Chương 27: Thiên Cơ
Chương 27: Thiên Cơ
Vũ Thiên trố mắt nhìn cô gái trước mặt, lần đầu tiên hắn gặp một trí tuệ nhân tạo, phải dùng từ gì để miêu tả nhỉ, "cá tính mạnh" như vậy. Mà cá tính không phải "mạnh" bình thường nữa chứ, nhìn đi nhìn lại Vũ Thiên càng không tin đây là một trí tuệ nhân tạo.
Thấy Vũ Thiên không có ý định trả lời mình Thiên Cơ phất tay một cái, ngay lập tức chiếc ghế hắn đang ngồi chuyển động, rồi hất hắn ra giữa sàn phòng thí nghiệm.
Còn chưa kịp định thần thì sàn nhà dưới chân hắn chuyển động khiến hắn bị rớt xuống dưới trúng ngay một cái bình hình trụ bằng thủy tinh lớn.
Trông hắn bây giờ không khác gì vật thí nghiệm trong mấy bộ phim giả tưởng cả, hắn thử đấm mạnh vào tủ kính nhưng nó lại không hề suy suyển.
"Bây giờ xin lỗi vẫn còn kịp đấy, đừng để ta dùng biện pháp mạnh" Thiên Cơ nở nụ cười nhạt bắt đầu chọc ghẹo Vũ Thiên.
"Mau thả ta ra" trong khi đó Vũ Thiên đẫ đến biên giới bùng nổ, hắn trừng mắt nhìn chằm chằm Thiên Cơ quát.
Thiên Cơ không trả lời mà chỉ búng tay một cái, ngay lập tức nước từ phía trên ồ ạt tuôn xuống nhấn chìm Vũ Thiên trong bể nước.
Vốn muốn bơi lên trên để tìm đường trèo ra ngoài nhưng luồng nước quá mạnh đè Vũ Thiên bẹp dí dưới đáy không cách nào ngóc đầu lên nổi.
Đợi đến khi nước đã được đổ đầy hắn liền tìm cách bơi lên trên nhưng lúc hắn lên gần đến nơi thì từ phía trên một cái nắp lớn đã đậy chặt vào nhốt hắn ở bên trong bình chứa.
Vũ Thiên thử đẩy cái nắp nhưng nó không nhúc nhích, tiếp đến hắn dùng găng tay của mình đập vào thành bình nhưng cũng vô ích, dưỡng khí trong người hắn sắp cạn, hắn cũng dần đuối sức hơn.
"Thế nào, vẫn chưa chịu thua à, sao lại phải chịu khổ thế nhỉ, gọi chị đi rồi ta tha cho" Thiên Cơ tiếp tục lên tiếng.
Thế nhưng Vũ Thiên vẫn nhất quyết không chịu khuất phục, gì chứ cứng đầu thì hắn có thừa, hắn thà c·hết chứ còn lâu mới chịu thỏa hiệp cùng đối phương.
Thiên Cơ bắt đầu nhíu mày, nàng chỉ muốn thị uy để đối phương biết khó mà lui thôi chứ không có ý định làm hại hắn, thế nhưng nàng không ngờ đối phương lại không chịu nhượng bộ.
Vũ Thiên không chịu được quá lâu, dưỡng khí trong người đã cạn, hắn vừa há miệng ra theo bản năng thì nước bắt đầu tràn vào, hắn bị sặc nước và b·ất t·ỉnh.
Thiên Cơ thấy vậy liền vội vàng rút nước ở trong bình chứa ra trước khi quá muộn, lúc này Vũ Thiên đã mềm nhũn nằm trên mặt đất.
Thiên Cơ đứng bên cạnh hắn, hình ảnh của nàng hiện giờ không khác gì một người bình thường chứ không còn ở dạng tí hon như trước.
"Mới đó đã b·ất t·ỉnh rồi, không vui một chút nào cả" nàng chắp hai tay sau lưng rồi cúi người xuống nhìn Vũ Thiên, khuôn mặt nhăn nhó nói nhỏ.
Bất chợt nàng liếc mắt thấy chiếc dây chuyền đang đeo trên cổ của hắn liền lẩm bẩm: "Hóa ra là người Vũ gia, haizz, coi như là trả nợ cho bọn họ vậy"
Nói rồi Thiên Cơ chỉ tay một cái, ngay lập tức Vũ Thiên được chuyển đến một buồng chứa đặt biệt, Thiên Cơ đứng bên ngoài nhíu nhíu mày nhìn vào màn hình hiển thị.
"Sao lại nhiều ám thương thế này, lại toàn là v·ết t·hương bẩm sinh nữa chứ, bảo sao là hậu nhân của nàng ta mà cơ thể lại yếu ớt như thế này.
Thôi kệ cứ làm hết sức là được, còn sau này ra sao thì đến lúc đó tính tiếp vậy" Thiên Cơ thở dài thườn thượt lẩm bẩm.
Không biết đã qua bao lâu cuối cùng Vũ Thiên cũng tỉnh lại, thế nhưng hắn lại nhanh chóng nhận ra bản thân mình đang bị nhốt trong một cái máy kì lạ.
Thế nhưng không đợi hắn kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cửa buồng chứa bật mở, hắn liền nhanh chóng ngồi dậy bước ra khỏi cái máy.
"Đã tỉnh lại rồi à" một giọng nói quen thuộc vang lên, Vũ Thiên giật mình thon thót lùi lại mấy bước rồi mới nhìn sang phía phát ra giọng nói.
"Ta đáng sợ đến thế sao?" Thiên Cơ nhìn về phía hắn lạnh nhạt nói.
Vũ Thiên nhìn phiên bản phóng to của Thiên Cơ thì ngạc nhiên, nhìn nàng bây giờ chẳng khác gì con người bình thường cả.
"Ngươi là ai?" Vũ Thiên cẩn thận hỏi.
"Ta là trí tuệ nhân tạo tân tiến nhất từng được chế tạo, hoặc ít nhất đó là những gì bọn họ nói với ta" Thiên Cơ cúi đầu nhìn xuống sàn nhà chậm rãi nói, sau đó nàng nhìn về phía Vũ Thiên.
"Nhưng ngươi có thể gọi ta là Thiên Cơ, đó là tên gọi lão già kia đặt cho ta"
"Lão già trong lời ngươi là ai? Có phải là Cao giáo sư không?" Vũ Thiên hỏi.
"Cao giáo sư? Đó là cách ngươi gọi hắn sao?"
"Không phải sao?" Vũ Thiên cau mày hỏi.
"Điều đó không quan trọng, ngươi chỉ cần biết hắn là chủ nhân của nơi này là được. Nhưng mà có vẻ như hắn đã bàn giao nơi này cho ngươi đúng không?"
"Đúng vậy" Vũ Thiên gật đầu một cách chắc nịch nói.
"Vậy thì tốt, ta không quan tâm ai là chủ nhân nơi đây nhưng ta nói với ngươi trước ta không phải người hầu của ngươi, vì vậy liệu hồn mà ăn nói cho cẩn thận. Ngoài ra có một số quy định mà ngươi cần phải tuân thủ, nếu không ta không ngại nhúng nước ngươi một lần nữa"
"Điều kiện gì?" Vũ Thiên kiêng kị nhìn Thiên Cơ cẩn thận hỏi.
"Gọi chị đi nào" Thiên Cơ nhìn hắn híp mắt cười nói.
Vũ Thiên mặt mày xám xịt, trong lòng muốn chửi um cả lên, cái cô nàng này rõ ràng đang trêu chọc hắn mà, về việc này thì hắn nhất quyết không chịu thỏa hiệp.
"Không gọi cũng được, không sao cả, thế nhưng những điều kiện tiếp theo thì ngươi nhất định phải tuân theo" thấy Vũ Thiên chuẩn bị nổi bão nàng cũng không tiếp tục đùa giỡn mà phất tay nói tiếp.
"Thứ nhất, ta nhắc lại ta không phải người hầu của ngươi vì vậy ngươi không được phép sai bảo ta, không được phép cãi lời ta, và cũng đừng chọc giận ta, nếu không hậu quả ngươi tự chịu.
Thứ hai, ta muốn rời khỏi nơi này để khám phá thế giới bên này thế nhưng ta không có thân thể của riêng mình vì vậy ngươi sẽ chịu trách nhiệm giúp đỡ ta.
Thứ ba, không bao giờ, nhớ lấy là không bao giờ được phép ngắt kết nối của ta. Nếu ngươi dám dù chỉ là một lần thôi thì ta sẽ không tha cho ngươi" Thiên Cơ gằn từng chữ nhìn chằm chằm Vũ Thiên nói.
Vũ Thiên nhún vai nói: "Điều thứ nhất thì không cần phải bàn tiếp, nhưng điều thứ hai là sao, ta phải làm những gì để giúp ngươi? Với lại ngươi nói xem tại sao ta phải nghe theo những điều kiện của ngươi"
"Ngươi nghĩ ta muốn lắm hay sao, nếu không phải lão già kia để lại lời nhắn bảo ta phải dạy dỗ ngươi cẩn thận thì ta cũng không rảnh mà nhận nhiệm vụ trông trẻ này.
Còn lợi ích thì chỉ cần nghĩ bằng đầu gối cũng biết được việc được một thiên tài siêu cấp vô địch như ta sẽ đạt được những gì, ít nhất là phải hơn những thứ rác rưởi mà ngươi học được trước đây" Thiên Cơ ngửa cái cổ lên kiêu ngạo nói.
Vũ Thiên không trả lời mà chỉ khoanh hai tay lại im lặng nhìn nàng nói, thái độ này của hắn khiến Thiên Cơ nóng mặt, theo nàng thấy đây là hắn đang xem thường mình.
"Vậy để ta kiểm tra xem sao nhé, ngươi thử nói cho ta xem ngươi hiểu thế nào về Cơ giáp Chiến sĩ" Thiên Cơ nhìn Vũ Thiên nghiêm túc nói.
Câu hỏi của nàng khiến hắn im lặng rơi vào trầm tư, Thiên Cơ thấy vậy thì mặc kệ hắn, nàng ngồi xuống ghế vừa mân mê mái tóc của mình vừa nhìn xung quanh phòng cuối cùng lại dừng lại trên người Vũ Thiên.
Sau một hồi suy nghĩ cuối cùng hắn nhìn Thiên Cơ rồi đưa ra câu trả lời: "Theo như sách cổ viết lại thì hơn một ngàn năm trước, thế giới rung chuyển, đại biến phát sinh, các vị thần lần lượt biến mất khiến cho nền văn minh Ma pháp đứt gãy.
Tinh Vực nơi chúng ta sinh sống địa vị rớt xuống ngàn trượng, những vị Ma Pháp Sư cùng với những Kỵ Sĩ Đoàn cuối cùng đau khổ chèo chống áp lực từ tứ phía.
Hỗn Loạn Cấm Khu ở phía bắc, Thú Thần Tinh Vực ở phía nam, thậm chí Đông Phương Tiên Vực xa xôi cũng muốn tranh thủ cắn xuống một miếng.
Thế nhưng các vị thần cũng có chuẩn bị từ trước vì vậy một thời gian ngắn sau đó, hàng loạt Cổ Thần Mộ Địa được tìm thấy, từ trong đó con người tìm được con đường mới cho bản thân mở ra thời đại công nghệ kĩ thuật đồng thời đánh dấu cho thời kì mạt pháp.
Các vị Ma Pháp Sư cùng Kỵ sĩ đoàn cuối cùng không ai biết rõ tung tích, có người cho là đ·ã c·hết trên chiến trường, có người nói là lui về ở ẩn chờ đợi ngày trở lại.
Thay thế bọn họ là mười hai Cơ giáp Đế Giả, tên thật của bọn họ không được ghi lại thế nhưng các thế lực bọn họ thành lập được lấy tên theo mười hai Cung Hoàng Đạo.
Liên minh Cel·estial của mười hai thế lực tạo thành trở thành thế lực lớn nhất, và bọn họ hiện nay là những người duy trì hòa bình và ổn định cho khu vực Tây Tinh Vực"
Nói đến đây Vũ Thiên dừng lại, Thiên Cơ nhướn mày nhìn hắn hỏi: "Hết rồi? Chỉ có vậy thôi sao?"
Hắn tiếp tục giữ yên lặng, đổi lại là cái lắc đầu đầy ngao ngán của Thiên Cơ, nàng thở dài nói: "Bảo là ngu dốt thì còn tự ái, với cái thứ kiến thức nửa vời như của ngươi thì làm được cái gì.