Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 116: Hồ Lai Lai là đồ bất trị




"Lúc nào mẹ cũng chỉ biết nhốt con thôi!"

Đã rất lâu rồi không nghe thấy câu nói này, Vương Phương Viên thoáng sững người, tưởng như mình đang quay về quá khứ. Hồi còn bé, Hồ Lại rất hay vòi ra ngoài chơi, không cho là con bé lại hét lên: "Lúc nào mẹ cũng chỉ biết nhốt con thôi!"

Lớn thêm chút nữa, có lần Hồ Lại muốn đi leo núi cùng một nhóm trên mạng. Ngọn núi đó không cao mấy, vả lại cũng gần, vòng quanh một cái hồ ở Hàng Châu. Với quãng đường và độ thử thách của lộ trình đó, Vương Phương Viên chỉ xem như muỗi mắt. Biết Vương Phương Viên không yên tâm để con gái đi một mình nên Hồ Lại đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, từ tàu hỏa đến taxi, xe buýt đến chỗ ăn ở, cũng như thông tin về địa điểm và địa hình dọc đường đi. Xét theo con mắt nhà nghề, có thể nói đây là một bản kế hoạch du lịch toàn diện và siêu tỉ mỉ đạt tiêu chuẩn bảo mẫu.

Tuy vậy sau khi nghe con trình bày, Vương Phương Viên gạt đi không chút do dự. Hai mẹ con cãi nhau to, kết quả Hồ Lại bị cấm túc trong phòng, mấy ngày sau không ai nói với ai tiếng nào. Cuối cùng Hồ Dược phải đứng ra làm người tốt, vừa dỗ dành vừa kể cho Hồ Lại chuyện mẹ cô từng sảy thai. Có lẽ lý do này đã thuyết phục được Hồ Lại, từ đó về sau Hồ Lại không còn nhắc đến chuyện đi du lịch một mình hay làm gì mạo hiểm nữa.

Bây giờ nghĩ lại, Vương Phương Viên thấy mình không nên làm tổn thương trái tim của một đứa trẻ như vậy. Điều gì đã khiến bà sợ hãi đến thế?

Bà nhớ ra rồi, chính là ánh sáng lấp lánh trong mắt Hồ Lại, là khao khát và ước mơ mà chính Hồ Lại cũng không nhận ra, song bà đã nhìn thấu nó. Bà sợ Hồ Lại sẽ giống như bà, một khi lên đường sẽ mê đắm, rong ruổi khắp nơi, vượt núi băng đèo, lên non xuống biển. Bà sợ con gái còn liều lĩnh hơn cả mình, đặt chân tới khắp mọi nơi, không từ bất cứ thử thách mạo hiểm nào.

Bà sợ mất đứa con này.

Sự phản đối quyết liệt của bà khi ấy tỉ lệ thuận với nỗi sợ trong lòng.

"Tính con vốn ương bướng từ bé, làm gì cũng bạt mạng, nghĩ cho cảm nhận của người khác được mấy phen. Chuyện với giáo sư Thẩm cũng là vì con muốn tìm kiếm kích thích sao?" Vương Phương Viên không thể không nghi ngờ khả năng này.

Hồ Lại trợn mắt, tức đến nỗi mắt muốn lồi ra như mắt cá vàng. Hồ Lại có thể chấp nhận chuyện gia đình không ủng hộ tình cảm của mình nhưng không thể chấp nhận nỗi oan mẹ gán cho. Vì kích thích nên mới tán tỉnh Thẩm Chứng Ảnh? Vì kích thích mà ở bên Thẩm Chứng Ảnh? Mẹ nghĩ mình là loại người gì?

Đó là tình yêu trong sáng của cô! Nói thế chẳng khác nào xúc phạm tình yêu của cô cả.

"Trong mắt mẹ con là loại người như vậy sao?"

"Chia tay người ta xong còn cố trả đũa bằng được thì lao vào tình yêu tìm kiếm kích thích có gì là lạ? Từ nhỏ con đã ôm mộng bay nhảy, đi khắp nơi đeo đuổi tự do, bây giờ tìm một người cha mẹ không ngờ tới để lấp đầy ước mơ chưa thực hiện lúc trước cũng không phải không có khả năng."

"Ô hô, bà Vương, sao con không biết mẹ am tường tâm lý học đến thế nhỉ? Trình độ mẹ cao như vậy sao không đến quảng trường Nhân Dân diễn thuyết đi ạ? Con ôm mộng bay nhảy, đeo đuổi tự do? Ai sống trên đời chẳng khao khát tự do hả mẹ. Đúng là cha mẹ rất thương con, cho con ăn sung mặc sướng, nhưng con vẫn còn vô số thứ muốn làm. Con muốn leo núi, không cho, xuống biển, không cho, lên cao nguyên, không cho, sa mạc Gobi, không là không, đi du lịch một mình mẹ cũng cấm nốt. Nguy hiểm nguy hiểm, trong mắt mẹ chỗ nào cũng nguy hiểm. Chị Nhã Nhiên một mình rong ruổi khắp nơi, chụp ảnh tượng Phật, thực hiện ước mơ của mình. Cớ gì con lại bị giam cầm một chỗ tới hết đời! Mãi con mới tìm được một người con thật lòng yêu thương, trân trọng như báu vật, vậy mà mẹ lại nghĩ rằng con đang trả đũa, đang tìm kiếm kích thích. Ha, nực cười!"

"Lai Lai, con đang nói gì vậy?" Hồ Dược không hiểu tại sao câu chuyện đang từ chỗ hỏi han về người yêu của con gái lại nhảy sang chuyện không cho con bé đi chơi nghĩa là cầm tù nó.

"Không cho con đi chơi là cầm tù con? Hồ Lại, con tự vấn lại lương tâm đi."

"Lương tâm, lương tâm con phát ra tiếng thế này, Phổ Nghi từng nói với Uyển Dung, nàng vào cung để làm Hoàng hậu, nơi này là Hoàng cung, là Tử Cấm Thành chứ không phải ngục tù."

Cuối cùng Vương Phương Viên cũng hiểu nguyên nhân vì sao Diệp Chi Phương tức anh ách khi nhắc đến Hồ Lại. Miệng mồm nó thật ngoa ngoắt, nhưng người đối diện vì giữ mặt mũi nên không thể động tay hay động khẩu, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt nghe nó xỏ xiên.

May rằng bà không phải Diệp Chi Phương mà là mẹ ruột của Hồ Lại, "Thích ngồi tù thế thì lên lầu hiện thức hóa ước mơ đi. Cô thử thò chân ra khỏi phòng xem, tôi cho cô đẹp mặt ngay."

"Hả, gì cơ, bà Vương? Con của mẹ còn có thể đẹp hơn nữa sao?"

Lời dọa dẫm này nào có "ép phê" gì với Hồ Lại. Khi đối phó với người ngoài, lúc nào Hồ Lại cũng giữ được điềm tĩnh, thế nhưng mỗi lần nói chuyện với mẹ – khắc tinh cứng của cuộc đời, Hồ Lại cứ cáu loạn cả lên. Bản thân Hồ Lại cũng có muôn vàn nỗi khổ tâm, áp lực chồng chất. Cha mẹ cứ gặng hỏi, bắt cô phải giải thích tới lui câu chuyện tình đơn giản của mình. Hai mươi sáu tuổi đầu còn bị mẹ quản thúc, nực cười. Cơn giận trong lòng bùng lên dữ dội, cả chuyện cũ lẫn chuyện mới, phừng lên như muốn thiêu đốt tất thảy khiến đầu óc Hồ Lại quay quay.

"Thôi thôi, hai mẹ con càng nói càng lạc đề." Hồ Dược – bình cứu hỏa duy nhất trong nhà vội can vợ rồi nháy mắt ra hiệu con gái. "Muộn rồi, Lai Lai, tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi, có gì mai nói tiếp. Với cả, đừng quên bà ấy là mẹ của con."

Hồ Lại vừa trợn mắt nhưng không biết nghĩ thế nào mà lúc đi ngang Vương Phương Viên cố ý rầm rì: "Đúng đúng, dù gì cũng là mẹ mình. Đấy, Thẩm Chứng Ảnh cũng thường tự nhủ như vậy." Câu so sánh trắng trợn giữa Diệp Chi Phương với Vương Phương Viên khiến Vương Phương Viên chỉ muốn đạp con một phát.

Chẳng đợi mẹ ra chân, Hồ Lại đã vọt thoắt lên lầu, đóng sầm cửa lại.

Tiếng lớn tới nỗi tưởng chừng cả căn nhà cũng rung lên theo.

"Đồ bất trị, bất trị, sao tôi lại sinh ra đứa con ngỗ nghịch thế này."

Hồ Dược day trán, rót cho Vương Phương Viên một tách trà, nói: "Chắc hôm sinh nó là ngày trăng tròn hiếm có sáu mươi năm mới xảy ra một lần."

"Ông còn tâm trạng ngồi đó đùa à? Chính ông chiều hư nó chứ không ai hết!"

"Phải, phải. Là do tôi làm hư nó, do gen họ Hồ nhà tôi không tốt."

"Ông Hồ, ông được lắm. Ông đang trêu ngươi tôi đúng không?" Vương Phương Viên chống nạnh, trút hết cơn giận đương dâng ngùn ngụt lên đầu chồng.

Hồ Dược không trả lời, nằm xoài ra sofa, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh ra hiệu Vương Phương Viên. "Ôi, con gái đến tuổi hết nghe cha mẹ rồi, lần đầu tôi thấy nó nghiêm túc như vậy."

"Nghiêm túc đến mức muốn tạo phản. Nghiêm túc của ông đấy!"

"Con gái trưởng thành, không còn là công chúa bé bỏng để cha nâng niu trên tay nữa." Hồ Dược ôm ngực thở dài sườn sượt, giọng đầy tủi thân.

Vương Phương Viên nổi da gà đầy người ngồi phịch xuống, véo mạnh đùi chồng: "Ông bị chập à. Cha thì cưng con gái phát rồ, con gái thì yêu mẹ bạn trai cũ. Nhà này còn ai bình thường không vậy?"

Hồ Dược rầu rĩ trả lời: "Mẹ thì cứ hễ mở miệng là đòi đi tìm trai tơ. Nhà này chắc chỉ có cánh cửa là bình thường nhất."

Vương Phương Viên suýt bật cười: "Lại hâm đi. Cha thì ẩm IC lớn, con thì ẩm IC bé, tôi nói nó y hệt ông có sai đâu."

"Ngoại hình giống bà, tính cách giống bà, sở thích giống bà thì phải có điểm gì giống tôi thôi."

Hiếm khi Hồ Dược than thở, càu nhàu nói lẫy thế này. Vương Phương Viên đẩy đẩy chồng dịch vào trong lấy chỗ nằm xuống: "Giả sử ông có léng phéng bên ngoài thì tôi cũng không chạy đi tìm mẹ ông."

Lần này đến lượt Hồ Dược bật cười: "Sao con nhóc tỳ nhà mình nghĩ được chiêu độc vậy nhỉ?"

"Ông còn ở đó mà cười, đúng là già cả mất nết. Sinh ra đã cứng đầu cứng cổ. Giáo sư Thẩm đó nhìn rụt rè thế mà cũng mặc kệ, cả thằng bé kia cũng vậy. Một nhà bốn người cách ly hai tuần vẫn cơm lành canh ngọt. Đây là quan hệ kiểu gì thế này ông Hồ, tôi không hiểu."

"Chậc, tiểu Giang là đứa hiếu thảo, biết điều, mặt mũi sáng sủa, tính tình cũng tốt. Thằng bé lớn lên trong gia đình đơn thân, chúng ta nên cảm thông cho hoàn cảnh của nó. Con trai mà hiếu thảo, biết lo cho mẹ vậy hiếm lắm. Chắc chắn còn những chuyện phía sau tôi với bà chưa biết." Không phải Hồ Dược nói đỡ cho con, nhưng nhớ đến cái hôm Hồ Lại nghiêm túc hỏi liệu ông có từ mặt con bé không, ông lại cảm thấy đau lòng. "Lai Lai hẳn cũng khổ tâm lắm, nếu không con nó đã chẳng hỏi hai vợ chồng mình có bỏ nó không."

Nhớ lại đêm gặp Thẩm Chứng Ảnh, Vương Phương Viên nghĩ ngợi tới lui vẫn lắc đầu: "Tôi không thể chấp nhận con gái yêu người chỉ kém tôi dăm tuổi."

"Cô ấy hơn Lai Lai hai mươi tuổi, chí ít cũng phải kém tôi với bà mười mấy tuổi, bốn bỏ năm lên cũng chừng chừng đó thôi. Người ta còn là giảng viên đại học, nghe đâu là phó giáo sư."

"Nhà ta cần phó giáo sư lắm à?"

"Nhưng Lai Lai thích."

"Còn tôi thì miễn. Tôi thấy ông có vẻ ưng ưng rồi đấy, vậy đến lúc đó để người ta gọi ông bằng cha, chứ làm ơn đừng gọi tôi là mẹ, tôi xin kiếu. Tôi không muốn bị xếp ngang hàng với mụ già chết tiệt kia."

"Bà cũng đừng nên nói thế, sau này quen miệng không sửa được đâu. Nhỡ Lai Lai học theo thì giáo sư Thẩm sẽ nghĩ thế nào."

"Tôi kệ thây cô ta. Không được, nhớ tới là lại bực." Vương Phương Viên bật dậy. "Con gái ông vẫn để bụng chuyện tôi không cho nó đi đó đi đây."

"Phương Viên." Hồ Dược xoa xoa lưng vợ. "Chừng ấy năm rồi, cuối cùng Lai Lai cũng có người nó muốn che chở. Từ giờ tôi với bà nên quan tâm nhau nhiều hơn, bớt kiểm soát con lại. Hai vợ chồng chúng ta mới là một thể."

Vương Phương Viên gạt tay chồng, "Bớt ba hoa đi. Tính con gái ông ương bướng, ngang ngạnh, hở chút là đưa rắc rối về. Nếu tôi không nghiêm khắc với nó từ nhỏ, không biết nó còn gây ra chuyện tày đình gì. Giáo sư Thẩm đó liệu có đủ bản lĩnh ghìm nó không."

"Người ta làm nghề giáo, kiểu gì cũng có cách."

"Tôi mặc kệ, lần này nhất định phải nhốt nó lại một ngày cho chừa cái tật. Lát nữa ông lên khóa cửa đi."

"Tôi?"

"Đúng, ông đi đi. Ông là người cha điểm mười trong lòng nó mà. Nó còn định tặng ông cờ luân lưu nữa, ông đi là phải rồi."

Về phòng xong, Hồ Lại đấm bao cát như điên, cơn thịnh nộ lên đến đỉnh điểm.

Hồ Lại đâu biết rằng cha mẹ cô đã nghĩ đến việc nên xưng hô với Thẩm Chứng Ảnh thế nào khi gặp mặt. Dù còn nhiều điều chưa thể chấp nhận, nhưng ít nhất Hồ Dược và Vương Phương Viên cũng không cấm cửa Thẩm Chứng Ảnh.

Xả xong cơn giận, Hồ Lại gọi điện than thở với Thẩm Chứng Ảnh.

Vừa gửi lời mời video, đầu dây bên kia đã bắt máy.

Hồ Lại đi rồi, Thẩm Chứng Ảnh cứ bồn chồn không yên, ngồi nóng ruột, đứng cũng nóng ruột, mở máy tính xem cũng bứt rứt. Vì thế cô Thẩm đành ôm điện thoại lên mạng xem công thức nấu ăn vừa chờ tin nhắn của Hồ Lại.

Video vừa kết nối, đã thấy cô nàng chu môi, mếu máo: "Giáo sư Thẩm..."

Tim Thẩm Chứng Ảnh như thắt lại, chỉ ước mình có cánh để bay ngay đến ôm Hồ Lại. "Em sao thế? Có chuyện gì vậy, Hồ Lai Lai?"

Đột nhiên bốn tiếng "chuyện đã bại lộ" vụt qua đầu Thẩm Chứng Ảnh. "Cha mẹ em biết rồi à?"

"Sao chị biết?" Hồ Lại ngạc nhiên.

Chẳng lẽ Diệp Chi Phương nói với Thẩm Chứng Ảnh? Không thể nào, với tính cách của bà già đó, cho dù có bị mẹ mình tổng sỉ vả cũng sẽ không hé răng với ai nửa lời.

"Ngoài chuyện của chúng ta ra thì còn gì chuyện gì khiến em ấm ức nữa?"

Cô nàng này tính tuy vô tư nhưng cũng tinh tế, chẳng hay để tâm chuyện vặt. Lần này bị mẹ gọi giật trở về chắc chắn phải có chuyện, không dính tới cha thì cũng dính tới con. Tuy chỉ mới gặp một lần, Thẩm Chứng Ảnh vẫn có ấn tượng rất tốt với Hồ Dược, loại trừ cha chúng ta được con.

Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Sự cũng đã rồi, Thẩm Chứng Ảnh không cuống lên mà trái lại trông vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta chênh lệch tuổi tác nhiều như vậy, lại đều là phụ nữ, gia đình em phản đối cũng là điều dễ hiểu. Em đừng cãi cha mẹ hay làm ầm ĩ nhé. Nếu cha mẹ em bằng lòng, để chị nói chuyện với họ được không?"

Thẩm Chứng Ảnh càng dịu dàng bao nhiêu, Hồ Lại càng thấy tủi thân bấy nhiêu, rưng rưng nước mắt: "Muộn rồi, em trúng kế lạt mềm buộc chặt của cha mẹ, sơ ý tiết lộ chuyện ngày trước giữa em với Giang Ngữ Minh, gây thêm phiền phức cho chị."

"Những chuyện ấy đều có thể giải thích. Chị biết chuyện của em và Minh Minh, nhưng tình cảm vốn dĩ rất khó nói."

"Chính xác. Chị không trách em thì thôi, vậy mà mẹ lại mắng em là đồ nông nổi, thậm chí còn cấm túc em. Nực cười không, cấm túc em á? Em lớn chừng này rồi chứ có phải con nít đâu."

Thẩm Chứng Ảnh không ngờ Vương Phương Viên lại hành động như vậy, "Thế, hay ngày mai chị đến giải thích với họ được không?"

"Giải thích cái quái gì nữa, em nói mỏi mồm rồi. Giờ đầu óc cha mẹ như trám xi măng, đúng là đi gặp zombie về lây tật zombie."

"Cái gì zombie?"

"Khụ khụ, không có gì." Nhìn lên màn hình, Thẩm Chứng Ảnh đang cau mày tỏ ý lo lắng cũng như cố tìm hướng giải quyết. Hồ Lại than nhẹ, "Em nhớ chị."

Thẩm Chứng Ảnh mỉm cười, "Chị cũng vậy, từ lúc em xỏ giày vào là chị đã nhớ em rồi."

"Mẹ bảo em sống lỗi, bà ấy mới là người sống lỗi, đêm hôm còn chia rẽ lứa đôi, để bọn mình mỗi người một nơi, ôm hôn không được. Sống lỗi hết sức mà nói."

"Hồ Lai Lai, đó là mẹ em, đừng nói về mẹ lung tung."

Lăn lộn trên giường chán chê, Hồ Lại ngồi phắt dậy, búng tay cái toách, "Em quyết định rồi, em sẽ bỏ nhà ra đi, chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi."