Cố Tước ngồi xuống bên cạnh Tô Vãn, giọng nói có chút bất đắc dĩ nhưng đầy cưng chiều: "Em chạy nhanh thật đấy."
Tô Vãn cười nhẹ: "Em chỉ là dân thường, không chịu nổi việc bị nhiều người chào hỏi như thế."
Mặc dù Cố Tước vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sự dịu dàng.
Bên cạnh, Hách Kiều Kiều đã hoàn toàn ngẩn ngơ! Đây... đây chẳng phải là Đại Chỉ huy sao?
Tại sao Đại Chỉ huy lại ở đây!?
Có lẽ vì Hách Kiều Kiều cứ chăm chăm nhìn về phía này, nên với khả năng nhạy bén của Cố Tước, anh quay đầu lại, không hài lòng nhìn cô. Ánh mắt lạnh lùng của anh như khiến m.á.u trong cơ thể người ta cũng theo đó mà hạ nhiệt.
Nhưng đồng thời, vẻ ngoài đẹp trai như vị thần của anh lại khiến trái tim Hách Kiều Kiều đập loạn nhịp.
Cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền lấy hết can đảm, lớn tiếng nói: "Chào ngài Cố Chỉ huy, tôi là Hách Kiều Kiều, em gái của hôn phu cũ Tô Vãn! Rất vui khi được gặp ngài!"
Hách Kiều Kiều chỉ muốn làm Tô Vãn khó chịu.
Dù sao thì, Chỉ huy Cố cũng là đàn ông, sao anh có thể không bận tâm đến hôn phu cũ của vợ mình chứ?
Hơn nữa, đó còn là người từng suýt cưới cô!
Nghe thấy vậy, Tô Vãn chỉ biết cạn lời, giận đến mức muốn đứng dậy ném Hách Kiều Kiều ra ngoài.
Dù sao thì tàu vẫn chưa khởi hành.
Tuy nhiên, Cố Tước lại đưa tay nắm lấy tay cô, anh bấm nút trên ghế và nói: "Người đâu."
Không lâu sau, thuyền trưởng đích thân đến. Ông cung kính hỏi: "Ngài Chỉ huy, có gì cần tôi làm ạ?"
"Những người này có ý đồ làm hại vợ tôi, hãy đưa họ đến cơ quan cảnh sát để điều tra."
Nghe vậy, thuyền trưởng lập tức hoảng hốt. Ông ngay lập tức ra lệnh đưa Hách Kiều Kiều và mẹ cô xuống tàu để điều tra.
"Các người làm gì vậy! Chúng tôi bị oan! Chúng tôi không làm gì cả!"
Nhưng mặc cho Hách Kiều Kiều và mẹ cô cố gắng bào chữa, họ vẫn bị coi là đối tượng khả nghi và bị đưa xuống tàu để điều tra.
Vài phút sau, tàu bắt đầu khởi hành. Các tiếp viên xinh đẹp đi lại hỏi thăm nhu cầu của hành khách.
Tô Vãn quá kinh ngạc, đến mức mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Đôi mắt đẹp của cô tràn ngập sự thắc mắc.
Nếu chuyện bảo vệ này do ai khác làm, Tô Vãn sẽ không ngạc nhiên chút nào.
Nhưng đằng này lại là Cố Tước, Đại Chỉ huy Cố làm việc này!
Cảm nhận được ánh mắt của vợ, Cố Tước quay đầu lại, cau mày: "Sao thế?"
Tô Vãn nhìn quanh, sau đó ghé sát vào tai anh, thì thầm: "A Tước, vừa rồi... anh có lạm dụng quyền lực không đấy?"
Giọng cô nhỏ, nhưng hơi thở ấm áp phả vào tai Cố Tước.
Cảm giác ấm áp và nhột nhột ấy suýt khiến Cố Tước không kiềm chế được mà lộ đôi tai lông mềm ra.
Anh nắm lấy tay nhỏ của cô, học theo dáng vẻ của cô, ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng nói: "Vì vợ, đáng mà."
Cảm giác tê dại lại truyền đến Tô Vãn.
Lần này đến lượt cô đỏ bừng tai!
Cảnh tượng hai người "thì thầm" với nhau lọt vào mắt những hành khách khác...
Khi thuyền trưởng và nhân viên xuất hiện, các hành khách khác cũng phát hiện ra cặp đôi Chỉ huy.
Chuyện này quá mới mẻ, có lẽ cả đời cũng chỉ gặp một lần.
Ra ngoài mà tình cờ gặp được cặp đôi Chỉ huy vừa mới kết hôn!
Sau khi chứng kiến cảnh họ tương tác ngọt ngào, nhiều người không kiềm được, liền đăng lên mạng xã hội cá nhân!
"Tôi chắc chắn là đã cứu cả dải ngân hà! Hôm nay tôi được ngồi chung tàu với cặp đôi Chỉ huy!"
"Trước đây ai nói vợ chồng Chỉ huy không hòa thuận, mau đến đây, tôi sẽ cho bạn ăn cẩu lương đến nghẹn!"
"Chụp ảnh lưu niệm nào, mọi người cứ lờ cái mặt to của tôi đi, chỉ nhìn cái gáy đẹp của cặp đôi Chỉ huy là được!"
"Hu hu hu, tại sao lại bắt một con cẩu độc thân như tôi phải chứng kiến cảnh này, ngọt ngào đến mức tôi muốn nhảy khỏi tàu luôn rồi!"
Những bài đăng này ngay lập tức gây bão trên mạng xã hội, mọi người liên tục hỏi trên chuyến tàu nào gặp được cặp đôi này.
Khi biết rằng tàu đã khởi hành, không ít người tiếc nuối.
Khi tàu đến Hành tinh Hoang vắng, lúc Tô Vãn và Cố Tước bước xuống, bài đăng về chuyến đi ngọt ngào kín đáo của cặp đôi Chỉ huy đã lọt top tìm kiếm.
Mạng xã hội gần như lại sập.
Những nhân viên bảo trì mạng xã hội cũng bất đắc dĩ, Đại Chỉ huy trước giờ luôn giữ kín đáo, giờ đột nhiên lại lên hot search thế này, họ đúng là không chịu nổi.
Họ chỉ còn cách vừa làm vừa khóc.
Trong khi đó, tại quân bộ, Lý Duệ và những người khác cũng thấy những bài đăng hot trên mạng xã hội.
Cuối cùng họ đã hiểu tại sao hôm nay Đại Chỉ huy lại "trốn việc"!
Quả nhiên, chiến thần cũng khó qua ải mỹ nhân...
Đúng lúc này, Hoàng đế Cố Tử Lan đến quân bộ, định gặp chú mình để bàn chuyện công vụ.
Kết quả, chú của anh không có ở đây?
Cố Tử Lan ngạc nhiên: "Hôm nay Chỉ huy không đến quân bộ sao?"
Lý Duệ gật đầu, rồi mở thiết bị cá nhân, cho Hoàng đế xem bài đăng hot trên mạng.
Cố Tử Lan: "......"
Bỏ việc để đưa vợ đi chơi... Anh thực sự đã nhìn nhầm người khi nghĩ rằng chú mình là loại cây sắt nghìn năm không nở hoa!
Nhìn xem, hoa nở tươi thắm thế này, hơn nữa còn là hoa song sinh nữa chứ!
Ngay cả anh, cháu của chú ấy, cũng bị lép vế!
Không được, anh cũng phải về nhà bầu bạn với hoàng hậu thôi!
**
Tại cảng Hành tinh Hoang Vắng.
Sau khi xuống tàu, Tô Vãn nhìn xung quanh những người khác, rồi thở dài.
Xem ra việc dắt Đại Chỉ huy Cố ra ngoài, muốn kín đáo là điều không thể.
Nhân viên quản lý cảng, sau khi nhận được tin, đã xếp hàng chào đón cặp đôi Chỉ huy.
May mắn là Cố Tước trước mặt người khác luôn giữ vẻ lạnh lùng.
Những người đó chào hỏi xong, thấy Cố Tước đi công việc cá nhân, lập tức hiểu ý mà biến mất ngay.
Họ biến đi nhanh lắm.
Không ai biết họ đã đi đâu.
Đại Chỉ huy Cố nghe thấy vợ nhỏ thở dài, anh nhíu mày: "Vãn Vãn, sao thế?"
"Chồng nổi tiếng quá, muốn kín đáo thật khó."
"Vậy lần sau anh đeo mặt nạ nhé?"
"Không được! Anh đeo mặt nạ, người ta còn nhận ra nhanh hơn nữa! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, A Tước, lần đó trong đám cưới của em, lúc anh xuất hiện, anh có đeo mặt nạ đâu."
Tô Vãn nghi hoặc nhìn Cố Tước.
Trước đây, khi người khác hỏi tại sao hôm đó cô lại kết hôn với Chỉ huy Cố, Tô Vãn trả lời là "yêu từ cái nhìn đầu tiên."
Nếu hôm đó cô nhìn thấy anh đeo mặt nạ, cô chắc chắn sẽ nghĩ ngay đó là Đại Chỉ huy Cố, rồi làm sao mà dám "yêu từ cái nhìn đầu tiên" và lôi người ta đi đăng ký kết hôn chứ.
Không, nếu đeo mặt nạ, không thấy được mặt, thì càng không thể yêu từ cái nhìn đầu tiên được!
Cố Tước hơi cúi mắt xuống, hàng mi dài của anh tạo thành một bóng nhỏ trên mí mắt.
"Lúc đó anh bị thương, mặt nạ bị hỏng."
Thực ra, Cố Tước biết lúc ấy Tô Vãn chuẩn bị kết hôn với người khác, anh liền vội vã chạy đến.
Bị thương là thật, nhưng dù mặt nạ có bị hỏng, anh vẫn có cái để thay thế.
Tuy nhiên, anh muốn xuất hiện trước mặt cô với gương mặt thật.
Anh thật sự hy vọng rằng cô sẽ yêu thích dáng vẻ của anh...
Kết quả, Cố Tước đã thắng cuộc.
Nhưng thực ra, có khoảnh khắc nào đó anh cũng không tự tin.
Dù là người tài giỏi hay hoàn hảo đến đâu, đứng trước người mình yêu, lúc nào cũng sẽ cảm thấy thiếu tự tin.
Tô Vãn cũng cảm khái, mặt nạ hỏng thật đúng lúc. Cô đưa tay khoác vào cánh tay Cố Tước, nói: "Thôi mà, anh quá xuất sắc, đâu phải lỗi của anh. Nhưng em vẫn chưa nói cho ông ngoại và mọi người biết anh sẽ đến, không biết họ có bị dọa hết hồn không nữa."