên không ít.



Trước mắt trong đây đều là những người tới sớm, còn có mấy nhóm khác phía sau, những nhân vật nổi tiếng giang hồ do đủ loại nguyên nhân mà không tiện xuất hiện cũng phái người đưa quà mừng thọ tới.



Đương nhiên trong đó bao gồm Cố Chiêu.



Hắn ở Tà Phong sơn trang không thể tới nhưng Bồng Sơn lại dùng danh nghĩa của hắn biếu vài hộp dược liệu quý giá và mấy thứ vật liệu rèn hiếm có.



Nhân vật chính trực hào sảng như Cố Chiêu, đương nhiên chẳng có ai không thích, chứ đừng nói đến Lê Viêm. Không đợi người đến tặng lễ từ Bồng Sơn rời đi đã cầm lấy mấy thứ vật liệu rèn hiếm có cẩn thận xem xét, suy nghĩ xem sau này phải dùng chúng như thế nào.



Thẩm Độc ngồi bên cạnh ung dung thản nhiên nhìn.



Người Bồng Sơn thích mặc màu xanh, tướng mạo mấy người đến không kém, chỉ tiếc là không ai mặc áo bào xanh mà có thể phả ra cảm giác “tiên nhân giáng thế” như Cố Chiêu, chỉ thấy thô tục mà thôi.



Người chúc thọ hết lớp này đến lớp khác, khắp kiếm lư ồn ào náo nhiệt, người quen biết nhau đã bắt đầu cụng chén cạn ly, nói chuyện mấy ngày nữa phải đi Thiên Hạ hội, rồi bàn luận xem lần này Lê Viêm chế tạo kiếm có hình dạng thế nào.



Đương nhiên, Thẩm Độc còn nghe thấy một số âm thanh khác.



“Nhắc tới mới thấy lạ, vừa nãy ta đi qua vườn hoa ấy. Thế mà lại nhìn thấy đám đệ tử kiếm lư chuẩn bị một cái chậu vàng với một cái bàn thờ, không biết định làm gì nhỉ?”



“Chậu vàng?”



“Không phải chứ, Lê lão năm nay tuy đã sáu mươi nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh mà…”



Trên giang hồ có một cách nói, gọi là “rửa tay chậu vàng”, người cử hành nghi thức này hàm ý muốn nói với mọi người sẽ rút khỏi phân tranh, không làm chuyện đã làm trước kia nữa.



Lê Viêm đúc kiếm nhiều năm, nhân duyên trên giang hồ vô cùng tốt.



Tất cả mọi người nghĩ mãi không ra, sao lão phải rửa tay chậu vàng, vì vậy mọi người chỉ coi đây là nhầm lẫn.



Nhưng chẳng ai ngờ, ngay lúc giữa trưa, đệ tử kiếm lư nhanh nhẹn dọn bàn thờ, bày bát hương đồ cúng, còn bưng tới một cái chậu vàng đựng nước.



Mọi người lập tức rung động.



Lê Viêm bước ra, không dài dòng rườm rà nữa, chắp tay một vòng với mọi người: “Hôm nay là ngày mừng thọ sáu mươi của lão già này, chư vị đồng đạo võ lâm tới đây chúc thọ, lão phu vô cùng cảm kích. Từ lúc mới đúc kiếm đến giờ thấm thoát đã gần bốn mươi năm, tạo nên binh khí nổi danh cũng hơn trăm, có mười một binh khí nằm trong ba mươi ba binh khí của binh khí phổ(*). Mặc dù lòng đúc kiếm vẫn còn, song thực sự tuổi tác đã cao. Cho nên hôm nay nhân cơ hội này, lúc mở Tuyết Lộc kiếm, cũng là lúc lão hủ đóng lò rèn. Rửa tay chậu vàng, từ đây rút khỏi giang hồ, an hưởng tuổi già, mong chư vị đồng đạo làm chứng.”



(*) Binh khí phổ: sách về các loại vũ khí.



Quả nhiên là muốn rửa tay gác kiếm!



Đừng nói đám người nhân cơ hội chúc thọ để tới đây tạo quan hệ với kiếm lư, ngay cả Thẩm Độc không có nhu cầu với thần binh lợi khí cũng không khỏi kinh ngạc cau mày.



Bầu không khí giữa sân trở nên vi diệu.



Nhưng có lẽ không nhận ra, cũng có thể là nhận ra nhưng không thèm để ý, gương mặt đã có tuổi của Lê Viêm vẫn nở nụ cười, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người tiến về phía trước.



Các đệ tử phía sau dâng thứ gì đó lên.



Một hộp đựng kiếm dài, đằng sau còn kéo theo một con hươu nhỏ.



Thẩm Độc nheo mắt.



Đúc kiếm từ xưa tới nay đều có quy định, cái gọi là “rửa kiếm”, thật ra chính là bảo kiếm vừa đúc xong phải thấy máu, như vậy mới được coi như là rửa kiếm thực sự.



Kiếm, xưa nay không phải vũ khí của kẻ quân tử.



Đao kiếm khắp thiên hạ đúc ra để giết người, chưa từng có ngoại lệ.



Cho nên từ ngày kiếm lư xuất hiện, mỗi lần một thanh lợi khí ra đời đều phải dựa theo quy củ kiếm lư – “rửa kiếm”, tế bái thiên địa.



Phải thế mới được xem như luyện thành thần binh.



Hôm nay Lê Viêm muốn rửa thanh bảo kiếm tâm đắc cuối cùng của mình ngay tại lễ rửa tay chậu vàng!



Cơ mà, súc vật sử dụng để rửa kiếm lại là một con hươu.



Bởi vì tên của thanh kiếm sao?



Tuyết Lộc, Tuyết Lộc kiếm.




Con hươu kia rõ ràng vẫn là một con hươu non, không cao lắm, không quá cường tráng, cặp sừng khỏe mạnh trên đầu còn chưa đủ dài.



Nó hiển nhiên không biết bản thân đang phải đối mặt với chuyện gì.



Bên trong đôi mắt đen nháy lóng lánh lộ ra vẻ ngây thơ vô tri, còn có một chút sợ sệt đối với thế giới xung quanh.



“Mang kiếm lên.”



Lê Viêm đứng ở giữa sân, hít sâu một hơi nhìn về phía đệ tử đang ôm hộp kiếm, gọi một tiếng.



Đệ tử vâng lời ôm hộp kiếm đến.



Khi nắp hộp kiếm mở ra, Lê Viêm thò tay nắm chặt chuôi kiếm, nâng thanh bảo kiếm ra khỏi hộp.



Trong nháy mắt đó, mọi người đều kinh ngạc vì thanh kiếm này.



Quả nhiên là một thanh kiếm giống như tuyết!



Chuôi kiếm màu mực, dọc theo hai bên lưỡi kiếm là màu xanh đậm, trong suốt khiến cho lòng người say mê, càng lên gần mũi kiếm màu càng nhạt, đến khi tới mũi kiếm thì đã trắng xóa như tuyết, không pha tạp thêm bất cứ màu sắc nào.



Sự lãnh lẽo thấu xương vấn vít trên thân kiếm.



Nếu như khắp thiên hạ có thanh kiếm nào xứng với bốn chữ “Phong mang tất lộ” (*), vậy thì giờ phút này, không thể nghi ngờ chính là thanh kiếm này!



(*) Bộc lộ tài năng, tài năng lộ rõ.



Ánh mặt trời rọi lên thân kiếm đẹp không thể tả.




Tất cả mọi người không khỏi nín thở vì nó.



Giờ đây lòng ai cũng tràn trề nỗi niềm hâm mộ: Nghe nói thanh kiếm này Lê Viêm đồng ý đúc cho Lâu chủ Bát Quái lâu – Huyền Hạc Sinh, ngầm tuyên bố người khác không thể tranh giành.



Nhắc tới đây, bắt đầu có kẻ nhìn ngang nhìn dọc, đáy lòng đầy toan tính. Bởi vì cho đến tận bây giờ, chủ nhân của thanh kiếm – Huyền Hạc Sinh vẫn chưa đến.



Không biết có phải trên đường tới đây cũng gặp chuyện bất trắc hay không?



Trong lòng mọi người tràn đầy ngờ vực, nhưng thời cơ chẳng đợi người, Lê Viêm hiển nhiên không quan tâm Huyền Hạc Sinh có tới hay không, lão chỉ hít sâu một hơi, cầm kiếm tiến về phía con hươu.



Giữa sân thoáng chốc yên tĩnh.



Có lẽ không khí đột nhiên yên lặng khiến con hươu cảm giác được có gì đó không đúng. Có lẽ tà khí bén nhọn của thanh kiếm quá nặng, lúc áp sát mang đến cho nó dự cảm bất an. Cho nên con hươu non cố gắng lùi về phía sau.



Nhưng có thể lùi đến đâu chứ?



Vốn bị người ta bắt để dùng máu, nhất định phải là máu của vật còn sống, đệ tử kiếm lư bên cạnh đã sớm đề phòng, dùng dây thừng khống chế nó từ xa, cho dù nó giãy giụa thế nào cũng không trốn nổi.



Tình cảnh bỗng làm người ta tuyệt vọng.



Mọi chuyện trước mặt, giống như kim châm đâm vào mắt Thẩm Độc khiến cho ngón tay vốn đang bình tĩnh cầm chén rượu của y đột nhiên siết chặt, suýt chút nữa nghiền nát chén rượu. Dù đã cố gắng che giấu, nhưng rượu trong chén bị nội lực của y khuấy động nổi bọt trắng xóa.



Trì Ẩm ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn y



Nhưng ngay lúc đó y chẳng có phản ứng gì, con ngươi Trì Ẩm lóe lên, cũng không nói gì.



Lê Viêm đứng ở gần cửa, hầu hết mọi người không nhìn thấy vẻ mặt của lão lúc nhấc kiếm lên, chỉ thấy lão đứng yên rất lâu, nhìn chăm chú vào con hươu này, trầm mặc không nói gì.



Cuối cùng hạ kiếm, máu chảy.



Con hươu tuyệt vọng kêu lên một tiếng, ánh sáng long lanh trong đôi mắt như hóa thành nước mắt, thân thể nó lảo đảo đổ xuống mặt đất.



“Tí tách…”



Sau khi Tuyết Lộc kiếm dính máu bỗng hiện ra những gam màu tím đậm nhạt yêu dị, vốn lộ sắc bén, tắm máu xong thì thu liễm hơn trước.



Cảm giác cả thanh kiếm trở nên ôn hòa nội liễm hơn.



Cứ như….



Thật sự trở thành một thanh kiếm cho quân tử.



Biến hóa kỳ dị này rơi vào trong mắt tất cả mọi người, ai nấy đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, còn có mấy người chú ý tới sắc mặt ủ rũ của Lê Viêm.



Dường như làm xong tất cả những điều này, tinh thần giảm sút hẳn.



Đó là nét uể oải, mệt mỏi, chán nản của một ông già đã qua tuổi sáu mươi.



Lão tiến lên một bước, hai tay đặt kiếm lên giá ở trên bàn thờ, chuôi kiếm hướng lên trên, mũi kiếm chỉ xuống. Sau đó châm hương khom người tế bái thiên địa rồi lui xuống, xắn tay áo rửa tay trong chậu vàng.



Xong xuôi, nghi thức hoàn tất.



Bất kể trong lòng những người thấy cảnh tượng này nghĩ thế nào, ngoài miệng luôn không ngừng chúc mừng, ra sức khen ngợi thanh kiếm Tuyết Lộc kì lạ.



Nhưng trong sự huyên náo, Thẩm Độc nghe thấy bên cạnh có người cười nhạt một tiếng rõ ràng, nói năng với tác phong không đứng đắn: “Ngày lành như tiệc mừng thọ thế này mà lại đổ máu, lễ rửa tay chậu vàng của Lê lão có vẻ không được may mắn lắm ha.”