Bàn Long Ngoại Truyện

Chương 78




Ly Mạn nhìn Tiểu Nhạn đang chìm trong sát khí đen ngịt, khóe môt nhếch lên một nụ cuời khinh miệt. Nàng ta tuy chưa phải là Quang Minh đại viên mãn, nhưng cũng đã dung hợp được năm trên sáu loại, lẽ nào còn không đập tên Trung vị thần kia bẹp dí?

"Tư Minh, ngươi lui lại đi, người của Quang Minh chúa tể, ta sẽ giết hết không chừa ai hết!" Giọng Tiểu Nhạn trầm thấp đến lạnh tóc gáy, sát khí ngày càng tỏa ra mãnh liệt khiến Tư Minh cùng Tiểu Bạch phải lui lại mấy bước.

"Tiểu Nhạn, ngươi chỉ là Trung vị thần, ta chỉ cần ngươi giúp ta khiến nàng ta chạy chậm lại để chúng ta thoát thân mà thôi!" Tư Minh thấy Tiểu Nhạn không màng tới hắn, đôi đồng tử đỏ sẫm gắt gao nhìn Ly Mạn đứng lơ lửng trên bầu trời, trong lòng thầm kêu không tốt, muốn kéo Tiểu Nhạn chạy liền bị lớp khí đen xung quanh nàng đánh bật ra. Bị hắc khí đánh bật ra, Tư Minh không chịu thua, lại một lần nữa tiến lên muốn kéo Tiểu Nhạn chạy thì bị Tiểu Bạch lắc đầu ngăn cản. Cảnh tượng này, còn khủng bố hơn so với quá khứ, oán khí tích tụ nhiều năm của Tiểu Nhạn nay đã hoàn toàn được bộc phát.

"Nhạn, ngươi phải bình an quay lại" Đối mặt với một Thượng vị thần có thể đánh gần ngang với đại viên mãn, ít nhất nàng ta cũng phải dung hợp năm loại, một Hạ vị thần nhỏ bé như nàng căn bản không thể giúp gì, còn có thể gây vướng víu Tiểu Nhạn.

"Chíu!" Tiểu Nhạn rút Tử Huyết ra, cả người như một mũi tên bắn thẳng vào Ly Mạn.

"Hừ, không biết tự lượng sức" Ly Mạn cười lạnh, tâm ý chợt động, một đạo sét cực lớn bố thẳng vào người Tiểu Nhạn.

"Đoàng!" Tia sét mạnh mẽ bao trùm lấy Tiểu Nhạn, đánh xuống mặt đất gây ra một chấn động lớn, mặt đất lõm xuống thành một cái hố to, bụi đất bắn tung tóe, sóng dư chấn lan về phía Tiểu Bạch nhưng đã bị Tư Minh chặn đứng, một hạ thần nhỏ bé, chỉ cần chịu dư chấn của cú đánh cũng đủ để bị nghiền nát.

"Không!" Tiểu Bạch bi thống kêu lên.

"Ha ha ha! Một con hồ ly tinh đã hồn phi phách diệt! Tư Minh, nếu người đồng ý làm chồng ta, ta sẽ tha cho con hồ ly tinh con lại" Ly Mạn cuồng ngạo cười to.

"Hừ" Một tiếng hừ lạnh cắt ngang tiếng cười ngạo mạn của Ly Mạn. Bụi đất bị gió thổi liền tan đi, đứng giữa cái hố, một nhân ảnh cầm thanh nhuyễn kiếm màu tím, từ từ đứng lên.

"Lôi điện trộn lẫn linh hồn công kích? Đúng là thủ đoạn của Quang Minh giáo đình" Tiểu Nhạn từ từ đứng dậy, phủi đi dất đá bên người. Vừa rồi, trong nháy mắt, nàng dùng thổ hệ nguyên tố bao bọc lấy toàn thân, nàng đã dùng hắc vụ khí gia tăng sức phòng ngự của lớp vỏ bọc, nhưng vẫn bị công kích của Ly Mạn đánh tan, về phần linh hồn công kích, công kích của Ly Mạn vừa chạm tới linh hồn hải dương của Tiểu Nhạn liền bị hắc vụ khí triệt tiêu hoàn toàn. Nhờ đó mà Tiểu Nhạn giữ lại được một mạng.

"Hắc vụ khí này hoàn toàn khác với hắc vụ khí ta từng có. Rốt cuộc đây là gì?" Trong lòng Tiểu Nhạn chấn động. Linh hồn công kích của một thương vị thần thấp nhất là dung hợp là năm loại, vậy mà lại bị vụ khí này đánh tan.

- ---

Ở một không gian mênh mông, khí lưu hỗn độn. Trong không gian mênh mông này, trôi nổi một khối lục địa mấy chục thước viên, trên khối lục địa này kiến tạo một căn nhà tranh, trước căn nhà tranh có một gốc cây quế tráng kiệt, dưới gốc cây quế là một cái bàn đá cùng hai cái ghế đá, có một người đang uống trà dưới gốc cây quế. Người này mặc trường sam bằng vải bố cũ kỹ.

"Không thể nghĩ tới, qua gần một nghìn diễn kỷ, ngươi mới lại chịu xuất hiện"

- ---

Ly Mạn nhìn Tiểu Nhạn vẫn đứng vững sau một chiêu của mình, nhất thời cảm thấy bị vũ nhục, cả người hiện ra vầng sáng. Mây đen vần vũ, những tia sét ẩn hiện chớp nhoáng, có thể đánh ra bất cứ lúc nào.

"Xẹt xẹt!"

Lại một tia sét đầy uy lực khác đánh xuống liền bị chiếc roi tiên của Ly Mạn hấp thụ.

"Không tốt, Tiểu Nhạn mau tránh đi!" Tư Minh từ xa vội thần thức truyền âm cho Tiểu Nhạn, chính hắn cũng động thân thể muốn tiến lên nghênh chiến.

"Không cần, ngươi mà tiến tới, chúng ta không còn là bằng hữu nữa mà là địch!" Tiểu Nhạn gầm lên. Nàng biết Tư Minh có ý tốt, nhưng thù của nàng và Quang Minh chúa tể, vẫn nên do nàng tự trả.

"Tiện nhân! Đỡ được một đòn của ta liền ngạo mạn? Ta xem thử ngươi có sống nổi sau một chiêu này không?"

Ly Mạn gầm lên giận dữ, roi tiên trong tay đánh về phía Tiểu Nhạn. Tiểu Nhạn sử dụng Thổ hệ nguyên tố lập rào phòng ngự trước mặt, thấy vậy Ly Mạn liền nhếch miệng cười châm biếm. .

||||| Truyện đề cử: Chọc Ghẹo Người Yêu Ngây Thơ |||||

Đạo tấn công dừng ngay trước hàng rào chắn của Tiểu Nhạn, sau đó chúng phân ra là bốn đạo khác nhau, vòng qua tường chắn của nàng, giống như những con xà nhỏ, đuổi theo nàng. Thấy phòng ngư của mình vô dụng, Tiểu Nhạn vội di dời thân thể, bay lên phía trên, bốn đạo tấn công giống như bốn đầu xà đuổi theo nàng sát nút.

"Hừ" Tiểu Nhạn đem hắc vụ khí quán nhập vào Tử Huyết, lưỡi kiếm vung lên, đem bốn đạo tấn công kia cắt đứt, hắc vụ khí lập tức ăn mòn thần lực, tốc độ ăn mòn nhanh chóng khiến Ly Mạn kinh hoảng, vội vàng cắt đứt thần lực với tứ xà.

"Xoát" Bên cạnh đó, lưỡi kiếm sắc bén của Tử Huyết xé gió chém tới, ả nghiêng mình né tránh, một đoạn tóc mai đen nhánh liền bị Tử Huyết cắt xuống.

"Ngươi!" Ly Mạn nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ chỉ vào Tiểu Nhạn

"Ngươi dám cắt tóc của ta?"

Tiểu Nhạn thản nhiên nâng kiếm, ánh mắt sắc lẹm nhìn Ly Mạn không chút sợ hãi.

"Ta không chỉ cắt tóc ngươi, còn lấy đầu ngươi, sau đó là lấy đầu Quang Minh chúa tể"

"Hừ, ngươi vọng tưởng!" Ly Mạn tức giận, mặt mũi vì tức giận mà bắt đầu méo mó. Ả cực nhanh lao về phía Tiểu Nhạn, tốc độ của một Thượng vị thần mạnh hơn Trung vị thần gấp mấy lần. Trong chớp mắt Ly Mạn đã đến trước mặt Tiểu Nhạn, roi tiên như mãnh xà uốn lượn quất xuống. Tiểu Nhạn vẫn đứng đó, mặc cho Ly Mạn đánh tới.

"Đinh" Một âm thanh thanh thúy vang lên. Ly Mạn vẫn đứng yên không nhúc nhích, trên bầu trời, mây đen cũng không còn chuyển động

Không gian ngưng đọng, thời gian tĩnh chỉ!

Tiểu Nhạn mỉm cười, khóe môi rỉ ra một dòng máu đỏ tươi nhưng nàng không để ý đến, nâng Tử Huyết lên. Một nhát chém cắt ngọt, để lại trên người Ly Mạn một vết chém dài, hắc vụ từ miệng vết cắt bắt đầu ăn mòn toàn bộ thân thể Ly Mạn, một chút xương cốt cũng không để lại.

Tiểu Nhạn chứng kiến một cảnh này, thở ra một hơi dài, giải trừ không gian ngưng đọng và thời gian tĩnh chỉ.

Tiểu Bạch và Tư Minh cũng bị ảnh hưởng bởi thời không khống chế, khi tỉnh lại thì không thấy bóng dáng Ly Mạn đâu, chỉ thấy Tiểu Nhạn lăng không đứng trên bầu trời.

"Nhạn, ngươi..." Tiểu Bạch và Tư Minh vui mừng, muốn phi hành bay tới chỗ Tiểu Nhạn liền bị một cỗ uy áp ép xuống, Tiểu Bạch nhanh chóng bị ép nằm sấp xuống, chỉ có Tư Minh là miễn cưỡng đứng dậy được.

"Tiểu Bạch! Tư Minh!" Tiểu Nhạn hoảng hốt la lên.

"Đừng, chạy đi, Tiểu Nhạn. Đây là uy năng! Mà uy năng bậc này hẳn là của một thượng vị chủ thần!" Tư Minh khó khăn nói.

"Ha ha, quả nhiên là Đại Viên Mãn, có thể trụ trước uy năng của ta thì ngươi cũng khá đấy" Một thanh âm ôn hòa nhưng dữ dội vang vọng khắp trong thiên địa, đánh thẳng vảo tâm trí ba người Tiểu Nhạn. Tiểu Nhạn không khống chế được, trực tiếp bị uy áp khổng lồ này ép xuống, cả ngươi như một bao cát, đâm thẳng xuống mặt đất.

Tiểu Nhạn khó khăn ngẩng đầu tìm kiếm nhân ảnh kẻ địch, chỉ thấy trong không trung, một bóng người to lớn, trường bào rộng thùng thính bay phấp phới trong gió, trên ám có những hoa văn kim sắc, tóc dài màu vàng kim giống như ánh mặt trời.

"Ồ, dưới uy năng của ta mà ngươi vẫn có thể cử động, không tồi" Hắn từ trên cao liếc xuống nhìn Tiểu Nhạn đang bị ép sát mặt đất.

Chợt "phốc phốc" hai tiếng, hai mũi vô hình kiếm quang dễ dàng đâm xuyên qua hai cánh tay của nàng, từ từ đem nàng nhấc bổng lên, máu tươi từng giọt nhỏ xuống chậm rãi. Do vừa dùng hết sức lực để chống lại Ly Mạn, lai thêm lúc này bị chèn ép dưới uy năng, Tiểu Nhạn lập tức lâm vào trạng thái bất tỉnh.

"Ngươi là kẻ nào? Mau thả nàng ra!"

Tư Minh phẫn nộ gầm lên, nhiệt độ chung quanh hắn chớp mắt tăng vọt, mặt đất không chịu nổi phát ra âm thanh "xì xì"như bị bốc hơi, ngọn lửa bùng lên dữ dội, tạo nên một con mãnh sư khổng lồ. Mãnh sư cuồng hống một hồi, sau đó lao tới kẻ địch với tốc độ chóng mặt, chốc lát đã áp sát nam nhân lạ mặt kia, một trảo nóng rực nhắm tới hắn chộp tới, nhưng đã bị nam nhân lạ mặt kia tránh thoát.

"Hừ, một đại viên mãn, cũng có một chút thức lực" Hắn cười lạnh nhìn Tư Minh, uy năng chốc lát tăng vọt khiến Tư Minh phải khuỵu một chân xuống, mãnh sư cũng vì thế mà nhập nhòe đi.

"Tốt hơn ngươi nên ở yên đó, ta chỉ muốn tên nhãi nhép này thôi, còn chống cự, thì cũng đừng trách ta ác"

Tư Minh cực lực chống cự lại cỗ uy năng khủng khiếp kia, khó khăn mở miệng hỏi "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ngươi muốn biết ta là ai? Mở to mắt của ngươi ra nhìn xem, ngươi đang đối đầu với ai. Nhớ cho kỹ, ta là Quang Minh chúa tể"

Tư Minh nghe vậy, sắc mặt liền tái đi. Quang Minh chúa tể, thực lực chỉ xếp sau tứ đại chúa tể mà thôi.

"Ly Mạn này, không ngờ có thể cho ta một kinh hỷ lớn như vậy, chỉ là một đứa trẻ mồ côi được ta mang về nuôi dưỡng như một con tốt thí. Một trung vị thần lại có thể khống chế thời không. Nếu ta đoạt được linh hồn và ký ức của tên này, chẳng phải ta sẽ mạnh hơn cả tứ đại chúa tể?" Quang Minh chúa tể không nhịn được mà mỉm cười.

Tư Minh nghe vậy, tâm trí không khỏi rét lạnh, người bình thường khi chết đi còn có thể xuống Minh giới, may mắn còn có thể thành thần, còn nếu linh hồn bị xé làm từng mảnh nhỏ, gọi là Linh Hồn ký ức, thì chỉ có thể là hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể tái sinh. Nhưng đối phương là Quang Minh chúa tể, hắn có thể làm gì?

Tiểu Nhạn trong cơn hôn mê sâu, nàng cảm thấy chung quanh là một màu đen tĩnh mịch. Bỗng nàng nghe thấy tiếng người phụ nữ đang khóc. Nàng chạy về phía nơi phát ra tiếng khóc, chỉ thấy một người phụ nữ trung tuổi, đang ôm lấy môt đứa nhỏ khoảng 14-15 tuổi, sắc mặc trắng bệch, phần bụng máu tuơi đã khô chuyển sang màu đỏ sậm. Tiểu Nhạn cảm thấy đứa nhỏ này dung mạo rất quen thuộc. Chọt nghe người phụ nữ nghẹo ngào khóc nấc lên

"Nhạn, con tỉnh lại đi, đừng bỏ mẹ lại một mình, tỉnh lại đi con, Nhạn, Nhạn!"

Tiểu Nhạn cảm thấy khóe mắt mình ươn ướt, bản thân đã rơi lệ từ bao giờ, nàng biết người này, đây là mẹ nàng, người đã nuôi dưỡng nàng, cho nàng sinh mệnh. Nàng muốn chạy lại ôm lấy mẹ, nhưng khi nàng chạy tới bên người phụ nữ, hình ảnh lại tan biến. Chợt nàng lại nghe thấy một tiếng cười từ nơi khác vang đến

"Ha ha, Tiểu Bạch, ai bảo ngươi tham ăn, trông ngươi kìa." Tiểu Nhạn nhìn thấy một thiếu niên đang giúp một con tiểu miêu chải lại bộ lông tơi tả của nó. Tiểu Nhạn chớp đôi mắt, nhớ lại khi xưa còn ở Ô sơn trấn, Tiểu Bạch thỉnh thoảng đi trộm đồ ăn trong bếp của người dân, bị phát hiện và bị đuổi đánh, sau đó là mang một bộ dạng nhếch nhách về nhà.

"Nhạn, huynh nói xem, Tiểu Bạch liệu có mạnh hơn Bối Bối?"

Thanh âm trong trẻo, dễ nghe, thanh âm mà đến mơ Tiểu Nhạn cũng muốn được nghe thấy. Nàng hớt hải chạy về phía thanh âm ấy. Chỉ thấy một thiếu nữ tóc vàng đang ôm lấy tiểu bạch miêu, ánh mắt nhu tình nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt.

"Địch Lỵ Á...Địch Lỵ Á...Ta ở đây!" Tiểu Nhạn kêu gào khản cả cổ, nhưng Địch Lỵ Á vẫn không hề liếc mắt nhìn về phía nàng một chút nào. Đây là lúc Tiểu Nhạn cùng Địch Lỵ Á vẫn còn đang ở học viện Ân Tư Đặc.

Cảnh tượng yên bình tưởng như vĩnh viễn ấy bỗng chốc bị thay thế, cuồng phong gào thét, vẫn người con gái mỹ lệ đó, trong giây phút sinh tử, thay nàng cản lại một quyền. Một quyền đó, khiến nàng cùng Địch Lỵ Á bị chia cắt.

"Không!" Tiểu Nhạn thống khổ khuỵu xuống, hai tay ôm lấy hai vai đang run rẩy.

Nhứng ký ước tưởng chừng đã ngủ sâu nay lại tràn về, nhấn chìm nàng trong sự tuyệt vọng.

"Ngươi còn định ngủ quên như vậy trong bao lâu nữa?" Một âm thanh lạ lẫm vang lên trong không gian tối đen như mực.

Tiểu Nhạn ngẩng đầu lên, chỉ thấy đứa trẻ 15 tuổi, là nàng ở thế giới trước đang bước tới.

"Ngươi còn định mãi chìm trong tuyệt vọng bao lâu nữa?"

Tiểu Nhạn quay lại phía sau, đó là nàng khi lúc mới tới thế giới này.

"Các ngươi là ai?" Tiểu Nhạn mờ mịt hỏi.

Cả hai "Tiểu Nhạn" đi đến bên cạnh nàng, mỗi người nâng một cánh tay của nàng lên, giúp nàng đứng dậy, khóe miệng mỉm cười "Ta là ngươi, mà ngươi cũng là chúng ta. Thức tỉnh đi, đứa con của thần"

Hai "Tiểu Nhạn" biến thành những luồng sáng dung nhập vào đại não của Tiểu Nhạn, ngay lập tức trước mắt của Tiểu Nhạn hiện ra một hỉnh ảnh, một căn nhà tranh, một gốc quế, một hạt giống đang được nuôi dưỡng.

"Đây...Đây là..." Tiểu Nhạn kinh ngạc. Nàng...đã nhớ lại rồi!

- ----

Quang Minh chúa tể vẫn chưa hề nhận ra sự thay đổi khác lạ của Tiểu Nhạn, hắn vẫn còn đang mải chìm đắm trong vinh quang mà hắn đang tưởng tượng.

"Nhạn?" Tiếng rên rỉ yêu ớt phát ra từ Tiểu Bạch. Nàng cảm thấy Tiểu Nhạn đang có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Tư Minh lúc này cũng phát hiên ra Tiểu Nhạn bất thường, giống như nàng đang thoát thai hoán cốt.

"Hử?" Đến lúc này, Quang Minh chúa tể cũng nhận ra được sự bất thường.

"Con kiến hôi cũng biết giãy dụa trước lúc chết" Hắn rút ra một thanh kiếm mỏng dài, chuôi kiếm khắc một vài hoa văn đơn giản.

"Đó chính là Vận Mệnh chí cao thần kiếm sao?" Tư Minh lẩm bẩm.

Hắc vụ khí quanh thân Tiểu Nhạn lúc này không còn bạo ngược tràn đầy sát khí như lúc trước, mà lại êm ả, giống như đem Tiểu Nhạn dung hợp với cả thiên địa này.

"Hồng Mông linh khí? Thật hoài niệm" Tiểu Nhạn ngón tay khẽ động, Hồng Mông linh khí nghe theo nàng chuyển động tới trước mặt Quang minh chúa tể.

"Hừ, trò trẻ con!" Quang Minh chúa tể đem Vận Mệnh thần kiếm cắt đứt sợi hồng mông linh khí mỏng manh, nhưng ngoài dự đoán. Sợi dây linh khí mỏng manh đó không hề biến mất, mà đang ăn mòn Vận mệnh thần kiếm với tốc độ chóng mặt.

"Cái gì?" Quang Minh chúa tể hốt hoảng, chí cao thần kiếm, là vô địch tuyệt đối mà lại dễ dàng bị ăn mòn như vậy?

"Chuyện này, rốt cuộc là sao?" Quang Minh chúa tể giận dữ nhìn kẻ mà hắn cho rằng là kiến hôi này.

"Vạn vật nơi đây, đều do Hông Mông linh khí cùng Huyền Hoàng chi khí kiến tạo nên, đừng nói chí cao thần kiếm, ngay cả chủ thần cách của ngươi, cũng vô pháp chống lại" Tiểu Nhạn châm rãi trả lời.

"Không sai, ngươi rốt cục cũng nhớ lại rồi" Một nam nhân mặc áo vải bố từ từ đi tới.

"Ồ, là ngươi, Hồng Mông, hay nói cách khác là người sáng lập ra vũ trụ này, cũng có thể coi là "cha" của ta"Tiểu Nhạn đạm nhiên cười.

"Ta đem một nhánh của bản thể ra, nuôi dưỡng ngươi trong Huyền Hoàng Chi khí, vậy mà ngươi lại bỏ đi mất" Hồng Mông không khỏi oán giận, hắn là sinh mang đầu tiên của thế giới này, vì buồn chán nên tạo ra một cái vũ trụ, tạo ra sinh mạng. Nhưng để những sinh mạng này đột phá vào hồng mông không gian, khó vô cùng khó. Vậy nên hắn đã nghĩ tới tự mình nuôi dưỡng ra một sinh mạng khác, đáng giận là "tiểu bản thể" của hắn nhân lúc hắn không chú ý, trốn đi chơi, một lần đi là hơn một nghìn diễn kỷ.

"Xin lỗi, trong lúc rơi xuống tiểu vũ trụ của ngươi, ta vẫn còn non nớt quá, nên ký ức mới bị phong ấn" Tiểu Nhạn áy náy cười.

Quang Minh chúa tể nghe một hồi đối thoại liền khiếp sợ. Nam nhân áo vải bố này là người tạo ra thế giới này? Vậy hóa ra con kiến hôi ở đây chính là bản thân hắn chứ không phải ai khác.

Hắn vội vã quay người, dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy. Hắn vậy mà cũng có ý tưởng bắt "con" của thần sáng tạo thế giới.

"Thiếu chút thì quên mất ngươi" Tiểu Nhạn đôi mắt lóe lên hàn ý, ngón tay chỉ về phía Quang minh chúa tể đang bỏ chạy, kiếm khí nháy mắt bắn ra, đem linh hồn hải dương của Quang Minh chúa tể bắn vỡ.

Hồng Mông thản nhiên nhìn một cảnh này, chờ đến khi thân thể Quang minh chúa tể rơi xuống, hắn chậm rãi nhắc nhở Tiểu Nhạn thêm một câu.

"Quang Minh chỉ chủ, còn có một phân thân khác là Vận Mệnh chúa tể"

Tiểu Nhạn không mấy quan tâm đáp lại "Cũng chỉ là một chúa tể nữa mà thôi" Việc nàng quan tâm lúc này là thiếu nữ tóc vàng có nụ cười như gió xuân.

"Ta đoán lúc này ngươi muốn về với tiểu cô nương kia. Yên tâm đi, nàng ta sẽ ổn thôi. Ngươi trở về đi, khi nào có dịp, ta sẽ tới thăm hai người"

Tiểu Nhạn nở nụ cười với Hồng Mông, sau đó bay về phía Tiểu Bạch cùng Tư Minh. "Chúng ta cũng nên về gặp nàng thôi"

Trong tiểu không gian đặc thù, Địch Lỵ Á vốn đang nằm bất động trên giường, nay ngón tay khẽ động, đôi mày liễu khẽ nhíu lại, đôi mắt nhắm nghiên bao lâu nay liền mở ra. Địch Lỵ Á mơ màng ngồi dậy, nàng không phải đã chết rồi sao? Trông lúc Địch Lỵ Á đang tự hỏi thì cánh cửa phòng bật mở, đôi mắt nàng chưa kịp thích nghi với ánh sáng liền bị chói, nàng không khỏi nheo mắt lại nhìn người bước vào. Vẫn hình dáng đó, vẫn gương mặt đó, chỉ có đôi mắt đã chuyển sang màu đỏ rực, nhưng Địch Lỵ Á vẫn khẳng định là người đó.

Áo trắng dài thướt tha bay phất phơ, người đó đứng sững nhìn nàng chăm chú, như thể trăm năm trôi qua vẫn ánh nhìn đó không đổi. Địch Lỵ Á nở nụ cười, nàng vẫn còn yếu nên chưa thể xuống giường lao vào vòng tay đối phương, chỉ khẽ nghiêng đầu, đôi mắt nhu hòa bao trọn lấy người kia.

"Nhạn, xin lỗi đã đẻ huynh chờ lâu"

Tiểu Nhạn đưa tay gạt đi lệ đang chực trào.

"Không lâu, Địch Lỵ Á, chào mừng muội trở lại!"

~~~ Toàn văn hoàn~~~

~~Húy húy, lại là ta đây, nếu không vì cái máy dở hơi cám lợn, thì ta đã không mất nhiều thời gian đến thế. Kết thúc rồi, chân thành cảm ơn những ai đã đọc truyện này của mình, oa, các bạn đã cùng mình lê lết đến tận chường cuối đó, đáng nể thật =)). Cũng nhờ các bạn mà mình có thể lê tới chap cuối cùng này, mặc dù có hơi lâu. Mình bắt đầu viết vào cuối tháng mười năm 2017, và h là cuối tháng 9 năm 2018, sắp tròn 1 năm tuổi rồi đó:3.

Cuối cùng, cảm ơn các nàng đã đồng hành cùng ta và Tiểu Nhạn. hẹn gặp lại các nàng trong bộ khác. Bật mí, bộ mới của ta tên Song đế, nhưng ta vẫn chưa đăng đâu =)) về phần TPT, tạm thời ta chưa có hứng viết nên drop 1 thời gian, yên tâm, ta sẽ còn trở lại viết hoàn bộ đó.

~~~ Good bye, thanks for watching anh see you again