Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bản Nguyên Thần Tinh

Chương 6: Cuộc thám hiểm




Chương 6: Cuộc thám hiểm

Chương 6: Cuộc thám hiểm

Sau một đêm vất vả kiểm tra toàn bộ mọi thứ để chuẩn bị cho nhiệm vụ sắp tới, nhóm người Vũ Thiên tranh thủ nghỉ ngơi trong chốc lát để rạng sáng ngày hôm sau còn xuất phát.

Ngày hôm sau, khi mặt trời vẫn còn chưa ló dạng đám người Vũ Thiên bắt đầu lên đường, Thiên Minh cùng Bạch Tường Vi điều khiển hai cỗ Cơ giáp đi trước mở đường trong khi hai người còn lại điều khiển hai chiếc Explorer - Z8, một bản nâng cấp của Z7 đi theo sau cùng với một đống đồ nhu yếu phẩm cần thiết.

Sương mù dày đặc khiến tầm nhìn của bọn họ bị ảnh hưởng rất lớn, cho dù dùng đèn cao áp chiếu thẳng vào lớp sương cũng không khiến tình hình được cải thiện bao nhiêu.

Tốc độ của đoàn người chậm như rùa bò khi phải vừa đi vừa dò dẫm định hướng để tiến lên, sóng năng lượng nhiễu động khiến các thiết bị kỹ thuật không cách nào sử dụng được, đến cả la bàn cũng biến thành quạt trần khiến bọn họ gặp không ít rắc rối.

Cũng may Kinh Tiểu Hồng bên cạnh việc là một Kỹ sư Cơ giáp còn là một chuyên gia về địa chất học, nhờ đó nàng có thể dựa trên tính chất của đất đá cùng với địa mạo của địa hình để xác định đại khái phương hướng.

Thỉnh thoảng từ bên trong lại phát ra sóng năng lượng nhiễu động khiến mặt đất rung động dữ dội, hai người Thiên Minh và Bạch Tường Vi không có biểu hiện gì khó chịu vì tố chất thân thể của bọn họ vượt xa người thường, thậm chí Vũ Thiên không hiểu vì sao hắn dường như cũng không bị ảnh hưởng bởi sóng năng lượng nơi đây.

Trong khi đó Kinh Tiểu Hồng càng vào sâu thì càng tỏ ra khó chịu hơn, thế nhưng nàng vẫn cố gắng đi cùng mọi người vì nàng biết nếu không có mình sẽ rất khó để có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Mọi thứ vẫn bình thường, ở nơi đây không phân biệt được ngày đêm nên bọn họ cứ đi cho đến khi nào mệt thì dừng lại nghỉ ngơi, cứ như thế càng ngày vào càng sâu hơn trong khu vực sương mù.

Tranh thủ mỗi lần nghỉ ngơi Vũ Thiên lại đảo quanh một vòng để làm một số khảo sát nhằm thu thập dữ liệu, ba người còn lại cũng ngạc nhiên khi hắn vẫn sinh long hoạt hổ trong khi đến cả Thiên Minh cùng Bạch Tường Vi cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì các luồng năng lượng nhiễu động trong khu vực này.



"Mày không tính nghỉ ngơi một chút hay sao hả cái thằng kia" Vũ Thiên cứ chạy nhảy khắp nơi trong khi mình đang ngồi bẹp một chỗ khiến Thiên Minh cũng bắt đầu nổi quạu.

"Mày cứ nghỉ ngơi đi, không cần lo cho tao" Vũ Thiên tỉnh bơ đáp lại, nhìn hắn vẫn mạnh khở khiến những người còn lại vừa bực mình vừa ngạc nhiên, không biết bằng cách nào mà hắn vẫn có thể nhảy nhót tự nhiên ở một môi trường khắc nghiệt như vậy.

Sau một hồi lượn lờ khắp nơi Vũ Thiên cuối cùng cũng trở về địa điểm nghỉ ngơi. Vừa đặt mông ngồi xuống liền có mấy cặp mắt sắc lạnh bắn về phía mình khiến hắn giật bắn mình.

Trong khi Vũ Thiên đang đơ hết cả người không biết xử lý ra sao thì Kinh Tiểu Hồng liền đứng ra nói giúp hắn: "Hai người dừng lại có được không, việc Vũ Thiên không bị ảnh hưởng bởi trường năng lượng là điều tốt mà sao hai người lại có thái độ như vậy"

Lúc này Vũ Thiên mới vỡ lẽ ra hóa ra hai người thấy hắn không vừa mắt vì trong khi bọn họ đang cực khổ chống đỡ trường năng lượng nhiễu loạn thì hắn vẫn tỏ ra bình thường. Hắn thầm bực mình, hai cái người nhỏ mọn này hóa ra lại đi khó chịu với việc này.

Mà nghĩ lại Vũ Thiên cũng thấy lạ, ở một môi trường khắc nghiệt như thế này ngay cả những Cơ giáp Chiến sĩ như Thiên Minh và Bạch Tường Vi đều tỏ ra không chịu nổi mà hắn vẫn không cảm thấy một chút gì khó chịu cả.

Với cái thể chất như hắn thì phải biểu hiện giống như Kinh Tiểu Hồng mới đúng, nhìn nàng hiện giờ khuôn mặt hơi trắng lộ vẻ mệt mỏi, mồ hôi lấm tấm trên trán còn hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.

Trong lúc mọi người đang tranh cãi đột nhiên mặt đất bắt đầu rung động mãnh liệt, bốn người thấy vậy liền tranh thủ bật dậy chuẩn bị sẵn sàng ứng phó, Vũ Thiên cũng lôi trong túi ra một cái máy tính cầm tay nhìn chăm chú vào trong đó.

"Động tĩnh phát ra từ hướng bên kia, theo như số liệu thu được thì nó khác với những lần chấn động trước đó" Vũ Thiên vừa chỉ tay về một hướng trước mặt vừa nói.

"Vậy đó là cái gì?" Thiên Minh nhìn chăm chú về hướng Vũ Thiên chỉ rồi nói.



Vũ Thiên không trả lời mà tiếp tục thao tác trên màn hình một hồi mới trả lời: "Có vẻ như là động vật, không rõ là sinh vật sống nơi đây hay là do con người"

Câu trả lời của Vũ Thiên khiến những người còn lại ngạc nhiên, mặc dù bọn họ đã chuẩn bị tinh thần có thể sẽ phải chạm mặt kẻ đột nhập thế nhưng đến lúc đối mặt thật sự bọn họ lại có đôi phần bối rối.

"Mày có chắc chắn đấy là con người hay không" Thiên Minh nhìn Vũ Thiên tiếp tục hỏi.

"Không cách nào biết được, do điều kiện nơi đây nên ta chỉ thu được sóng chấn động phát ra từ mục tiêu, nếu có thể thu được sóng năng lượng thì tao mới phân biệt được" Vũ Thiên lắc đầu nói.

"Nếu đã vậy chỉ cần nhìn trực tiếp là được chứ gì, đi thôi ta muốn xem đối phương là người hay là thú" Bạch Tường Vi lạnh giọng nói sau đó bắt đầu tiến thẳng về hướng Vũ Thiên vừa chỉ.

"Đợi đã chúng ta phải bàn bạc kĩ hơn đã chứ" Thiên Minh vội vàng gọi với theo thế nhưng Bạch Tường Vi mặc kề mà tiếp tục đi về phía trước.

Ba người còn lại đành phải chạy theo để tránh bị mất dấu nàng, ở nơi này mà lạc nhau thì muốn tìm ra được đối phương không phải là điều đơn giản.

Thiên Minh vừa đuổi theo vừa lầm bầm chửi rủa, phải đến khi Kinh Tiểu Hồng chịu không nổi nạt cho một trận mới dừng lại, thế nhưng nhìn hắn có vẻ ấm ức lắm.

Vũ Thiên cũng cảm thấy bực mình, bọn họ vốn là một đội thế mà cô nàng kia không thèm hỏi thăm ý kiến bọn hắn mà tự tiện hành động một mình, nếu không phải vì sợ nhiệm vụ thất bại bọn họ đã để mặc nàng tự đi mà làm một mình.

Đám người cứ thế rượt đuổi nhau cuối cùng cũng đến gần vị trí phát ra sóng chấn động, mặc dù không nhìn rõ phía trước có những gì nhưng đám người Vũ Thiên có thể cảm nhận được áp lực vô hình tỏa ra từ phí đối diện.



Bạch Tường Vi cầm lăm lăm cây đại kiếm trên tay muốn tiến về phía trước nhưng bị Thiên Minh cản lại, bọn hắn hiện tại không ở trạng thái tốt nhất lại chưa biết đối thủ như thế nào mà cứ xông lên thì khác gì đâm đầu vào chỗ c·hết.

Vũ Thiên ra hiệu cho những người con lại im lặng và cúi thấp người xuống, một lúc sau một bóng đen to lớn lướt qua trên đầu bọn họ, mặc dù không nhìn rõ hình dạng của đối phương nhưng từ thể trạng to lớn cùng với áp lực cực mạnh toát ra từ nó khiến bọn hắn không dám thở mạnh.

Mỗi bước chân của bóng đen đều khiến cho mặt đất rung lên bần bật, Kinh Tiểu Hồng được Thiên Minh bảo vệ nên chỉ cảm thấy đôi chút khó thở còn Vũ Thiên lúc này mặt mũi đã trắng bệch, ngực hắn bị áp lực vô hình bóp nghẹn khiến hắn gần như không cách nào thở được.

Bóng đen tuy trông to lớn nặng nề như vậy nhưng lại di chuyển rất nhanh chỉ thoáng chốc đã mất dạng trong làn sương dày đặc chỉ để lại những vết chân sâu hoắm trên mặt đất.

Bóng đen vừa đi khỏi áp lực cũng đồng thời biến mất, Vũ Thiên nằm ngửa trên mặt đất hít lấy hít để từng ngụm không khí, chỉ cần bóng đen kia nán lại lâu hơn chút nữa thì kiếp này của hắn coi như bỏ.

Đám người Vũ Thiên sau một hồi thở dốc ai nấy mặt mày xám ngoét, cố gắng gượng dậy chỉnh trang lại hành lý rồi nhanh chóng di chuyển đến một chỗ khác an toàn để nghỉ ngơi.

Sau sự kiện này thì ai nấy cũng mệt đứ đừ chỉ muốn tranh thủ nghỉ ngơi cho lại sức, nếu không phải sợ nơi đây không an toàn, bóng đen kia có thể quay lại có khi bọn họ còn không thèm kiếm chỗ khác để nghỉ ngơi.

Tối hôm ấy nghỉ ngơi tất cả đều im lặng không nói lời nào, phải sau sự việc vừa qua mới khiến mọi người cảm nhận được tính nghiêm trọng và mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ mình được giao.

Bầu không khí đảm đạm bao trùm khiến không gian dường như đông cứng lại, mọi thứ trở nên yên lặng một cách c·hết chóc, những loài động vật khác hoặc đã bỏ đi hoặc đ·ã c·hết vì không chịu nổi trường năng lượng này.

Còn những thứ còn sống có vẻ như đã biến dị thành một loài sinh vật mới, loài sinh vật mà bọn họ vừa chạm trán lúc trước, nếu không phải do sóng năng lượng nhiễu động khiến đối phương không cảm nhận được bọn hắn có khi bọn họ đ·ã c·hết mất xác từ lâu rồi.

Sự tĩnh lặng khiến mọi thứ trở nên ngột ngạt hơn, chỉ có Vũ Thiên dường như vẫn không quan tâm mọi thứ xung quanh mà bắt đầu thao tác trên máy tính của mình.

Chuyến đi lần này thành công ngoài sức mong đợi, với những dữ liệu mà hắn thu thập được này hắn có thể tiến hành những bước nghiên cứu sâu hơn trong tương lai.

"Chuyện hồi nãy là lỗi của ta, thành thật xin lỗi mọi người" một giọng nói vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh, Vũ Thiên lúc này mới nhận thấy không khí có phần không đúng liền ngừng công việc lại