Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 57: Cảm ơn bà chủ




Vòng đi vòng lại vẫn quay về "Nhiên".

Hồ Lại ngửi thấy mùi lẩu trên người, chần chừ không muốn bước chân vào.

Ba người không khác gì ba nồi lẩu đỏ chót mọc chân chạy vào một quán décor kiểu cách thế này, sẽ không bị sét đánh chết đấy chứ?

Lôi Đình Vũ là khách quen nên thoải mái vào trước rồi giữ cửa cho hai người, thấy Hồ Lại cứ tần ngần mãi ngoài cửa bèn hỏi: "Sao cô không vào?"

Hồ Lại chưa kịp trả lời thì trong quán vang lên tiếng piano, những người không hứng thú với nhạc cổ điển cũng biết đây là bản giao hưởng "Định mệnh" của Beethoven.

Trình độ thưởng thức nhạc cổ điển của khách thường không cao, vì thế quán bar và nhà hàng cũng ít chơi những bài hoành tráng với nhịp độ nhanh mạnh như vậy, do đó cả ba không khỏi sửng sốt.

"Chà, xem ra tâm trạng bà chủ hôm nay không tốt lắm". Lôi Đình Vũ bật cười, vẫy tay, "Vào đi vào đi, ngoài đó lạnh lắm. Tâm trạng bà chủ không tốt, quán cũng vắng khách theo, thế lại đỡ cho chúng ta".

Hồ Lại và Hạ Bán nhìn nhau.

Bà chủ nghe thấy câu nói không tim không phổi này liệu có đánh người không?

Mặt tiền của "Nhiên" không lớn, nhưng đi vào mới thấy bên trong không nhỏ, vừa vào cửa đã thấy một bức tượng Phật mỉm cười. Quán có hai tầng, tầng nào cũng mở đèn vàng vừa phải, cách bài trí khá giống một nhà hàng Âu, trên lầu một có kê vài chiếc bàn để khách ngồi nói chuyện.

Nhân viên phục vụ đi đến chỗ ba người, gật đầu chào Lôi Đình Vũ, Lôi Đình Vũ gọi cô bé nhân viên ấy là Linda, nhẹ giọng hỏi: "Có phải tâm trạng bà chủ bọn em không tốt, lại đuổi khách rồi đúng không?"

Linda mỉm cười bất lực, dẫn ba người đến bộ sô pha trong góc.

"Linda Linda, lấy vài lát chanh bỏ vài bình xịt xịt quần áo cho bọn chị đi, trên người toàn là mùi lẩu, khó ngửi muốn chết".

Linda đáp lại bằng một nụ cười.

Linda vừa rời đi, Lôi Đình Vũ đã làm ra vẻ bí hiểm, nói, "Thường là như thế này, các cô nên nghe nhạc trước, nếu quán mở nhạc jazz hay nhạc nhẹ nghĩa là hôm ấy bà chủ mong quán đông khách, còn nếu là opera hay giao hưởng thì nghĩa là bà chủ đang có chuyện bực mình, không có tâm trạng tiếp khách".

Đây không phải lần đầu Hạ Bán đến quán, sau khi nghiền ngẫm một lát, cô nói: "Công nhận. Không ngờ tình tính bà chủ chỗ này ẩm ương như vậy".

"Nghệ sĩ mà, nhiều ít gì cũng hơi thất thường. Nền tảng kinh tế gia đình tốt, dư tiền để đó cũng chẳng làm gì. Không như chúng ta làm ăn nhỏ lẻ, khách hàng là thượng đế, cho dù có bực đến nỗi muốn siết cổ khách thì cũng phải cố giữ nụ cười trên môi". Biểu cảm khi nói chuyện của Lôi Đình Vũ rất phong phú và sinh động, trông cực kỳ cuốn hút.

"Có muốn rủa khách đi chết đi cũng phải cố mà nói quý khách đi chết thong thả đúng không". Hạ Bán chế nhạo.

"Đúng đúng đúng, chính xác chính xác, Hạ Bán cậu hiểu đúng rồi đấy". Lôi Đình Vũ đùa giỡn thả ga, chẳng còn chút nào gọi là âu sầu oán trách như khi còn ở quán lẩu nữa. Đưa thực đơn cho Hồ Lại xong, Lôi Đình Vũ bảo: "Uống gì uống gì, tôi mời".

Hồ Lại lười chọn món, lại thấy Lôi Đình Vũ là người xuề xòa thẳng tính nên cũng khá ưng bụng. "Cô chọn luôn đi, tôi sao cũng được".

Một lát sau, Linda mang bình xịt và đồ ăn nhẹ ra, ba người xử lý xong xuôi mớ quần áo mới ngồi xuống nhấm nháp cocktail. Có lẽ do ban nãy diss quá sung nên bây giờ cả ba chỉ ngồi tán gẫu vài chuyện linh tinh.

Đây là lần đầu tiên Hồ Lại đi uống rượu với người mới gặp, nghĩ lại cô liền cảm thấy quá khó tin. Lôi Đình Vũ và Hạ Bán không nói chuyện riêng, hầu hết chủ đề đều tập trung vào Chu Hoài Nghi và bà chủ tiệm.

Bà chủ là một nhiếp ảnh gia rất thu hút, bề ngoài dịu dàng ấm áp nhưng bên trong lại đầy hoang dã, chuyên chụp tượng Phật và di tích văn hóa, do làm việc trong môi trường kỳ thị phụ nữ, lúc trẻ mỗi lần gửi bài cho tạp chí bà chủ đều lấy nghệ danh là Tạ Nhiên, nghe giống tên đàn ông nên mới được đối xử tương đối công bằng.

"Lần đầu tôi gặp cô ấy là vào hai năm trước, khi tôi còn tu ở Tây Tạng, lúc đó người cô ấy còm nhom, vác theo một đống thiết bị nặng trịch, chưa kể còn say độ cao khủng khiếp, thế nhưng nghị lực lại rất kiên cường. Lúc chúng tôi tìm thấy thì môi và mấy ngón tay bà chủ đều tím tái hết cả".

Tuy đã đến quán vài lần nhưng đây cũng là lần đầu tiên Hạ Bán được nghe kể về bà chủ. "Say độ cao khủng khiếp đến vậy sao?"

"Mỗi người sẽ có một phản ứng khác nhau, lúc đó tình trạng của cô ấy rất trầm trọng, hơn nữa chỗ ấy rất hẻo lánh, phải lái xe lâu lắm mới đến được bệnh viện. May mà tôi có dự trữ thuốc và bình oxy, chưa tới hai ngày đã thấy cô ấy tung tăng phơi phới trở lại".

Nghe nhắc đến việc tu tập ở Tây Tạng, Hồ Lại nhìn Lôi Đình Vũ đầy ẩn ý. Hồi trước, đây là một thuật ngữ mang ý nghĩa tốt đẹp nhưng rồi theo thời gian, nó dần bị biến tướng bởi những kẻ phông bạt, nhắc đến Tây Tạng là nhắc đến Rinpoche, đá Dzi cùng các vụ lừa tình lừa tiền khác. Những năm gần đây thuật ngữ này đã thoái trào. (Rinpoche: Sogyal Rinpoche, một Lạt ma Tây Tạng lừng danh, ông đã nghỉ hưu đột ngột sau khi một số học trò của ông cáo buộc ông về nhiều hành vi lạm dụng tình dục, thể chất và tình cảm. Đá Dzi: còn được gọi với cái tên "thiên châu", "kim cương Tây Tạng".)

Vừa nhìn Lôi Đình Vũ đã biết ngay Hồ Lại nghĩ gì, cười hì hì giơ tay ra cho Hồ Lại xem, "Đây, không có chuỗi hạt, không có thiên châu, không có cả ngọc lam nhé. Tôi nói đi tu là đi tu thật. Kể đầy đủ thì rất dài, ngắn gọn thì sau khi suy sụp vì bạn đời đột ngột qua đời, tôi lại được giao một trọng trách lớn, đó là một bài kiểm tra sức mạnh ý chí, bào mòn thể xác mà ông trời đặt ra, tôi có hồ Lhamo Latso làm chứng, nếu gian dối tôi sẽ bị sét đánh chết".

"Sét đánh chết?"

"Sét đánh chết".

"Uầyyyy". Hồ Lại vừa kinh ngạc vừa trông chờ vô cùng. Cô đã xem rất nhiều ảnh, video clip của hồ Lhamo Latso nhưng chưa đặt chân tới đấy bao giờ. Bây giờ có dịp ngồi cạnh cô nàng Lôi Đình Vũ đã từng vi vu rất nhiều nơi, Hồ Lại bắt đầu xả một loạt câu hỏi.

"Có thật là hồ Lhamo cho chúng ta thấy kiếp trước không?"

"Nghe nói xung quanh hồ toàn là lon Redbull rỗng và vỏ mỳ ăn liền?"

"Thiên táng trông như thế nào?" (Thiên táng: hình thức mai táng của người Tây Tạng, người chết sẽ được đưa lên núi làm mồi cho kền kền.)

"Thế hóa ra cô đã trò chuyện với các linh hồn rồi à?"

"Cô có thể mô tả linh hồn một chút được không?"

Lôi Đình Vũ chọn trả lời một số câu đơn giản, thấy gương mặt Hồ Lại đầy vẻ háo hức nên mở album trên điện thoại đưa cho Hồ Lại xem. "Thật ra tôi chỉ ghé một vài địa điểm thôi, bà chủ ở đây mới là người sục sạo nát nhừ bản đồ. Hang động, tượng Phật, bích hoạ đều nằm ở những nơi heo hút, cô ấy không màng nguy hiểm, trèo đèo lội suối gì cũng dám, miễn là thu được những tấm ảnh xuất thần nhất. Lát nữa cô có thể dạo một vòng quanh quán, tất cả ảnh ở đây đều do một tay bà chủ chụp. Thấy tượng Phật đằng đó không, bà chủ đặt làm riêng đấy, nếu cô muốn mua tượng Phật hay tranh ảnh gì thì cứ tìm cô ấy là được".

Xem ra "Nhiên" không chỉ bán sandwich, cà phê, rượu, mà còn có cả tượng Phật.

Cả ba bắt đầu chuyển đề tài sang cửa hàng hoa của Lôi Đình Vũ, Hồ Lại cảm thấy việc nhận hoa qua blind box định kỳ khá hay bèn lấy điện thoại ra đặt đơn ngay. Vì thích trong nhà luôn có các loại hoa tươi khác nhau nên nhu cầu mua hoa của Hồ Lại cao hơn người bình thường nhiều.

Kể cả có giảm giá thì đây vẫn là một đơn hàng mới cóng, thời buổi này việc khó nhất chính là làm sao kiếm ra được nguồn khách mới. Sau một ly cocktail đặc biệt, Lôi Đình Vũ muốn lên round thứ hai pha gấp đôi whisky thêm đá.

Không giống những nhà hàng và quán bar khác, dưới âm thanh réo rắt của bản Định mệnh, khách khứa ở đây chỉ hàn huyên khe khẽ với nhau, không ai lớn tiếng làm ồn. Có bàn thì các cặp vợ chồng tóc hoa râm ngồi tâm sự, cũng có bàn tập trung toàn là những bạn trẻ sành điệu, không ai quấy rầy ai, không ai xía vào chuyện của ai.

Khi Hồ Lại ra khỏi WC, nhạc đã chuyển sang vở opera Tosca.

Không rõ nội dung bản nhạc nên Hồ Lại chỉ có thể cảm nhận cảm xúc mãnh liệt qua giai điệu và ca từ. Cô dừng lại đứng ở chân cầu thang lắng nghe.

"Em thấy bức ảnh này như thế nào?"

Mãi đến khi nghe tiếng ai hỏi, Hồ Lại mới phát hiện mình đang đứng trước một bức ảnh đen trắng to bằng cỡ cuốn tạp chí. Nhân vật chính trong ảnh là một người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp thanh tú cùng với ánh mắt lạnh lùng đang nghiêng đầu nhìn thẳng vào ống kính.

Đối diện bất thình lình, đánh cực mạnh vào cảm xúc.

"Em cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp".

Người phụ nữ đặt câu hỏi cười khúc khích: "Đẹp hơn cả em sao?"

"Không phải kiểu đẹp hời hợt bên ngoài, mà khi nhìn vào người này, em có thể cảm nhận một sự tự tin và can đảm rất mạnh toát ra từ sâu bên trong, cảm giác như cô ấy không ngần ngại tiến về phía trước". Nói xong, Hồ Lại mới định thần quay lại nhìn người phụ nữ vừa xuất hiện.

Đó là một người phụ nữ tóc ngắn mặc một chiếc áo phông dài màu đen, làm nền cho những bông hoa màu xám thêu trên đó, bên dưới là quần jeans cũng màu đen nốt. Lông mày cô ấy cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, mỉm cười nhìn Hồ Lại.

Cũng là gương mặt ấy, nhưng lại mang đến một cảm xúc hoàn toàn khác.

Hồ Lại chỉ vào bức ảnh, "Là chị à?"

Người phụ nữ tóc ngắn mỉm cười, đưa tay ra, "Không giống sao? Chào em, tôi là Tạ Nhã Nhiên".

Tạ Nhã Nhiên, Tạ Nhiên? Thảo nào nghe quen đấy vậy, thì ra là bà chủ kiêm nhiếp ảnh gia trong truyền thuyết.

Hồ Lại kinh ngạc.

Sau khi Lôi Đình Vũ miêu tả những trở ngại trên con đường tìm chụp tượng Phật, những hiểm nguy có thể ập đến bất cứ lúc nào, Hồ Lại cứ tưởng chủ quán phải là một người phụ nữ mạnh mẽ cứng cáp, nhưng nhìn Tạ Nhã Nhiên đứng ở phía đối diện còn thấp hơn mình nửa cái đầu, thân hình nhỏ nhắn thướt tha tựa nhẹ vào tường, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng kia đã đập tan tưởng tượng của Hồ Lại.

"Em tên là Hồ Lại".

Bàn tay của Tạ Nhã Nhiên trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài, cái bắt tay đầy ấm áp và mạnh mẽ, đích thị là đôi bàn tay có thể khuân theo máy móc thiết bị.

Hiếm khi được một cô gái xinh đẹp nhìn mình đến ngẩn cả người, ánh mắt còn ngập tràn mong chờ và ngưỡng mộ, Tạ Nhã Nhiên buồn cười, "Linda bảo có một đại mỹ nhân đến quán, hẳn là em phải không. Thế nào, muốn làm người mẫu cho tôi không?"

Hả? Nhiếp ảnh gia đều vào thẳng vấn đề như vậy sao?

Hồ Lại vội vàng từ chối: "Không được không được, dạo này công việc của em rất bận, em cũng không biết cách diễn trước ống kính".

"Tiếc quá, nhưng mà không sao, chúng ta thêm thông tin liên lạc đi, lúc nào muốn chụp thì liên hệ với tôi". Thấy Hồ Lại ngại nên Tạ Nhã Nhiên nói: "Yên tâm, tôi không giỏi chụp riêng, cũng sẽ không ép em chụp, nếu không tin tôi thì em có thể hỏi Đình Vũ".

"Thật ra em và cô ấy không thân, tối nay là lần đầu tiên bọn em gặp nhau". Hồ Lại buột miệng. Vừa dứt lời, cô đã hối hận ngay, suýt chút nữa tự tát mình một cái. Hồ Lại thường không hay nói thẳng đuột như vậy, đặc biệt là với một người xa lạ. Nhưng những hiểm nguy mà Tạ Nhã Nhiên trải qua, sự tương phản mạnh mẽ giữa ảnh chụp và người thật khiến Hồ Lại sốc nặng.

Tạ Nhã Nhiên phì cười.

"Tiếp xúc vài lần rồi em sẽ thấy Lôi Đình Vũ là một người tốt hiếm có. Đúng rồi, em biết biệt danh của con bé chưa?"

Hồ Lại chớp mắt.

"Một sợi gân". (từ lóng chỉ những người cứng đầu bướng bỉnh)

"Phụt".

Đúng là một biệt danh cực kỳ hợp với Lôi Đình Vũ.

Dù chỉ mới tiếp xúc với Lôi Đình Vũ vài tiếng, Hồ Lại đã có thể cảm nhận được sự thẳng thắn trời phú của cô ấy. Chỉ có điều tâm trạng con người vô tư này rõ ràng đang không tốt, bắt đầu ngà ngà say sau một ly cocktail và ba ly whisky.

"Đi, chúng ta đi xem cái rễ cây kia đi". Tạ Nhã Nhiên đặt tay lên vai Hồ Lại một cách rất tự nhiên, "Nghe nói con bé uống ba ly whisky rồi, thế có hơi nhiều quá không?"

"Hơi nhiều thật, Hạ Bán vừa gọi điện cho bạn của Lôi Đình Vũ đến rước. Nhân tiện, cảm ơn bà chủ..."

"Sao lại cảm ơn tôi?" Tạ Nhã Nhiên vui vẻ nói.

"... Cô Tạ".

Tạ Nhã Nhiên lại cười, "Gọi tôi Nhã Nhiên là được rồi, chẳng lẽ muốn tôi gọi em là cô Hồ sao?"

Trên thực tế, nếu Tạ Nhã Nhiên gọi mình là cô Hồ thì Hồ Lại cũng không ngại, nhưng vì cô ấy đã nói như vậy nên Hồ Lại đành nghe lời, ngoan ngoãn gọi Nhã Nhiên.

Lần đầu gặp mặt mà đã xưng hô thân mật như vậy, Hồ Lại cảm thấy hơi khớp. Ngay cả với Thẩm Chứng Ảnh, cô cũng không gọi Chứng Ảnh bon mồm như thế được.

Không biết bây giờ Thẩm Chứng Ảnh đang làm gì nhỉ.

Chơi game? Làm việc?

Sau khi mỗi người mỗi ngả, liệu chị ấy có tìm được bình yên cho tâm hồn?

Liệu có nhớ đến mình dù chỉ một chút không?

"Ban nãy em định hỏi gì tôi thế?"

Hỏi gì cơ? Bị câu đùa của Tạ Nhã Nhiên ngắt dòng suy nghĩ, lại đột ngột nhớ đến Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại chẳng nhớ nổi ban nãy mình định hỏi gì nữa.

Cô cũng nốc bốn ly rượu giống Lôi Đình Vũ, tuy rằng chưa say nhưng trong người cũng hơi lâng lâng.

Đến lúc quay lại chỗ ngồi, Lôi Đình Vũ đã nằm gục lên bàn, bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng đang bất lực vuốt nhẹ khuôn mặt của Lôi Đình Vũ. Trông thấy hai người tiến về bàn mình, cô ta khẽ gật đầu chào. Truyện Dị Năng

Hạ Bán mặc áo khoác xong, chuyền áo và túi xách của Hồ Lại qua cho cô, "Đình Vũ uống nhiều quá nên để sếp Uông lo cho cô ấy. Bạn tôi vừa gọi bảo sẽ đến rước tôi về, còn cô thì sao Hồ Lại, có muốn đi cùng xe với chúng tôi không? Sẵn tiện cho cô quá giang tới nhà".

Một người có người đến đón, một người thì có... Khỉ thật, cuối cùng vẫn chỉ mỗi mình mình cô đơn, tàn dư sau một cuộc tình tan vỡ.

Hồ Lại chua chát nói: "Chắc tôi ở lại uống thêm chút nữa".

"Để cô bé xinh xắn này ở lại uống với tôi một ly, khi nào uống xong tôi sẽ đưa em ấy về". Tạ Nhã Nhiên phất phất tay ra hiệu cho Hạ Bán về trước rồi kéo tay Hồ Lại, "Đi, chúng ta qua đây ngồi, để bọn họ một mình đi".