Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 104: Người yêu?




Cả ngày bồn chồn lo lắng, tối về giật thót hết lần này đến lần khác, để rồi cuối cùng nhận được một đáp án rõ ràng, Hồ Lại mệt đến suýt ngất.

Cách Thẩm Chứng Ảnh nói còn tuyệt vời và cảm động hơn những gì Hồ Lại tưởng tượng, nhưng lúc này trong lòng cô lại bùng lên một ngọn lửa. Có lẽ là lửa của cơn đói bị lãng quên cả ngày, cũng có lẽ là của bao áp lực bấy lâu vô thức tích tụ, hoặc do khuôn mặt Thẩm Chứng Ảnh quá nóng bỏng, nóng đến mức khiến khóe mắt Hồ Lại cay xè.

Hồ Lại không hỏi thêm, cũng không để Thẩm Chứng Ảnh nói tiếp. Trước ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại lập tức khóa miệng cô.

Khác hẳn với sự dịu dàng, âu yếm trước đó, nụ hôn bất ngờ ập đến, dữ dội và hoang dại như một con thú nhỏ.

Thẩm Chứng Ảnh từng chứng kiến vô vàn khía cạnh của Hồ Lại - khi thì đa cảm, khi thì e thẹn, có lúc lý trí, có lúc cuồng nhiệt. Giờ đây, cô nàng lại mang một hương vị khác.

Nóng bỏng, mạnh mẽ, hung bạo như muốn nuốt chửng tất cả, nhưng lại khiến Thẩm Chứng Ảnh khao khát nhiều hơn.

Hai người hôn nhau say đắm, loạng choạng từ bếp ra phòng khách, xô đổ một cái ghế rồi ngã xuống sofa.

Đôi môi nóng bỏng, ngón tay lạnh lẽo băng qua những dãy núi, lần theo từng khe suối.

Đó là một buổi chiều tà đầu xuân, dưới phố dòng người tấp nập vội vã trong những bộ cánh mới, mùi xào nấu tỏa ra từ các căn hộ, tiếng mèo gào đòi bạn, tiếng chó sủa inh ỏi, tiếng chủ quát tháo, tiếng trẻ em khóc nhè.

Còn trong căn hộ của Hồ Lại, chiếc máy sưởi được quảng cáo là siêu êm lại đang kêu o o, như thể muốn thổi bùng cảm xúc.

Người trên sofa ôm chặt nhau, không ngừng trêu đùa, đuổi bắt, ngất ngây, đắm chìm.

Những tiếng rên ngân lên khe khẽ.

Lúc Hồ Lại tỉnh dậy thì cũng đã khuya, ánh sáng vàng cam hắt lên đôi mắt đang từ từ mở. Trong một thoáng mơ màng, Hồ Lại như lạc vào hư vô, không còn biết đêm hay ngày. Cô chỉ thấy bụng đói cồn cào, cánh tay ê ẩm.

Trên bộ sofa hẹp, Thẩm Chứng Ảnh gối đầu lên tay Hồ Lại, lưng tựa vào ngực, cơ thể dính sát nhau.

Miệng Hồ Lại khô khốc, bụng thì đói meo. Thế là Hồ Lại mở miệng cắn vào vai Thẩm Chứng Ảnh.

Tưởng Thẩm Chứng Ảnh còn chưa tỉnh, nào dè cô Thẩm xoay người: "Còn chưa cắn đủ à, hử?"

Ánh mắt lúng liếng như trăng, long lanh như mặt hồ gợn sóng, vừa hờn dỗi vừa đong đưa mời gọi.

Hồ Lại lại hôn Thẩm Chứng Ảnh, lúc nhẹ nhàng lúc say đắm, mãi đến khi bụng Hồ Lại sôi lên mới chịu buông ra.

Đúng là con bé này muốn đày đọa mình đến chết.

Thẩm Chứng Ảnh khó khăn đẩy Hồ Lại ra, "Chị đi tắm đã."

Mặc dù không còn gì phải giấu giếm, Thẩm Chứng Ảnh vẫn chưa quen với việc không mặc quần áo trước mặt Hồ Lại. Cô nhặt bộ đồ ngủ dưới đất mặc vào.

"Người yêu?"

Hồ Lại buông một câu không đầu không đuôi, song Thẩm Chứng Ảnh hiểu ngay, quay lại nhìn. "Không đồng ý với cách nói này?"

"Đồng ý cả hai tay, không có từ nào tuyệt vời hơn." Hồ Lại cười khúc khích, trần truồng nhảy từ sofa xuống ôm chầm lấy Thẩm Chứng Ảnh, "Chính là người yêu, người yêu, ừ, người yêu."

Từng đường cong mềm mại, hơi thở ấm áp, thân hình gợi cảm khiến người khác không thể không tưởng tượng linh tinh. Nhìn thấy dấu vết mình để lại trên người Hồ Lại, mặt Thẩm Chứng Ảnh nóng bừng, lấy chăn lông quấn Hồ Lại lại, "Ừ, người yêu. Chị đói rồi."

"Vừa nãy chưa no sao?" Hồ Lại cười gian.

"Bụng đói." Thẩm Chứng Ảnh vỗ nhẹ vào mông Hồ Lại, "Em không đói à? Thế bụng ai réo đấy. Em dịch chị nghe ọc ọc là gì?"

"Nghĩa là phải lấp bao tử trước rồi mới no chỗ khác."

Thẩm Chứng Ảnh chỉ biết chào thua cái miệng chích chòe của Hồ Lại: "Em mặc đồ vào trước đi."

"Được, chị thích em mặc đồ, em liền mặc đồ vào trước."

Xong xuôi, ngẩng lên nhìn đồng hồ đã một rưỡi sáng, giờ này gọi đồ ăn chỉ còn đồ nướng, kể cả có ra ngoài chắc cũng chỉ biết tấp vào hàng nướng hoặc cửa hàng tiện lợi. Lục tủ lạnh một hồi, cuối cùng Hồ Lại quyết định ăn mì gói, nước súp nóng hổi, vừa ăn vừa xuýt xoa, nhất cuộc đời.

"Ăn mì nhé?"

Thẩm Chứng Ảnh không phản đối, ôm quần áo đi giặt, ngập ngừng: "Chị biết nấu mì, hay là để chị?"

Dù là cao thủ trong giới ẩm thực hắc ám, thành viên cao cấp của câu lạc bộ "những kẻ hủy diệt nhà bếp" và là bậc thầy trong việc nấu ra những món không tài nào nuốt nổi, Thẩm Chứng Ảnh vẫn không từ bỏ hy vọng. Từ khi gặp Hồ Lại, quyết tâm vào bếp của cô Thẩm càng cháy bỏng hơn, không phải vì Hồ Lại biết nấu mà Thẩm Chứng Ảnh điềm nhiên hưởng thụ, thỉnh thoảng cô cũng muốn nấu một hai bữa cho người mình yêu.

Thẩm Chứng Ảnh tin chắc việc không giỏi nấu nướng chỉ là do thiếu hứng thú và ít luyện tập. Nhìn Giang Ngữ Minh có thể nấu nhiều món ngon là biết bản thân không thể thiếu tài cán đến vậy. Hơn nữa với tư cách là một chuyên gia giáo dục sức khỏe tâm lý, Thẩm Chứng Ảnh luôn cho rằng kỹ năng bếp núc có thể cải thiện thông qua việc chịu khó thực hành.

Không phải Hồ Lại không tò mò không trông đợi, nhưng giờ cũng đã khuya, cô thì đang đói đến mức phát run, thực sự không có thời gian cho Thẩm Chứng Ảnh thử sức: "Chị đi tắm đi, em làm nhanh thôi, nấu mì xong còn phải rửa rau, rán trứng rán thịt nữa."

Nghe đến chiên rán, Thẩm Chứng Ảnh tự động rút lui.

Lần rán trứng trong quá khứ đúng là ác mộng, bao nhiêu năm rồi mà cảnh chảo dầu bốc cháy vẫn mồn một trước mắt. Đến tận hôm nay Thẩm Chứng Ảnh vẫn không hiểu, tại sao cái chảo lại đột nhiên bốc cháy?

Chắc chảo dầu cũng giống bọn họ hôm nay, dễ bắt lửa, bùng lên mãnh liệt, oxi dồi dào.

Thẩm Chứng Ảnh bắt đầu tin những lời đồn trên mạng rằng phụ nữ luôn hừng hực ham muốn và tràn trề thể lực, chỉ cần thích là có thể làm mãi không ngừng.

Hai hôm nay, cô và Hồ Lại giống như bức tranh Thái Cực, liên tục xoay vòng, vẽ những đường tròn vô tận.

Che mặt lại, Thẩm Chứng Ảnh không dám nghĩ tiếp.

Hồ Lại rửa sạch búp rau diếp và vài cọng súp lơ xanh còn sót lại, áp chảo hai mặt thịt xông khói rồi chiên trứng, thêm vài miếng sủi cảo cùng mấy miếng nấm hương tươi. Đợi Thẩm Chứng Ảnh tắm xong, một bát mì nóng hổi đã sẵn sàng trên bàn. Do nửa đêm không nên ăn nhiều, hai người chia nhau một gói mì hải sản.

Một gói không nhiều lắm, ăn xong vẫn thòm thèm, Hồ Lại và Thẩm Chứng Ảnh nhìn nhau.

"Nấu thêm gói nữa không?"

"Làm món khác ăn nhé."

Hai người lục tủ lạnh lần nữa, Hồ Lại lấy ra một gói nấm đùi gà: "Nướng nhỉ?"

Đương nhiên Thẩm Chứng Ảnh không phản đối, nhìn Hồ Lại rửa, cắt, trần qua nước để ráo, quét gia vị rồi cho vào nồi chiên không dầu.

Khi món nấm nướng thơm phức ra lò, Hồ Lại khui thêm một chai vang trắng.

"Lại đây, làm tí. Cái này là rượu thật không phải rượu lởm. Uống nhiều không sợ, có em ở đây, muốn vuốt muốn nắn gì tùy chị. Hay là chỉ muốn vuốt thôi? Đây, thảm cũng có lông này." Giọng tuy nghiêm túc nhưng biểu cảm lại đầy cợt nhả.

Không chịu nổi điệu bộ châm chọc của cô nàng, Thẩm Chứng Ảnh thổi nguội một miếng nấm rồi nhét vào miệng Hồ Lại, "Im ngay."

Nửa đêm xì xụp mì gói, ăn vặt uống rượu, Thẩm Chứng Ảnh thấy nếp sinh hoạt này còn hoang đường hơn thức trắng đêm chơi game, kể cả việc "mây mưa" cùng bạn gái ngay sau giờ làm cũng lạ đời không kém. Cô chỉ thấy cảnh này trên phim, trên game, chứ chưa từng nghĩ nó sẽ xảy đến với mình trong đời thực.

Uống xong nửa ly rượu, Thẩm Chứng Ảnh nói: "Hồ Lai Lai, để em phải lo lắng rồi."

Hồ Lại chỉ lắc đầu cười không nói, Thẩm Chứng Ảnh hiểu, không phải Hồ Lại không lo lắng, mà chỉ cần mình hiểu cho em ấy, thì những ưu tư ấy cũng không đáng gì.

"Sau đó thì sao?" Hồ Lại hỏi, "Chị nói với mẹ em là bạn gái, là người chị yêu rồi sao nữa? Mẹ chị có mắng mỏ, từ mặt hay đuổi chị đi không?"

"Bà ấy bảo chị cuối tuần này về nhà."

"Tức là hôm nay?"

"Ban đầu mẹ chị định vậy, nhưng chị thấy gấp quá nên dời sang hôm sau, ngày mai về luôn thể."

"Có cần em đi cùng không?"

"Tạm thời thì chưa. Yên tâm, mẹ chị sẽ không muốn nhốt chị lại như em đâu. Bà là người sĩ diện, cực kỳ sĩ diện."

"Ối chà." Hồ Lại giả vờ kinh ngạc, mở to mắt chớp chớp. "Sao chị biết em muốn nhốt chị lại?"

Thẩm Chứng Ảnh rất hợp tác, nheo mắt cười, "Vì chị cũng muốn nhốt em lại."

Hai người chạm cốc, mỉm cười rồi thở dài. Hồ Lại nắm lấy tay Thẩm Chứng Ảnh, Thẩm Chứng Ảnh nhìn Hồ Lại cười an ủi.

Cả sáng này, Thẩm Chứng Ảnh phải xoay vần giữa hai người đàn ông: vừa phải hỏi con cặn kẽ, vừa phải tìm cách qua mặt ông anh. Đến chiều nhận được điện thoại của Diệp Chi Phương, Thẩm Chứng Ảnh thật sự hoảng.

Cô Thẩm cứ đinh ninh cha cô sẽ gọi, nào dè đích thân mẹ ra mặt. Thẩm Vệ Quốc nghiêm khắc, cổ hủ, độc đoán như phần lớn đàn ông trong nước, thích áp đặt suy nghĩ lên người khác. Tuy thế, giữa cha và con gái luôn tồn tại một khoảng cách, nên quanh đi quẩn lại cũng chỉ là những mệnh lệnh độc tài và khăng khăng là mình đúng, muốn qua mặt là có thể dễ dàng tìm cách qua mặt ông ấy.

Nhưng Diệp Chi Phương thì ngược lại, đôi mắt của bà sắc như dao, nhẫn tâm, cay độc. Khi thì bà tung hỏa mù, khi thì ngửa bài trực tiếp, Thẩm Chứng Ảnh hoàn toàn bại dưới tay mẹ.

Hồ Lại và Thẩm Chứng Ảnh dùng sáng thứ bảy để ngủ bù. Gia đình anh hai cô Thẩm theo lệ xuống lầu ăn trưa cùng hai cụ, Tiền Thanh cứ tưởng cha mẹ chồng sẽ bắt Thẩm Chứng Ảnh về giải thích ra ngô ra khoai, nhưng đến trưa vẫn chưa thấy mẹ con Thẩm Chứng Ảnh đâu.

Thẩm Vệ Quốc và Diệp Chi Phương vẫn tỏ ra ung dung, không nổi đóa hay la ầm lên như Tiền Thanh tưởng tượng. Tiền Thanh không biết rằng, gia đình chồng bà rất trọng thể diện, không dễ thất thố trước người ngoài, mà bà, vốn phận con dâu, đối với Thẩm Vệ Quốc phân nửa là người ngoài. Nếu Thẩm Chứng Huy đánh tiếng, chắc chắn ông sẽ càu nhàu với con. Về phần Diệp Chi Phương, với kinh nghiệm mẹ chồng lâu năm, đương nhiên bà nhìn thấu mánh khóe cũng như sự hả hê của Tiền Thanh, chỉ có điều những suy nghĩ và cảm xúc thật ấy đã được Diệp Chi Phương khéo léo giấu đi.

Lúc đang ăn, Tiền Thanh cố ý hỏi: "Hôm nay cô của Thẩm Duệ không về sao ạ?"

Thẩm Chứng Huy và Thẩm Duệ không hẹn mà cùng nhìn Tiền Thanh, vẻ khó chịu hiện rõ lên mặt. Thẩm Chứng Huy luôn quan niệm càng ít càng đỡ rách việc, cha mẹ không nhắc thì cả nhà ai đều vui, tại sao phải chủ động khơi mào. Còn Thẩm Duệ thì thấy mẹ mình nhiệt tình một cách đáng ngờ, y hệt nhân vật phản diện trong anime.

Diệp Chi Phương vẫn giữ nguyên nét mặt, chỉ khẽ nhíu mày, bà cũng không thích Tiền Thanh nhắc đến chuyện này bây giờ.

Chỉ có Thẩm Vệ Quốc trả lời Tiền Thanh: "Ngày mai nó sẽ về giải thích vấn đề cá nhân. Nếu đúng như con nói thì cha nhất định sẽ từ nó!"

Thẩm Duệ cúi đầu, không đồng ý với cụm từ "nhất định" của Thẩm Vệ Quốc.

Thẩm Chứng Huy thấy vợ nôn nóng muốn hỏi thêm bèn vội can: "Ôi dào, cha yên tâm. Chứng Ảnh không có vấn đề gì đâu. Con nhớ hồi đó cha mẹ phản đối nó kết hôn với Giang Bác, chẳng phải cuối cùng vẫn lấy nhau rồi sinh một thằng cu đấy sao. Nếu Giang Bác không ra ngoài ăn vụng thì hôn nhân của em nó vẫn êm ấm mà."

Tiền Thanh làm sao chịu ngồi im, "Chẳng trách tôi giới thiệu mối nào cô cũng từ chối, chắc cô nhà mình mất niềm tin với đàn ông từ dạo đó. Nhưng cớ gì lại đi cặp kè với phụ nữ chứ."

Thẩm Duệ thật sự nuốt không trôi cơm, nửa đùa nửa giải thích: "Mẹ, mẹ biết 'bách hợp' không? Bách hợp là cực phẩm đấy. Cô mình vốn đã đẹp rồi, không biết người kia trông thế nào, chắc không đẹp bằng cô đâu."

Thẩm Duệ không biết cô gái kia trông thế nào nhưng Tiền Thanh thì rõ, chỉ có điều bà không tiện nói. Nếu nói con bé đó đẹp, chẳng biết thằng con bất trị này lại phát biểu nhăng cuội gì. Thuyết trình không được, phỏng vấn không xong, nhưng nhắc đến bách hợp thì thao thao không vấp một chữ. Chẳng biết cả ngày nó làm gì.

"Mày thì biết cái đếch gì về bách hợp. Không chịu học hành tử tế, chữ nghĩa chẳng vào đầu, chỉ ưa vớ vẩn là giỏi. Giờ cơm không được nói chuyện. Ngồi ăn cho tử tế vào!"

Thấy sắc mặt cha mẹ không vui, Thẩm Chứng Huy im lặng, nháy mắt ra hiệu Tiền Thanh rồi cười cười: "Cái này cũng không chứng minh được nó thích phụ nữ. Một bức ảnh đâu nói lên được điều gì. Phụ nữ thân thiết với nhau là chuyện bình thường, có gì to tát đâu nào. Hơn nữa trên đời này làm gì có chuyện phụ nữ thích phụ nữ. Tiền Thanh, sau này bà cứ tìm cho nó một người đàn ông tốt, phù hợp là được."

"Cha, cha đúng là đàn ông thẳng chính hiệu, kiểu bị ném đá trên mạng mỗi ngày ấy. Sao cha không bảo người đi cùng không phải con gái mà là nam giả nữ luôn đi. Mọi người không biết đâu, giờ con trai mặc đồ nữ còn giống con gái hơn con gái, nuột thôi rồi, chẹp chẹp."

Lần này đến Thẩm Chứng Huy cũng muốn cho con một trận, ""Mày lên mạng xem mấy thứ gì thế hả. Muốn chết à." Tay Thẩm Chứng Huy vụt lên, giả vờ như sắp bộp tai con.

Thẩm Duệ nhanh chóng tìm sự giúp đỡ: "Mẹ!"

"Cạch."

Diệp Chi Phương dằn bát xuống mâm.

Âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng như một tiếng nện vào lòng mọi người.

"Được rồi, có muốn ăn cơm nữa không? Nó đã thừa nhận rồi."

"Thừa nhận gì ạ?" Thẩm Chứng Huy không hiểu.

"Thừa nhận con bé đó là bạn gái, là người yêu của nó."