Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 111: Yêu cô ấy, yêu những gì thuộc về cô ấy




Đến đây, đôi bên đều không hứng thú nói tiếp. Diệp Chi Phương cũng nghèo vốn từ.

Câu cú thì còn, nhưng buông những lời cay độc, tục tĩu để làm gì? Con bé này đã biết tỏng ý định của bà, thậm chí còn đoán được bà đang ghi âm.

Chẳng văn vẻ, chẳng lôi thơ ca ra, vậy mà nói năng còn lay lòng người hơn thi sĩ, đến nỗi con gái bà cũng hư theo!

Sau khi kết thúc bài phát biểu vĩ mô của mình, Hồ Lại vẫn tỏ ra thản nhiên, cứ như vừa chuyện trò thân mật với Diệp Chi Phương xong, còn hỏi Diệp Chi Phương có dặn dò gì thêm không, nếu không thì mình và Thẩm Chứng Ảnh xin phép về trước, hẹn dịp khác mời bà dùng cơm. Thái độ thảo mai ngọt xớt, đúng là mặt dày mày dạn.

Sóng sau xô sóng trước, bà già thật rồi.

Hồ Lại mở cửa phòng ngủ bước ra, khẽ thở phào một hơi, vừa ngẩng đầu đã thấy những người đợi bên ngoài nhìn mình với vẻ mặt phức tạp.

Ánh mắt Thẩm Chứng Ảnh sâu thẳm, long lanh như vực sâu không đáy.

Thẩm Vệ Quốc và Thẩm Chứng Huy kinh hãi, cơ mặt giật giật như nhìn thấy quái vật. Ngược lại, bà vợ lắm điều của Thẩm Chứng Huy - Tiền Thanh - lại tỏ ra bình tĩnh, nhưng Hồ Lại không thể giải mã biểu cảm khó hiểu của bà ta.

Thẩm Duệ vẫn phấn khích như thường, hai tay siết chặt, chỉ chực nhảy lên hoan hô ăn mừng. Thấy Hồ Lại nhìn sang, cậu ta rối rít giơ giơ ngón cái.

Hồ Lại khó hiểu.

Cô nhớ mình nói không to, ngồi bên ngoài chắc không nghe rõ. Chẳng lẽ bà cụ không ghi âm mà phát sóng trực tiếp?

Tuy câu nào cũng trút hết ruột gan để chứng minh cho bà cụ thấy; nhưng lúc đó xúc động, phẫn nộ quá nên mới bộc phát, nói xong cũng chẳng nhớ hết những gì mình nói. Song, có những câu gào với Diệp Chi Phương thì được, chứ để Thẩm Chứng Ảnh nghe thì thẹn cực.

Có một điều Hồ Lại không biết, khi Hồ Lại và Diệp Chi Phương nói chuyện, ban đầu khi đôi bên vẫn giữ được cái đầu lạnh, tiếng chỉ vọng ra loáng thoáng. Nhưng đến cuối, lúc Hồ Lại đinh ninh mình vẫn đang làm chủ cảm xúc tốt thì thực ra cô đã mất bình tĩnh, tuyên bố tuyên ngôn tình yêu hùng hồn đến mức ai bên ngoài cũng nghe.

Luồn tay vuốt mái tóc xoăn của mình vào nếp, Hồ Lại không muốn ở nơi quỷ quái này thêm một giây nào nữa. "Thẩm Chứng Ảnh, bác Diệp vừa trao đổi với em xong, hai bác cháu chia sẻ quan điểm, trò chuyện vui lắm."

Thẩm Vệ Quốc và Thẩm Chứng Huy sửng sốt, thời buổi này lạ chi mà lạ, ở đâu ra một đứa nói năng huỵch toẹt, không biết tế nhị là gì thế này. Không thể hiện tình cảm ra mặt nhưng cứ mở mồm là nghe nó nhắc đến chữ yêu, con bé này có hiểu yêu là gì không.

Lại còn bảo bác và em trò chuyện vui lắm, sao nó dám nói thế.

Thẩm Chứng Ảnh kiềm chế thôi thúc muốn ôm Hồ Lại, mỉm cười dịu dàng: "Vậy chúng ta về thôi."

Thẩm Vệ Quốc không nghe thêm nổi nữa, "Hai đứa chúng mày..."

"Bác Thẩm, chúng cháu có hẹn rồi, hôm nay xin phép không làm phiền nữa. Lần sau bọn cháu lại đến thăm bác. Cháu biết bác còn nhiều thắc mắc cũng như bực tức. Nhưng suy cho cùng, bác vẫn muốn tốt cho con, muốn con mình có một cuộc đời suôn sẻ đúng không ạ? Thời đại giờ khác xưa rồi, thưở trước phụ nữ phải bó chân, chẳng lẽ bác cho rằng phụ nữ ngày nay không bó là trái luân thường, là biến thái? Hay thật ra, bác chỉ đang sợ người đời gièm pha, xuất phát từ chính thói sĩ diện của bác?"

Hiếm ai đàng hoàng mà lại vạch thẳng thói sĩ diện của người khác thế này, Thẩm Vệ Quốc nghẹn lời, mặt đỏ gay.

Giọng cô nàng cười đầy trong trẻo, "Bác đừng vội, cứ thong thả tìm hiểu. Nhớ để Thẩm Duệ cài ứng dụng nghe sách cho bác. Thằng cháu yêu dấu của cô đâu rồi, đăng ký thành viên cho bác Thẩm, hết bao nhiêu để cô lo."

Cằm Thẩm Chứng Huy muốn rớt xuống.

Con nhỏ này từ đâu chui ra vậy hở trời.

Vào nhà đảo khách thành chủ, dám gào mồm khẳng định tình yêu trước mặt mẹ, phân công bài tập bắt ông bô cổ hủ cập nhật kiến thức xong còn quay ra sai vặt cả thằng con của mình.

Thằng đầu đất đấy chưa gì đã hớn hở rút điện thoại, hăng hái hỏi: "Chị chuyển khoản qua WeChat cho em nhé?"

Thêm được WeChat thì sao? Tán được con bé chắc? Thằng con ông không tài đến mức đó.

Có gì đó không đúng, nãy giờ vẫn thấy cân cấn.

Nhìn thái độ vợ dửng dưng, ngồi im phăng phắc làm bình hoa cảnh trí từ đầu tới giờ, Thẩm Chứng Huy mới ngộ ra sai chỗ nào.

Bình thường gặp tình huống tương tự Tiền Thanh đã sớm làm ầm lên, lúc nào bà ấy chả là người kháy Thẩm Chứng Ảnh nhiều nhất. Sao hôm nay lại im như thóc thế?

Thẩm Chứng Huy nháy mắt ra hiệu.

Tiền Thanh vờ không hiểu ý chồng.

Xuất thân từ gia đình truyền thống, Tiền Thanh kỳ thị đồng tính từ trong bản năng. Bà chỉ mới được phổ cập vài thông tin nhỏ giọt về vấn đề này nhờ con trai dạo gần đây. Ban nãy Tiền Thanh giữ được bình tĩnh âu cũng vì phản ứng của cha mẹ chồng đã đủ dữ dội.

Thú thật, nếu đặt lên bàn cân với chuyện đồng tính, Tiền Thanh còn ác cảm cha mẹ chồng hơn.

Hôm nay được chiêm ngưỡng dung nhan thực của người đẹp tàu điện, lại thấy cô em chồng có sức sống hơn xưa, làm sao không cảm thán cho được. Bà vốn nhạy cảm hơn chồng, nhìn cô gái trẻ cứng cỏi đối mặt bà cụ, nói năng tự tin lưu loát, mỗi một câu đều khẳng định tình yêu của mình, ai mà không cảm động.

Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết bà cụ dùng chiêu gì để phản đối. Lại bài ca "trâu già gặm cỏ non", "đôi đũa lệch", "sau này ti tỉ vấn đề", cố tình thổi phồng để cô gái trẻ kia từ không bận tâm cũng phải bắt đầu lăn tăn. Nhưng con bé khôn ngoan này chẳng hề mắc bẫy, lại còn nhân cơ hội trải lòng.

Tiền Thanh tự nhủ, nếu là bà, bất kể tương lai ra sao, chỉ cần hạnh phúc ngay trong khoảnh khắc này là đủ. Đời người được mấy khi vui, sao phải vì những thứ xa xôi mà bỏ qua hiện tại? Bà thì chưa gặp cám dỗ chết người nào, nhưng nếu một ngày duyên phận đưa đẩy, dù đối phương bao nhiêu tuổi, bà cũng sẽ bất chấp tất cả, cứ hưởng thụ tình yêu rồi tính sau.

Thẩm Chứng Huy không hiểu những điều này, ông ta cũng không muốn hiểu, còn muốn lợi dụng biến vợ thành vai ác.

Làm ơn đi, đời nào tôi mắc lừa.

"Này này cô kia, ai cho cô tự quyết thế hả?" Không ai lên tiếng, Thẩm Chứng Huy buộc phải tự ra mặt.

"Thẩm Duệ, nếu ông cần thì cháu giúp ông cài đặt rồi dạy ông sử dụng nhé, bà nội cũng thế. Hết bao nhiêu cứ bảo cô, cô sẽ gửi lại sau. Cảm ơn cháu." Thẩm Chứng Ảnh kéo Hồ Lại về phía mình, để Hồ Lại đừng để ý đến Thẩm Chứng Huy.

Thẩm Duệ nghĩ thầm, cậu ta không cần cô mình trả tiền, chỉ muốn kết bạn WeChat với cô nàng xinh đẹp kia thôi. Nhưng chẳng lẽ lại cãi cô, thế là đành ỉu xìu đồng ý.

Những gì cần nói đã nói, những người cần gặp đã gặp, cũng nắm được ý kiến mọi người và suy nghĩ của hai cụ, Thẩm Chứng Ảnh cảm thấy không cần thiết phải ở lại nữa.

Trong lúc ngồi ngoài chờ Hồ Lại, cha Thẩm Chứng Ảnh không ngừng mắng mỏ cô. Ông đay nghiến Thẩm Chứng Ảnh là đồ không biết xấu hổ, lớn tuổi rồi còn đi dạy hư con gái nhà người ta. Về phần Hồ Lại, ông chỉ bảo con bé này trẻ người non dạ. Có lẽ đã lường trước những lời này của cha, Thẩm Chứng Ảnh chỉ thấy nực cười chứ không hề tức giận.

Hơn bốn mươi tuổi đầu, thế mà yêu ai vẫn bị cằn nhằn, anh chị lẫn cháu chắt vây xung quanh ngó nghiêng, thậm chí cha mẹ còn muốn chen ý kiến, chẳng hiểu vì lý do gì.

Chưa bao giờ Thẩm Chứng Ảnh thấy gia đình mình thê thảm và bản thân mình đáng giễu đến thế. Anh trai cô cũng vậy, hơn bốn mươi tuổi vẫn khúm núm trước mặt cha mẹ, đến vợ cũng khinh cho.

Kéo nhẹ tay Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh nháy mắt ra hiệu rồi quay sang nói với cha mẹ: "Thưa cha mẹ, vậy hai bọn con xin phép về trước."

Diệp Chi Phương cuối cùng cũng lên tiếng: "Ừ, cũng được, gặp vội thế này, nhà chẳng có gì tiếp đãi cô Hồ cho phải phép."

Nghe nhắc đến tên, Hồ Lại làm như mình mới vào, nãy giờ chưa hề nói gì với Diệp Chi Phương. Cô tươi cười đáp: "Bác Diệp khách sáo quá ạ, hôm nào cháu xin phép mời gia đình mình bữa cơm."

Khóe miệng Diệp Chi Phương khẽ động đậy, ra vẻ lơ đãng hỏi Thẩm Chứng Ảnh: "Cô Hồ khách sáo quá. Ảnh Ảnh, con và cô Hồ thế này, vậy Tạ Nhã Nhiên thì sao?"

Thẩm Chứng Huy ngơ ngác, "Mẹ, Tạ Nhã Nhiên là ai? Thân với Chứng Ảnh à? Nhưng sao mẹ biết?"

Thẩm Vệ Quốc cũng nhìn vợ, ông không có chút ấn tượng nào với cái tên này.

Hồ Lại biết Tạ Nhã Nhiên là ai, cũng hiểu vì sao Diệp Chi Phương lại nhắc. Điều duy nhất khiến Hồ Lại ngạc nhiên là Diệp Chi Phương biết cả Tạ Nhã Nhiên.

Với một người luôn cẩn trọng từng li như Diệp Chi Phương, vậy mà giờ phải hạ mình dùng tới chiêu chia rẽ đúng là không dễ. Xem ra bà cụ đã mất bình tĩnh, không còn giữ được thái độ ung dung ban đầu. Hồ Lại hơi đắc ý, có thể khiến bà ấy tức tối, coi như hôm nay không uổng công đến đây.

Hồ Lại đang định trả lời thì Thẩm Chứng Ảnh – người cũng nhìn thấu ý đồ của mẹ đã lên tiếng trước: "Con không biết mẹ quan tâm Nhã Nhiên thế đấy, hiện tại cô ấy mở một quán nhỏ bán rượu và thức ăn nhẹ, để hôm nào con đưa mẹ đến đó."

Hồ Lại bổ sung: "Rượu ở quán chị Nhã Nhiên ngon lắm." Nói đến rượu, Hồ Lại khẽ liếc Thẩm Chứng Ảnh nở một nụ cười kín đáo, chỉ vào chai rượu trên bàn: "Chai rượu em biếu anh Thẩm cũng mua từ quán chị ấy đấy ạ."

"Cô quen cô ta à?"

"Vâng, quen chứ, bạn cấp hai của giáo sư Thẩm mà, ngày xưa hai người thân nhau lắm. Ồ đúng rồi, cháu còn biết cả chị Lâm Phương Cầm nữa."

"Xem ra Ảnh Ảnh không giấu gì cô cả." Diệp Chi Phương hiểu Hồ Lại muốn ngầm nhắn gửi gì. Chuyện của Thẩm Chứng Ảnh, cô ta biết hết. Diệp Chi Phương không tin một cô gái trẻ măng như vậy lại không ghen tị chút nào với những người đã từng là một phần thanh xuân của Thẩm Chứng Ảnh!

"Những người yêu nhau thật lòng, tin tưởng lẫn nhau thì chẳng việc gì phải giấu giếm."

Một ngày ra vào nhà mẹ đẻ tận hai lần, trở về xe của Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh ngả người ra ghế, gần như kiệt sức.

Hồ Lại đưa bình giữ nhiệt từ cửa xe cho Thẩm Chứng Ảnh nhưng cô Thẩm lắc đầu, ra hiệu cho Hồ Lại uống trước. Hồ Lại tu ừng ực hơn nửa bình, lau miệng hỏi: "Nghĩ ra ăn lẩu gì chưa?"

"Nào có thời gian mà nghĩ." Đến tận bây giờ tay Thẩm Chứng Ảnh vẫn run run.

"Giáo sư Thẩm đáng thương, bị tam đường hội thẩm dọa cho hết hồn." (Tam đường hội thẩm: phiên tòa thời Trung Quốc cổ đại, những vụ án quan trọng hoàng đế theo quy tắc chiếu xuống Hình Bộ, Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự đồng xử)

"Em không sợ?"

"Em chỉ sợ nhỡ mình chọc cha mẹ chị tức điên, chị lại phải vào viện chăm họ." Đối với Hồ Lại, điều duy nhất cô cần quan tâm là cảm xúc của Thẩm Chứng Ảnh.

Thương ai thương cả đường đi lối về, nhưng biết rõ ông bà cụ đối xử tệ bạc với Thẩm Chứng Ảnh, làm sao Hồ Lại có thiện cảm nổi? Cô và Giang Ngữ Minh làm hòa được cũng vì lý do này. Không gây hấn là đã thể hiện sự tôn trọng thứ bậc và nền tảng giáo dục gia đình của Hồ Lại rồi.

"Bà chị dâu khác mô tả của chị quá, em tưởng bà ấy sẽ chõ mồm vào mấy câu."

"Chị cũng tưởng vậy."

"Bây giờ sự thành ra thế, có gây khó khăn cho chị không?"

"Giai đoạn khó khăn nhất đã qua rồi." Thẩm Chứng Ảnh móc lấy ngón tay út người bên cạnh, "Hồ Lại."

"Sao thế?"

"Cảm ơn em."

Cảm ơn em đã bảo vệ chị trước mặt gia đình.

Cảm ơn em đã luôn yêu thương và che chở chị.

Cảm ơn em đã không bao giờ từ bỏ chị.

Cảm ơn em đã bên cạnh, chờ đợi và ủng hộ chị khi chị cố gắng thay đổi.

Cảm ơn em, vì em đã yêu chị.

"A..." Dường như ánh sáng trong mắt Hồ Lại trở nên lấp lánh hơn. Đối mặt với lời cảm ơn chân thành như vậy, Hồ Lại không biết đáp lại thế nào. Cuối cùng, Hồ Lại gãi đầu: "Vậy, hay là... đền đáp bằng 'thịt' nhé?"