Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 97: Tiểu mỹ nhân của chị




Bước vào năm học, giảng viên lên lớp, sinh viên nghe giảng, mỗi người một nhiệm vụ, ai không đi học cũng không ngủ thêm được nên cả bốn cùng nhau ăn sáng.

Bánh mì, sữa, ốp la, cà phê được thực hiện bởi đầu bếp Giang Ngữ Minh cần mẫn và cam chịu, cùng đầu bếp Hồ Lại lừ đừ buồn ngủ díu cả mắt. Hôm nay có thêm phụ bếp Du Tử Toàn – người đang cố tránh mặt trong bếp.

Thẩm Chứng Ảnh ngồi ngoài uống cà phê, trông cực kỳ đĩnh đạc nhưng đồng thời cũng trầm hơn hai hôm trước rất nhiều. Dù Du Tử Toàn có nói gì, nếu có thể trả lời một từ, Thẩm Chứng Ảnh tuyệt đối không trả lời thành hai.

Du Tử Toàn không giỏi đối mặt giảng viên, cô Thẩm không chỉ là giảng viên mà còn là mẹ của Giang Ngữ Minh, bình thường cô ấy tươi cười mình còn dám nói chuyện đôi câu, một khi cô ấy đã bật chế độ nghiêm túc thì cũng xin là dứt khoát lánh nạn trong bếp để không phải lẻ loi chống chọi.

Thấy Hồ Lại còn ngái ngủ, chợt nhớ hôm qua Hồ Lại phải viết kiểm điểm ba ngàn từ, Du Tử Toàn thấp giọng hỏi: "Hình như đêm qua cô bị giáo sư Thẩm rầy đúng không? Tôi nghe thấy tiếng gì đó."

Tiếng động không lớn, hơi giống tiếng mèo kêu.

Hồ Lại đánh mắt ngó một vòng ngoài bếp kiểm tra, giơ tay suỵt một cái rồi gật đầu rối rít: "Không chỉ rầy đâu, khổ cái thân tôi, tôi có viết kiểm điểm bao giờ, giáo sư Thẩm nói tôi không nghiêm túc, không đủ số từ quy định, đoạn giữa còn lặp câu." Thấy Giang Ngữ Minh vểnh tai công khai nghe lén, Hồ Lại xẵng giọng mắng: "Du Tử Toàn, cô xem bạn trai cô nghe lén chúng ta kìa, đúng là đồ bà tám. Giang Ngữ Minh, phụ nữ nói chuyện với nhau, đàn ông né ra một bên đê."

"Tôi đứng đây còn cần nghe lén à, ai bảo hai người nói to thế làm gì?" Giang Ngữ Minh biết tỏng trò mèo của Hồ Lại, dám đặt điều bôi bác mẹ mình.

Du Tử Toàn cũng cảm thấy Giang Ngữ Minh tọc mạch, thấy con gái nói chuyện không biết né ra, đã nghe còn không biết im lặng nghe thôi, đằng này lại đi bô bô. Sao trên đời lại có người như vậy? Thế nên hiếm mới có một lần Du Tử Toàn trách người yêu: "Không phải chuyện của mình thì đừng hóng hớt chứ."

"Quá đúng. Lát nữa thưởng cho cô miếng thịt xông khói. Hồ Lại không định né Giang Ngữ Minh, khen Du Tử Toàn xong bèn tiếp tục thêm mắm dặm muối: "Cô không biết đâu, giáo sư Thẩm cấm tôi không được ngủ trong lớp, nhưng bố ai mà nhịn được. Cô ấy cô ấy, cô ấy còn khẻ tay tôi. Tôi chỉ biết vờ khóc mấy lần xin tha."

Du Tử Toàn ồ lên: "Thảo nào, tôi nghe rõ ràng mà. Giáo sư Thẩm nghiêm thật đấy."

Hồ Lại cười thầm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra đáng thương, gác cằm trên vai Du Tử Toàn gật lia lịa.

Giang Ngữ Minh nghe Hồ Lại ba hoa nãy giờ, "Nói phét, mẹ tôi không bao giờ đánh ai."

"Tôi không nói phét, cùng lắm chỉ hơi lố mà thôi. Không lẽ mẹ cậu đối xử với cậu thế nào thì đối xử với tôi y hệt thấy nấy. Cậu là con ruột, đánh cũng vô dụng, chả nhét ngược vào bụng được."

"Hứ, vậy cô là con nuôi chắc? Đánh không nổi có cho trả về không?"

Thẩm Chứng Ảnh nhìn hai anh chị đứng trong bếp thậm thụt nghiến ngầm nhau mấy chuyện vô bổ, ngó vẻ mặt của Hồ Lại là biết ngay con bé này lại quậy đục nước. Sáng nay lúc mặc quần áo nó còn nói sợ Du Tử Toàn nghi ngờ nên quyết định hy sinh hình tượng để cứu cánh tình hình. Nhưng quan sát nãy giờ thì con bé lôi hình tượng của mình ra bôi bác thì đúng hơn.

Giang Ngữ Minh bày bữa sáng lên bàn xong, thấy từ nãy giờ mẹ mình chỉ lẳng lặng ngồi uống nước bèn nghi ngờ hỏi: "Sao mẹ không nói gì thế, mẹ bị cảm à? Hay là đau họng?"

Thẩm Chứng Ảnh khẽ hắng giọng: "Thời tiết hanh khô nên mẹ mệt không muốn nói chuyện lắm. Lát nữa còn phải dạy."

"Sao trông như kiểu mẹ răn dạy Hồ Lại cả đêm vậy?"

Hồ Lại suýt bật cười, vội nói: "Phải, mẹ cậu giáo dục tôi cách làm người."

Du Tử Toàn liếc về phía gương mặt không có biểu cảm gì của Thẩm Chứng Ảnh, cảm thấy giáo sư Thẩm hơi đáng sợ.

Giang Ngữ Minh nhìn mẹ rồi lại nhìn Hồ Lại, cứ cảm thấy có gì không đúng.

Hồ Lại uống sữa xong, liếm môi, chậm rãi nói: "Giảng viên ấy hả, chịu thôi, chỉ giỏi múa mồm, đâu phải giáo viên thể dục. Đúng không, giáo sư Thẩm."

Ai cũng có nhiều bộ mặt, Hồ Lại cũng không ngoại lệ, nãy giờ ba gai ba trợn, nhưng đêm qua lại thành thật hiếm thấy. Thẩm Chứng Ảnh cũng không ngờ một Hồ Lại bộc trực, nghênh ngang lại có một khoảnh khắc nữ tính như vậy, khiến người khác vừa muốn nâng niu vừa muốn trêu chọc em ấy thật nhiều.

Tiếc là không gian có hạn.

Sau này còn nhiều cơ hội dạy dỗ nên giờ Thẩm Chứng Ảnh cũng lười để ý chuyện Hồ Lại lên cơn.

Sáng nay có lớp, Thẩm Chứng Ảnh lôi cô nàng đang chán đến chết về phòng, kẻo lại bảo mình không biết trú chỗ nào.

Ở góc khuất không ai thấy, Thẩm Chứng Ảnh giẫm lên chân Hồ Lại, "Có phải em chê chị yếu hay làm chưa đến nơi đến chốn đúng không? Sao chị cứ nghe ai bảo 'đừng' thế nhỉ?"

Nói tới đây Hồ Lại liền tức xì khói, tra tấn mình như vậy còn bảo mình kìm nén kìm nén, mình đâu giỏi chịu đựng như Thẩm Chứng Ảnh chứ.

"Hừ, chị thì giỏi rồi, cắn cả tay cơ mà. Thế nào, mu bàn tay đã lành chưa?"

Đấu đá từng câu nhưng ánh mắt lại quấn quýt, ánh lên ý cười.

"Chị phải vào dạy, em nói ít thôi."

"Hồi trước bảo người ta nói chuyện êm tai, giờ thì hở chút là bắt im, hở chút là kêu người ta bớt nói. Ôi chao."

Thẩm Chứng Ảnh hôn nhanh lên môi Hồ Lại, "Động chút là cãi, thế có vào nghe chị giảng không?"

"Cóa."

Thấy mình không thoát khỏi số kiếp bị thôi miên, Hồ Lại ngoan ngoãn ngồi trên giường mở laptop giả vờ nghe giảng và xử lý công việc. Bất ngờ là hôm nay không phải ngồi nghe giáo dục sức khỏe tâm lý cho học sinh tiểu học & trung học cơ sở buồn tẻ mà lớp sẽ làm việc nhóm dưới hướng dẫn của giảng viên nên có nhiều hoạt động hơn. Nhà thôi miên Thẩm Chứng Ảnh cũng không lặp lại máy móc nội dung từ sách và slide bài giảng mà ngữ điệu giảng bài sinh động hẳn.

"Hành trình tư vấn tâm lý khởi đầu bằng việc hiểu rõ bản thân và hướng đến mục tiêu là yêu thương và trân trọng chính mình."

"Gốc rễ của mọi vấn đề trong cuộc sống đều bắt nguồn từ những mối quan hệ mà chúng ta có. Làm việc nhóm chính là vòng tròn kỳ diệu giúp chúng ta giải quyết những vấn đề đó."

Câu này nghe quen quá. Đêm qua Thẩm Chứng Ảnh vừa dùng lưỡi vẽ những vòng tròn trên cơ thể cô, vừa hỏi cô có thích vòng tròn hay không.

Mẹ nó, lúc đó mình phải khổ sở chịu đựng, đầu xoay mòng mòng, còn tâm trí đâu mà suy nghĩ xem thích chiều ngang, chiều dọc hay khoắng vòng?

Hóa ra nguồn gốc xuất phát từ bài giảng hôm nay. Nghe tới đó, Hồ Lại bất giác đỏ mặt, còn kẻ chủ mưu nấp sau cặp kính đen vẫn tỏ ra vô cùng bình thản. Sao chị ta có thể đưa những từ đầy ẩn ý đen tối lúc khuya vào bài giảng sáng nay mà không hề biến sắc, còn ra cái vẻ đạo mạo nghiêm trang hay như vậy?

Đến lúc làm việc nhóm, Thẩm Chứng Ảnh tắt loa, nhấp một ngụm nước rồi quay sang nhìn Hồ Lại: "Đừng nhìn chằm chằm chị nữa, nhất là bằng vẻ mặt tức giận và khó hiểu đó. Chị định nói cái này lâu rồi, em như vậy dễ khiến người ta 'đè' em đấy. Hồ Lai Lai, giờ thì chị chắc mẩm mười mươi em là dụ thụ."

Nói xong Thẩm Chứng Ảnh tiếp tục quay lại bài giảng.

Hồ Lại không phản ứng một hồi lâu.

Chịu thôi, trước mặt học sinh, kỹ năng nghề nghiệp của Thẩm Chứng Ảnh được buff hết cỡ, khí thế "dạy dỗ" của giáo viên cũng bộc lộ mạnh mẽ, chỉ thiếu cái roi để quất vài nhát nữa mà thôi.

Trong vẻ nghiêm khắc pha đôi chút quyến rũ, trong vẻ lạnh lùng ẩn chứa chút lả lơi.

Nếu không phải trong phòng có camera, bên ngoài còn hai bóng đèn năng lượng mặt trời nhân danh con trai và người yêu của con trai to lù lù cản trở, Hồ Lại không ngại "dụ" một phen, "thụ" một phen.

Vào giờ giải lao, Hồ Lại chủ động rót nước cho Thẩm Chứng Ảnh. Vừa bước đến, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ trên màn hình đã khiến cả lớp ồ lên.

"Háo sắc trời còn sợ" nghĩa là, những học sinh bình thường nín thinh vì rén cặp kính và phong cách lập dị của giáo sư Thẩm mà hôm nay lại dám nhao nhao hỏi người đẹp kia là ai.

"Giáo sư Thẩm, không phải con trai cô học cùng trường với chúng em sao?"

"Giáo sư Thẩm, kim ốc tàng kiều."

"Giáo sư Thẩm, người đẹp này trông quen quá, có phải chúng em đã gặp ở đâu rồi không?"

"Giáo sư Thẩm, có thể cho em xin WeChat của người đẹp không?"

"Giáo sư Thẩm, chẳng lẽ chị đẹp này là con dâu cô!"

"Giáo sư Thẩm, cho chị đẹp xuất hiện thêm lần nữa đi ạ."

Cả lớp thi nhau nhao nhao làm Thẩm Chứng Ảnh váng hết cả đầu, "Học đi. Làm gì có người đẹp nào, các em nhìn nhầm rồi."

Lại một phen huyên náo, "Là người vừa mới đưa bình giữ nhiệt cho cô đó ạ. Cái bạn có hình xăm, 'xăm lính' ấy."

Hồ Lại lẳng lặng ngồi một bên theo dõi, mở ghi chú đưa điện thoại cho Thẩm Chứng Ảnh, trong đó có ghi: Giúp việc nhà cô.

Thẩm Chứng Ảnh suýt không nhịn được cười, vội nghiêm mặt nói: "Cô hỏi giúp bọn em rồi, bạn ấy nói bạn ấy không thêm WeChat trẻ con."

Cả đám giãy nãy: "Bọn em trưởng thành rồi."

"Chưa tốt nghiệp mà trưởng thành cái nỗi gì. Nghĩ xong đề tài luận văn rồi à?"

Sinh viên: (ˉ▽ ̄~) Chuồn hoyyy~~

Hồ Lại bò lăn ra cười.

Cô chỉ xuất hiện chớp nhoáng, không để ý tới sinh viên, nếu có để ý thì cũng không nhận ra Thẩm Chứng Ảnh từng dạy lớp này vào kỳ trước, chính là ca tối thứ Bảy mà cô ngủ gục trong giờ học. Và Vương Bao Bao – một antifan Thẩm Chứng Ảnh chính hiệu, người không bỏ sót bất cứ khoảnh khắc nào của giáo sư Thẩm nhận ngay ra Hồ Lại.

Bao bao tui muốn ôm ôm: Đà phắc, là cậu phải không, là cậu phải không?

Sau khi nhận được tin nhắn của Vương Bao Bao, Hồ Lại nghĩ thầm sao mà trùng hợp vậy.

Bao bao tui muốn ôm ôm: Cậu thậm chí còn chui vào nhà.

Hồ Lại: Mình bị kẹt 14 ngày.

Bao bao tui muốn ôm ôm: Cậu cách ly với giảng viên?!

Hồ Lại: Sai lầm nhất thời, cả đời bị nhốt.

Hai người cứ thế nhắn tin qua lại.

"Câu này bạn nào có thể trả lời, Vương Bao Bao."

Bị gọi bất ngờ, Vương Bao Bao nào biết câu hỏi là gì, hỏi loạn cả lên mới chắp vá được câu trả lời, Thẩm Chứng Ảnh chưa nói Vương Bao Bao sai mà gọi thêm một bạn khác.

Bao bao tui muốn ôm ôm: Đê ma ma, cậu là của riêng của giáo sư Thẩm hả! Có phải cô ấy phát hiện chúng ta đang nhắn tin không? Giáo sư Thẩm ghen kìa!! Giời ơi là giời!

Hồ Lại: Ngược lại mới đúng.

Bao bao tui muốn ôm ôm: Đếch tin.

Hồ Lại vừa xuất hiện đã gây không ít phiền toái cho Thẩm Chứng Ảnh. Hai hôm sau vẫn có sinh viên lân la gửi email cho Thẩm Chứng Ảnh chỉ để xin cách liên lạc với cô nàng xinh đẹp thoáng lướt qua trên màn hình. Thẩm Chứng Ảnh chuyển hết những email vớ vẩn đó vào thùng rác, có điều cô cũng khá tò mò Hồ Lại nghĩ gì.

Đêm đó, khi hai người nằm cạnh nhau, Thẩm Chứng Ảnh hỏi: "Nếu có người muốn xin phương thức liên lạc của em, em có thấy phiền không?"

"Không. Đâu phải việc của em. Dù gì em cũng không cho, không kết bạn. Chuyện này chị có kinh nghiệm mà." Hồ Lại ám chỉ việc Thẩm Chứng Ảnh không thêm WeChat sinh viên, "Nếu ai hỏi chị cứ trừ điểm thẳng tay, không lo tập trung học, tán gái cũng chưa đủ trình. Kém tắm."

"Từ hồi mới lớn đã có rất nhiều người theo đuổi em đúng không?"

"Không nhiều lắm đâu. Chị chưa nghe người ta nói sao, nếu đúng là đại mỹ nhân thì thường có ít người cưa cẩm, vì biết mình không xứng nên không dám tiến tới."

Câu trả lời rất đúng với phong cách của Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh hơi buồn cười, "Ồ, nói vậy em đích thị là đại mỹ nhân?"

"Trước mặt chị em là tiểu mỹ nhân."

"Hai ngày nữa tiểu mỹ nhân phải về rồi."

Nghĩ đến việc sắp kết thúc cách ly, Thẩm Chứng Ảnh vừa nhẹ nhõm vừa có chút tiếc nuối, giống như hai ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài hằng năm.

"Tiểu mỹ nhân, của chị." Hồ Lại móc lấy ngón út của Thẩm Chứng Ảnh, ra vẻ thẹn thùng: "Chị không sủng ái tiểu mỹ nhân của chị một chút sao?"

Thẩm Chứng Ảnh mỉm cười: "Em chịu đựng được chứ?"