Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ

Chương 24




Rạng sáng hôm sau, Đường Diệp dẫn vài người lên đường đi Đông Nam.

“Cái này phải mang theo, không được cởi xuống.” Ra đến cửa, Đường Khải tự tay buộc khối ngọc bội huyết sắc trên eo y: “Cầu bình an.”

“Ừm.” Đường Diệp gật đầu, xoay người muốn đi, lại bị hắn ôm không buông tay.

“Hôn một cái.” Đường Khải vươn mặt lại gần.

Đường Diệp dở khóc dở cười, người này càng ngày càng dính lấy mình, không giống như là trưởng tử Đường Môn, giống hài tử thích xin đường ăn hơn.

Thấy Đường Diệp bất động hồi lâu, Đường Khải dứt khoát chủ động hôn lên môi mỏng màu nước.

“Ưm...” Đường Diệp bị hôn mà sắc mặt đỏ bừng, ra sức đẩy hắn ra: “Được rồi, nếu không đi nhanh sẽ không kịp.”

“Đi đường cẩn thận.” Vẻ mặt Đường Khải bất đắc dĩ, rất không dễ dàng mới được cùng Tiểu Diệp... làm cái đó. Vốn nên hàng đêm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, sao y lại bị phụ thân kêu vào lúc này? Bình thường thì việc ở Đông Nam rất nhàn, hiện tại có thể có chuyện gì?

Đường Diệp đi trên đường, trong lòng cũng có chút kỳ quái, mình không rõ chuyện ở Đông Nam, sao lại kêu mình đến đó?

“Tam thiếu gia.” Một tùy tùng lạ lùng nhìn Đường Diệp: “Thắt lưng của ngài làm sao vậy? Sao ngài người cưỡi ngựa với tư thế kỳ quái như vậy?”

“...” Mặt Đường Diệp đỏ bừng, tức giận nghĩ đi Đông Nam cũng tốt, ít nhất là không phải ngày nào cũng phải làm… chuyện đó nữa

Trên đảo nhỏ ở Đông Hải, Hạ Ngọc Như mặc nam trang đang ngồi ở phòng khách thong thả dùng trà.

“Chủ tử!” Có hạ nhân vội vàng báo lại:, “Trình công tử hắn...”

“Không sao.” Hạ Ngọc Như cắt ngang lời của gã:, “Đợi thêm ba canh giờ nữa.”

“Ba... ba canh giờ?” Hạ nhân há to miệng:, “Nếu... Nếu xảy ra chuyện gì...”

“Yên tâm, không chết được, đi đi.” Hạ Ngọc Hạ Ngọc Như vẫy vẫy tay, vẻ mặt lạnh nhạt, trong mắt lại ẩn ẩn có chút buồn bực.

“Vâng.” Hạ nhân bất đắc dĩ lĩnh mệnh cáo lui.

“Chủ tử!” Hạ Như Uyên nhíu mày “Có phải sơ suất chỗ nào rồi không? Không dễ dàng mà bắt được người, chưa dùng được đã chết.”

“Thân thể hắn căn bản không tốt, lại ăn nhuyễn cân tán, dù không chết cũng muốn tự sát.” Hạ Ngọc Như đứng lên: “Vương thúc, chúng ta đến thư phòng đánh ván cờ đi?”

Hạ Như Uyên thở dài, vô kế khả thi, vốn cho rằng công chúa bắt Trình Mộc Phong tới chỉ là để ý võ công của hắn, nhưng hiện tại xem ra, chuyện này hình như có chút phức tạp.

Sau ba canh giờ, Hạ Như Uyên theo Hạ Ngọc Như xuống địa lao, chỉ thấy Trình Mộc Phong đang bị xích sắt khóa trên khung sắt, vẫn không nhúc nhích, nhìn qua như đang hôn mê.

“Mộc Phong.” Hạ Ngọc Như đứng bên cạnh hắn, đưa tay vuốt lại những sợi tóc rối, lòng bàn tay chạm mặt hắn: “Đã cân nhắc kỹ chưa?”

Trong giọng nói tràn đầy quan tâm và dịu dàng, như đang hỏi thân mật hỏi người yêu.

Trình Mộc Phong nhắm chặt hai mắt, suy nghĩ xem mình phải làm gì bây giờ.

Từ khi mình từ chối lời bày tỏ của Hạ Ngọc Như, nàng ta không cho mình thuốc giải Thi Mâu nữa, mấy ngày trước lại trói mình nhốt vào địa lao.

“Ngươi nên ngoan ngoãn ở đây, đợi đến khi đồng ý theo bản công chúa mới thôi.” Hôm qua, Hạ Ngọc Như nói xong câu đó, liền ra khỏi địa lao.

Đồng ý hay là không đồng ý?

Nếu không đồng ý, sẽ làm hỏng kế hoạch sư phụ tốn sức nghĩ ra, bản thân phen này bao trắc trở, chẳng phải đều uổng phí?

Nếu đồng ý, ai biết Hạ Ngọc Như khi nào thì tin tưởng mình, nếu ba năm, năm năm, mình phải trở về thế nào?

“Đồng ý ta, ta cho ngươi ra ngoài.” Hạ Ngọc Như ghé vào lỗ tai hắn: “Nghĩ kỹ chưa?”

Trình Mộc Phong vẫn cúi thấp đầu, không nói lời nào.

“Sao ngươi ngang ngược như vậy? Bản cung thật lòng thích ngươi, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra?” Hạ Ngọc Như lắc đầu thở dài: “Ngươi có nhớ vào ba năm trước, ngươi đã cứu một nữ tử hát rong ở Giang Nam?”

“Ta cứu người, liên quan gì đến ngươi? Diện mạo của nàng rất bình thường, cũng không có tư sắc như công chúa.” Trình Mộc Phong hừ lạnh.

“Nữ tử hát rong kia không phải ta, khi đó ta trong trà lâu.” Hạ Ngọc Như không thèm để ý thái độ của Trình Mộc Phong, vẫn cười nhẹ như cũ: “Từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã quyết tâm muốn ngươi.”

“Lúc ấy ta mới mười lăm tuổi.” Trình Mộc Phong lạnh sống lưng, vẻ mặt chán ghét nhìn Hạ Ngọc Như.

“Ngươi đang chê ta già hay là chê ngươi nhỏ?” Hạ Ngọc Như lắc đầu cười: “Ba năm trước ngươi mười lăm tuổi, năm nay đã mười tám, mười chín, huống hồ trong số nam sủng của bản cung, người mười ba, mười bốn cũng có.”

“...” Trình Mộc Phong không nói gì, đây thật là lão yêu bà vạn năm.

“Sau nửa canh giờ nữa, độc trong thân thể ngươi sẽ phát tác.” Hạ Ngọc Như nhắc nhở, sau đó hài lòng khi nhìn thấy trên mặt Trình Mộc Phong hiện lên một nét kinh hoảng và sợ hãi.

“A...” Hạ Ngọc Như cười nhẹ: “Đừng sợ, ta có thuốc giải, chỉ cần ngươi đồng ý hay không thôi.”

“Ta... đồng ý với ngươi.” Trình Mộc Phong nhắm mắt, vẻ mặt có chút bi thương và chán nản.

Buổi tối, Trình Mộc Phong nằm trong phòng ngủ của mình, nhíu mày nằm trên giường.

Ngoài cửa có tiếng bước chân, chợt thấy Hạ Ngọc Như dẫn theo mấy hạ nhân vào phòng.

Trình Mộc Phong đứng lên, mặc cho mấy người kia cầm thước đo thân thể mình.

“Vẫn tức giận?” Chờ những người đó đi rồi, Hạ Ngọc Như kéo Trình Mộc Phong ngồi trên giường: “Ta biết mấy ngày nay người rất uất ức, nhưng chuyện này đều do ngươi không chịu nghe lời ta, không phải sao?”

Trình Mộc Phong hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

“Những người đó vừa rồi là người chuẩn bị làm hỉ phục cho ngươi.” Hạ Ngọc Như tựa vào ngực hắn: “Tuy nói bản cung có nhiều nam sủng, nhưng người bản cung thật lòng quan tâm chỉ có một mình ngươi, sao có thể để ngươi uất ức được, cho nên vẫn phải có nghi thức”

“Nói như thế, ta còn phải cảm ơn công chúa?” Sắc mặt Trình Mộc Phong xanh mét.

“Ta biết, nam nhân các ngươi đều thích nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, ta sẽ bồi thường cho ngươi.” Hạ Ngọc Như đưa tay khẽ vuốt gương mặt hắn: “Ngươi an tâm đợi ở đây, tương lai ta lấy được thiên hạ, sẽ phong ngươi làm người đứng đầu hậu cung.”

“Ta mệt rồi, mời công chúa trở về đi.” Trình Mộc Phong âm ầm mà gỡ bàn tay trên mặt mình xuống.

“Cũng được, ngươi nghỉ ngơi sớm đi, ta tìm người chọn ngày tốt.” Hạ Ngọc Như biết trong lòng hắn vẫn còn khúc mắc, vì vậy mà không làm khó dễ.

Chờ Hạ Ngọc Như ra ngoài, Trình Mộc Phong cầm khăn mặt, dùng sức lau mặt mình.

Bị nàng ta sờ tới sờ lui, như động vật thân mềm ở đáy biển dính trên người mình, suýt nữa là ghê tởm mà nôn ra.

Nam sủng? Hỉ phục? Ngày tốt?

Muốn phong mình thành nam sủng thật?

Có nhiều cách nếu muốn lấy được binh phù mà, nếu Hạ Ngọc Như không chịu ngoan ngoãn, mình đành dùng cách khác.

Nhớ lúc trước, khuôn mặt sư phụ hiếm khi lộ ra đứng đắn mà nói với mình: phải chịu nhục, phải kiên trì.

Nếu chịu nhục là điểm mấu chốt thì mình đã chịu nhục lâu như vậy, sao chuyện này chưa có tiến triển?

Huống chi mình có thể chịu uất ức, nhưng sao có thể để tiểu hài tử chịu uất ức?

Cho nên, hắn phải kiên trì.

Dựa vào năng lực của mình, có khi là cách thắng trận quyết đấu này.

Trong thành Tinh Mạc ở Tây Bắc, Phương Hử đang đọc sách trong thư phòng, đột nhiên thấy Chu Tử vào.

“Phụ thân.” Phương Hử uể oải chào hỏi hắn.

“Tối hôm qua lại ngủ không ngon?” Chu Tử nhíu mày nhìn quầng mắt đen của y.

“Vâng.” Vẻ mặt Phương Hử đáng thương, hy vọng nhìn Chu Tử.

“Đừng giả vờ đáng thương.” Chu Tử nhéo mũi y: “Đi thu dọn một chút đi, phụ thân dẫn người đến Đông Nam.”

“Đông Nam? Đi làm gì? Không đi.” Phương Hử không hứng thú.

“Không phải đi thị sát hiệu buôn đâu.” Chu Tử buồn cười nhìn y.

“Du sơn ngoạn thủy cũng không đi.” Phương Hử chui xuống bàn.

Chu Tử cười lắc đầu, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, một khi không vui hay không muốn nói chuyện liền chui xuống dưới bàn.

“Tiểu Phong ở Đông Nam.” Chu Tử còn chưa nói xong, liền nghe dưới bàn vang lên một tiếng “cốp”.

” Người muốn dẫn con đi tìm hắn?” Phương Hử chẳng quan tâm đến cơn đau ở đầu, cái đầu chui ra khỏi bàn.

“Ừm.” Chu Tử gật đầu.

“Không gạt con?” Phương Hử không tin.

“Phụ thân gạt con khi nào chưa?” Chu Tử bất đắc dĩ.

Phương Hử cẩn thận nghĩ một chút, phụ thân chưa từng lừa gạt mình, vì thế vui vẻ reo hò, chạy như bay đi chuẩn bị hành lý.

“Aizz.” Chu Tử thở dài.

“Tính dẫn nó đi thật?” Tây Đằng Ly tựa vào cửa mà hỏi hắn.

“Còn cách nào khác à?” Chu Tử ngồi trên ghế: “Tối qua Bảo chủ gửi thư đến đây, muốn ta đến Đông Nam hỗ trợ, ta không thể không đi.”

“Vì sao cần ngươi?” Tây Đằng Ly tiến lên, đưa tay vòng qua eo hắn: “Đã nói là sau này không liên quan đến chuyện giang hồ nữa, thanh thản ổn định ở nhà sống, nhưng sống yên ổn chưa được mấy năm, sao lại ra ngoài nữa?”

“Không sao đâu.” Chu Tử ôm vai y: “Xong việc này, ta liền dẫn ngươi dạo chơi giang hồ, nhìn lại những nơi mình đi qua lúc trẻ, có được không?”

“Ngươi phải cẩn thận, không được uống nhiều rượu, không cho nuông chiều con,  không cho...”

“Ta đều biết.” Chu Tử buồn cười cắt ngang lời y: “Nói bao nhiêu năm rồi, cứ nhắc lại mấy câu đó mãi, ta đã nhớ rồi.”

“Ngươi chê ta phiền?” Tây Đằng Ly nheo mắt trừng hắn.

“Làm sao có thể?” Chu Tử đưa tay nâng cằm y lên, vừa hôn lên thì Phương Hử đeo một túi đồ nhỏ tiến vào.

“Phụ thân, con thu thập xong rồi, khi nào thì chúng ta... A...”

Phương Hử đứng sững sờ tại chỗ, sau đó nhanh chóng che mắt: “Con không thấy gì hết.”

Sắc mặt Tây Đằng Ly đỏ hồng, trừng mắt nhìn Chu Tử một cái rồi ra ngoài.

Xong rồi, đêm nay lại phải tới thư phòng ngủ.

Chu Tử ủ rũ, ngày mai đã đi, rất muốn đêm nay có thể làm... cái kia vài lần.

“Phụ thân.” Phương Hử rất thông cảm, ngồi xổm trên đất nhìn hắn: “Con sẽ kêu hạ nhân trải giường trên ghế cho người.”

“Phương Tiểu Hử.” Chu Tử ngồi xổm đối diện y, “Muốn vào thì phải gõ cửa trước, cái này vi phụ đã nhắc nhở ngươi rất nhiều lần rồi.”

“Con quên.” Phương Hử vô tội chớp mắt.

“Quên không quan trọng, đêm nay viết 500 lần thì sẽ nhớ kỹ.” Vẻ mặt Chu Tử hiền từ.

“500 lần?!” Phương Hử kháng nghị: “Không chép.”

“600.”

“... Không chép.”

“700.”

“Hu hu hu...”

Vì thế đêm đó, hai người phụ tử một lớn một nhỏ,  rất thê thảm mà trải qua một đêm trong thư phòng.

Chu Tử nằm trên ghế đệm, trằn trọc thở dài liên tục.

Bên cạnh, trước bàn học, vẻ mặt Phương Hử ai oán, chép xong một bản thì lấy giấy ra chép tiếp...

Phụ thân là người xấu! Lần sau nhất định phải đem chuyện phụ thân vụng trộm uống rượu nói cho cha biết.

Hừ!