Chương 12: Chạm trán
Chương 12: Chạm trán
Sau khi xác định được phương hướng bọn họ lại đứng trước hai lựa chọn, trở về hay tiếp tục đi tiếp. Thế nhưng bọn họ đã quá mệt mỏi với chuyến hành trình của mình, ngoài ra sau sự kiện lần trước mọi người cũng không còn đoàn kết như lần đầu nên việc tiếp tục nhiệm vụ là điều rất khó.
Ngoài ra hiện tại bọn họ đã có mô hình bản đồ của Vũ Thiên cùng thông tin tình báo về một đầu quái vật cấp độ 2 thì bọn họ đã có đủ cơ sở để trở về báo cáo nhiệm vụ, bên cạnh đó ngoài hai đầu Cơ giáp ra thì hai chiếc Explorer-Z8 đã bị hư hại nặng.
Chuyến đi lần này bọn họ chỉ mang theo một số nhu yếu phẩm cần thiết, mục tiêu là trong vòng hai ngày phải rời khỏi khu vực sương mù nếu không bọn họ sẽ gặp rắc rối lớn.
Tuy nhiên chuyến đi không thuận lợi như bọn họ tưởng tượng, không chỉ việc di chuyển chậm chạp hơn do thiếu hai đầu Explorer-Z8 cùng với việc bọn họ di chuyển trên một lộ tuyến hoàn toàn mới so với lúc đi vào thì bọn họ còn phát hiện dấu vết của những người khác.
Ban đầu bọn họ còn nghĩ đây là một nhóm khác được gửi vào để hỗ trợ bọn họ cho đến khi Vũ Thiên nhận ra dấu vết do Cơ giáp để lại có khác biệt so với những loại Cơ giáp của bọn họ, điều này chứng tỏ đối phương là người nước ngoài xâm nhập vào.
Sau một hồi tranh luận bọn họ quyết định bám theo xem đám người kia là ai và mục đích của bọn họ là gì, dù sao theo như Kinh Tiểu Hồng nói thì dựa dấu vết đối phương để lại còn mới chứng tỏ bọn họ cũng cách đây không quá xa.
Nói là làm, đoàn người bắt đầu lần theo dấu vết mà đối phương để lại, không mất bao lâu đã đuổi kịp đám người kia. Bọn họ là một nhóm ba người hai nam một nữ, tất cả đều là Cơ giáp Chiến sĩ.
Thua thiệt về quân số Vũ Thiên tính bỏ đi trở về báo cáo lại để phía trên điều thêm người hỗ trợ thế nhưng Thiên Minh nhất quyết muốn đánh, hắn nói rằng một mình bản thân có thể đánh với hai người trong số chúng, chỉ cần Bạch Tường Vi có thể cầm chân một người còn lại là được.
Vốn bản tính cẩn trọng Vũ Thiên không muốn đáp ứng yêu cầu mạo hiểm của Thiên Minh, thế nhưng hắn lại nhớ đến những thông số về Thiên Minh và Bạch Tường Vi mà hắn nhìn thấy được trong không gian bí ẩn kia.
Như những gì hắn nhìn thấy được là đúng thì cả hai người bọn họ đều đã đạt tiêu chuẩn Cơ giáp Chiến sĩ cấp 2, chỉ là vẫn chưa nâng cấp cơ giáp của mình lên mà thôi, nếu thật sự như vậy thì hai người bọn họ đối phó với ba người còn lại hoàn toàn có khả năng.
Cuối cùng Vũ Thiên cũng đồng ý để Thiên Minh và Bạch Tường Vi chiến đấu với ba người đối phương, còn hắn và Kinh Tiểu Hồng sẽ nấp ở gần đấy để tránh vướng víu cho hai người.
Ba người đối phương tỏ ra đều là những người được đào tạo bài bản, bọn họ di chuyển theo đội hình tam giác rất nhịp nhàng, khoảng cách được duy trì hợp lý để có thể dễ dàng hỗ trợ đồng đội trong trường hợp bất trắc.
Thế nhưng đúng lúc này một bóng đen từ trên trời đột nhiên rơi xuống lọt vào chính giữa đội hình của bọn họ. Lợi dụng điều kiện môi trường khắc nghiệt Thiên Minh chỉ với một cái búng người đã đáp xuống đúng vị trí hiểm yếu trong đội hình bọn họ.
Chỉ thấy hắn giơ chân lên đạp một cái đã đá văng cô gái duy nhất trong đội hình của đối phương cùng với Cơ giáp của mình văng ra xa, sau đó hắn rút đôi song phủ trên người ra lao thẳng vào hai người còn lại.
Cô gái bên đối thủ vừa đứng dậy chưa kịp quay lại hỗ trợ đồng bạn của mình thì bị Bạch Tường Vi cản lại, khác với tên điên Thiên Minh, cô nàng lợi dụng tốc độ của mình liên tục di chuyển và ẩn mình trong lớp sương mù dày đặc và giáng những đòn t·ấn c·ông chớp nhoáng khiến đối thủ không kịp trở tay.
Phía bên này Thiên Minh cùng Cuồng Chiến sử dụng sức mạnh áp đảo đè hai người đối phương không cách nào thở được, bọn họ căng người ra gồng gánh những đòn t·ấn c·ông như vũ bão đến từ đối phương, khi mà chỉ cần một sơ hở nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Thế nhưng đôi song phủ nặng nề trong tay của Thiên Minh lại có vẻ nhẹ nhàng như không được hắn múa tít lên liên tục bổ vào hai chiếc Cơ giáp phía đối diện khiến cả hai không ngóc đầu lên được.
Vũ Thiên chứng kiến toàn bộ trận đánh từ đầu đến cuối, tên điên Thiên Minh vẫn với cái phong cách chiến đấu cuồng dã của mình, một khi đã để hắn nắm giữ nhịp độ trận đấu thì đừng hòng mà thoát ra được.
Vừa quan sát trận chiến hắn vừa suy nghĩ về những con số mà mình nhìn thấy được về ba người kia, mặc dù hắn không hiểu hết ý nghĩa các con số đó thế nhưng chỉ cần làm một số phép so sánh đơn giản thì hắn vẫn có thể tính toán được đại khái chiến lực của hai người kia.
Thế nhưng theo những gì nhìn thấy được thì một là các số liệu có vấn đề hoặc là các tính toán của hắn không được chuẩn xác, vì hắn cho rằng chiến lực của hai người kia có khi đã ngang ngửa với một Cơ giáp Chiến sĩ cấp độ 2.
Tuy trận chiến diễn ra cực kì ác liệt thế nhưng nhưng không hiểu vì sao Vũ Thiên vẫn có cảm giác hai người kia vẫn chưa sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình.
Hắn suy nghĩ rất cẩn thận lo sợ có khi nào mình bị ảnh hưởng từ những lời nói của "người phát ngôn" từ đó bắt đầu suy diễn lung tung hay không, nhưng thật sự hắn không cách nào xem đây chỉ là một trò đùa được, hắn cũng rất nóng lòng kiểm tra xem liệu mình có thật sự có những năng lực kia hay không.
Sau một hồi quần nhau cả hai người đối phương gần như không hoàn thủ được dù chỉ một chút, Thiên Minh gần như không tốn quá nhiều công sức cuối cùng cũng triệt hạ được cả hai người đối phương.
Phía bên kia Bạch Tường Vi đã hạ gục đối thủ của mình từ lúc nào, đối phương tuy chưa c·hết nhưng vẫn chỉ còn thoi thóp, ở cái chỗ nguy hiểm như thế này thì cách c·ái c·hết cũng không xa.
Thiên Minh bắt đầu lục soát người của đối thủ, nhưng tiếc là cả hai chỉ là loại chiến sĩ bình thường, loại Cơ giáp bọn họ sử dụng là loại được trang cấp đồng loạt và cũng chưa được nâng cấp gì cả.
Lục soát một hồi không thu hoạch được gì Thiên Minh cũng bỏ cuộc, thứ đáng giá nhất hiện tại là chiếc Cơ giáp của đối phương thế nhưng nó quá lớn để bọn họ mang theo, bình thường việc thu dọn chiến trường sẽ có người phụ trách riêng.
Thấy trận chiến đã kết thúc Vũ Thiên cùng Kinh Tiểu Hồng mới tiến lại, lúc này Thiên Minh đã phá vỡ khoang điều khiển và lôi hai người điều khiển ra ném vào một góc.
Cô gái kìa cũng bị Bạch Tường Vi lôi ra ném chung vào một chỗ với hai đồng bạn của nàng, Vũ Thiên chuẩn bị tra khảo thì từ đằng xa một tiếng hét giận dữ vọng lại.
"Là ai dám động đến người của Thiên Quốc, các ngươi đây là muốn c·hết" đi kèm với tiếng hét là một luồng uy áp to lớn ép đến khiến đám người Vũ Thiên nghẹt thở.
"Đi, nhanh lên" Vũ Thiên vừa hét lên, ngay lập tức Thiên Minh tóm lấy hắn quay đầu chạy trối c·hết, phía bên kia Kinh Tiểu Hồng cũng được Bạch Tường Vi mang đi.
Chạy được một hồi bọn họ tưởng đã thoát khỏi sự truy đuổi thì từ đằng sau luồng khí tức kia lại ép tới khiến bọn họ phải tiếp tục chạy tiếp.
Không biết vì sao đối phương có thể đuổi theo bọn họ một cách nhanh và chính xác như vậy được nhưng hiện giờ bọn họ cũng không có thời gian suy nghĩ được gì thêm.
Đúng ra ngay từ ban đầu hắn không nên để Thiên Minh tự tiện hành động như vậy, nhưng mà chuyện đã rồi, trước mắt là tìm cách xử lý đống lộn xộn này chứ không phải đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.
Vũ Thiên vừa quan sát khung cảnh xung quanh vừa suy nghĩ kế hoạch, bỗng nhiên hắn nhìn thấy ngọn núi phía xa trông có vẻ quen mắt, thế là hắn lôi máy tính của mình ra kiểm tra.
Không kiểm tra thì thôi vừa lôi ra máy tính của hắn liền bắt được tín hiệu của mấy cột thu thập dữ liệu của hắn, ngay lập tức đầu hắn bắt đầu nảy số.
"Chạy về hướng kia" Vũ Thiên chỉ tay về hướng ngọn núi đằng xa.
Mấy người còn lại nhìn theo hướng chỉ tay của Vũ Thiên, ngay lập tức Thiên Minh nhận ra kế hoạch của hắn: "Đấy không phải là ngọn núi kia đấy chứ, quay lại đó khác nào đâm đầu vào chỗ c·hết"
"Vậy mày có kế hoạch khác hay sao" Vũ Thiên hỏi ngược lại khiến Thiên Minh im lặng.
"Không có thời gian mà suy nghĩ nữa đâu, phải liều mạng thôi, cùng lắm là kéo theo đối phương c·hết chung" Vũ Thiên lạnh lùng nói, những người còn lại không cách nào phản bác được cuối cùng phải thuận theo kế hoạch của hắn.